Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 44: Quân Tiên Phong Hay Vật Hi Sinh
C
ơn mưa dần tạnh. Vua zombie và nhóm thuộc hạ rời khỏi nơi sản xuất của người máy. Cả căn cứ, chỉ còn lại những sinh mạng im lìm lạnh lẽo.
Bầu trời xanh không một gợn mây, trên vùng trời của Zombie, một chiếc cầu vồng lẳng lặng hiện lên. Khiến cả vùng đất trải dài ngàn dặm cũng nhuộm trong ánh hào quang rực rỡ.
Phía xa, dường như có tiếng súng nổ và tiếng chém giết mơ hồ truyền đến, phải chăng đó là tiếng vũ khí, thân thể của người máy và con người đang san bằng hết trận địa này đến trận địa khác.
Mà nơi này, trong căn nhà xưởng bám đầy bụi đen, tiếng gầm rú của máy móc cũng dần dần ngừng lại. Cả căn cứ trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Cộp cộp ——” Tiếng bước chân vang lên, một quân nhân cao lớn mặc áo xanh, đôi chân thon dài cất bước đi ra khỏi nhà xưởng. Một cô gái mặc quân trang màu đỏ yên lặng theo bên cạnh.
Mặt đất ở phía sau bọn họ, dưới ánh trời chiều chao nghiêng, là hai bóng đen khổng lồ như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Vài giây sau, thành phẩm đầu tiên nặng nề nện bước ra khỏi cửa lớn nhà xưởng.
Thân thể làm từ sắt thép, giống như những con quái vật tám vuốt, vừa kềnh càng lại vừa dữ tợn. Thân trên rắn chắc màu lúa mạch, giống như được sinh trưởng tự nhiên từ sắt thép, thong thả vặn vẹo theo từng bước đi.
Cánh tay đầy cơ bắp khiêng hỏa tiễn xung kích vô cùng uy lực, trên gương mặt đặc trưng của loài người là đôi mắt đỏ đậm trống rỗng, vô hồn không cảm xúc. Chỉ là khi bước đi, cảm giác đau đớn từ những chỗ da thịt nối liền với máy móc truyền tới khiến khuôn mặt bọn họ vô thức hiện lên biểu tình đau đớn.
Nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ đi từng bước một ra khỏi nhà xưởng, đến trước mặt Minh tướng quân, trầm mặc xếp thành hàng.
Cuối đường chân trời, ánh chiều tà đỏ rực như máu, khói lửa bay mịt mù.
Đây là một lô cốt vô cùng bình thường tại một thành trấn ven chiến trường giữa loài người và người máy.
Trận chiến đã diễn ra được một giờ. Hai bên dùng tên lửa triển khai công kích ở cự ly xa, bất phân thắng bại. Mà bộ binh người máy đã bắt đầu công thành dưới sự yểm trợ của hỏa lực.
“Mẹ nó bọn người máy! Chỉ là một đống sắt vụn! Ông mày không tin đánh không lại!”
Phụ trách nhiệm vụ phòng thủ là một gã đội trưởng bốn mươi tuổi. Hắn chán ghét nhìn đám người máy màu xám bạc đông đúc ở phía xa, nhịn không được quay đầu khiển trách binh lính cấp dưới: “Lấy lại tinh thần cho tôi! Đừng khiến ông đây mất mặt!”
“Tuân lệnh!” Nhánh bộ đội này có tiếng là dũng mãnh thiện chiến, cho nên mới được bộ Tư lệnh quân khu phái đến tiền tuyến tham gia chiến tranh với người máy. Dù người máy rất khó phá hủy, nhưng sau nhiều ngày chiến đấu tóan bộ đội này vẫn chưa bao giờ lui bước.
Chỉ là khi màu xám bạc kia như thủy triều chậm rãi tới gần, ánh mặt trời chiếu rõ ràng lên thân thể vốn dĩ là những cỗ máy thì sắc mặt tất cả binh lính loài người trên mặt trận đều đồng loạt thay đổi.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Ngay cả đội trưởng cũng sửng sốt, xì gà trong tay ông rơi xuống đất, đôi mắt hổ rốt cuộc hiện lên thần sắc đau đớn phẫn nộ.
Bọn họ thấy rõ toán người máy đang tới gần. Không, là những vật thể dị dạng nửa người nửa máy mới đúng. Còn hai mét, năm mét, tám mét…..
Một, hai, ba thân thể con người, bị gắn lên trên sắt thép vô tri. Làn da con người ngăm đen càng làm nổi bật màu xám bạc của kim loại, khiến nó càng có vẻ sáng bóng dẻo dai. Thân thể bọn họ vặn vẹo như loài bò sát, từng khuôn mặt quen thuộc giờ đây không còn cảm xúc của con người nữa, chỉ như đám quái vật sắt thép từng bước từng bước tới gần trận địa, tới gần nhóm chiến hữu từng cùng bọn họ vào sinh ra tử.
“Ọẹ….” Có binh lính rốt cuộc cũng không nhịn được gập người nôn mửa. Càng ngày càng có nhiều binh lính hoảng sợ hô ra tiếng: “Trương Vệ Quốc! Đó là Trương Vệ Quốc!”
“Chu Đội trưởng! Chu Đội trưởng, anh hùng chiến đấu của binh đoàn 45! Ôi! Trời ơi! Chu Đội trưởng!”
…..
Đội trưởng im lặng, thân hình cường tráng cứng đờ thẳng tắp. Ông ta xoay người, nhặt điếu xì gà rơi trên mặt đất đã dính đầy bụi, cũng không thèm để ý ngậm vào miệng một lần nữa.
Xì gà đã tắt, tay đội trưởng run rẩy, lấy bật lửa ra châm lại lần nữa.
Ông hít vào một hơi thật sâu, trên gương mặt Đội trưởng hiện lên thần sắc thống khổ, dứt khoát ra lệnh: “Mẹ nó! Phản công!”
Toán lính chấn động vì câu rống giận của Đội trưởng.
“Nhớ kỹ cho tôi! Không được chạy trốn! Quyết không được rút lui một bước nào!” Ông ta hung tợn nói, “Nếu bản thân mình vô dụng bị bắt, thì mẹ nó dứt khoát tự sát ngay cho ông!”
Trước đây Hứa Mộ Triều không nghĩ tới, mình lại ra chiến trường nhanh như vậy. Vai khiêng pháo cối laser, cô nhìn những vật thể nửa máy nửa người vặn vẹo ghê tởm phía trước. Cô thật sự không hiểu, Cố Triệt coi như cũng hiểu bản tính và phong cách tác chiến của cô, tại sao anh ta lại phái cô đến tham gia trận đánh ác liệt này?
Ngày hôm qua,cô ở trong thư phòng thu dọn giúp Cố Triệt nhu thường lệ. Có lẽ vì cô là người hiểu rõ Minh Hoằng và đám người máy nhất nên mỗi ngày Cố Triệt đều cho gọi cô và hai người Quan, Tạ đến thảo luận ngắn gọn về tình hình chiến đấu. Chính là sau khi thảo luận xong, hai người Quan, Tạ cáo lui, Cố Nguyên soái đi nghỉ ngơi. Khi cô cũng muốn cáo lui, Cố Triệt lại thản nhiên ra lệnh: “Thu dọn đi.”
Chuyện này cũng không có gì, có lẽ cũng cho thấy Cố Triệt đã không xem cô như người ngoài nữa, đây là chuyện tốt. Chỉ là trong mắt người khác, chuyện lại không đơn giản như vậy. Hứa Mộ Triều không chỉ là cô gái đầu tiên “ở trong Phủ Nguyên soái”, còn là người con gái đầu tiên “được Nguyên soái mang theo bên cạnh”. Không chỉ có hai vị Quan, Tạ kia nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nhóm người hầu bên cạnh Nguyên soái cũng rất khách khí với cô.
Điều này khiến Hứa Mộ Triều không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, Cố Triệt sẽ không có ý gì với cô chứ?
Chẳng lẽ Cố Nguyên soái đường đường là thống lĩnh loài người lại có ý với một cô gái bán thú, việc này nghĩ thế nào cũng thấy vớ vẩn.
Quả nhiên, tới ngày hôm qua, Cố Triệt liền dùng thái độ rõ ràng khiến để Hứa Mộ Triều hoàn toàn xóa bỏ nghi hoặc này.
Anh không có hứng thú với cô, làm sao lại có ý gì với cô chứ?
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến vẫn khiến ngừời ta vô cùng lo lắng. Sự xuất hiện của đội quân được cải tạo thực sự đã gây ra những ảnh hưởng vô hình đến cục diện chiến đấu.
Tuy nhận được mệnh lệnh dù chết cũng không được rút lui nhưng khi những chiến sĩ loài người nhìn thấy đồng đội từng kề vai sát cánh với mình biến thành những cỗ máy khủng bố, thì sự ảnh hưởng tâm lý quả thật khó mà giải thích nổi. Sau vài ngày, mặc dù đội quân loài người vẫn giữ vững trận địa, nhưng số binh lính chết, trốn thậm chí suy sụp lại ngày càng tăng.
Vì thế, ở hội nghị tác chiến ngày hôm qua, Hứa Mộ Triều đã lên tiếng.
“Chuyện khẩn cấp nhất trước mắt chính là thắng một trận oanh liệt, vực dậy tinh thần quân sĩ.” Ánh mắt Hứa Mộ Triều chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, các nam sĩ quan xung quanh đối diện với ánh mắt trong suốt mà tự tin của cô, đều khẽ rùng mình.
“Ý của tôi là, dùng binh lính Thú tộc đánh trận này.” Hứa Mộ Triều nhìn Cố Triệt, “Thú lớn có thể đối kháng với những cỗ máy khổng lồ. Để chống lại năng lực chiến đấu mạnh mẽ của người máy, chúng tôi có hổ trắng biến dị, có nắm đấm mạnh mẽ của bán thú, đủ để đánh nát con chip trong đầu của chúng. Hơn nữa, những người bị cải tạo không phải Thú tộc, bọn họ cũng sẽ không bị tổn thương tinh thần quá lớn.”
Tư lệnh Mộ Đạt đứng dậy: “Nguyên soái, tôi tình nguyện nhận nhiệm vụ chỉ huy quân đoàn Thú tộc.”
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Triệt, chờ anh bày tỏ thái độ.
Cố Triệt gật gật đầu, Tạ Mẫn Hồng nở nụ cười, rút từ trên bàn ra một tập tài liệu: “Hai người nghĩ giống Bộ tham mưu quá.”
Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt đồng thời ngẩng đầu lên.
“Nguyên soái đã sắp xếp ổn thỏa, quyết chiến một trận ở Khang Đô.” Tạ Mẫn Hồng giao mệnh lệnh cho Mộ Đạt.
Cố Triệt bên cạnh ngẩng đầu nhìn Mộ Đạt: “Chỉ cho phép thắng, không được phép thất bại.”
Mộ Đạt nghiêm nghị cung kính đưa hai tay tiếp nhận: “Tôi lấy danh nghĩa bán thú thề với ngài, nhất định sẽ đánh lui đội quân cải tạo —— chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng.”
Hứa Mộ Triều đứng bên, nhìn sắc mặt kiên định của Mộ Đạt, trong lòng hơi khó chịu. Đây nhất định sẽ là một trận chiến đẫm máu, không biết sẽ có bao nhiêu Thú tộc chôn thân nơi chiến trường. Nhưng cô và Mộ Đạt đã thương lượng cẩn thận từ trước, chủ động đề nghị với Cố Triệt để tranh thủ nhiệm vụ này.
Một là hiện nay Thú tộc và loài người cùng tiến cùng lui(*), hai là nếu trận này thắng lớn, đối với thanh danh, địa vị lẫn sự hòa hợp giữa Thú tộc và loài người, đều có tác động cực lớn.
(*Nguyên văn “nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn” nghĩa là một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể)
Hứa Mộ Triều ân cần nhìn Mộ Đạt: “Mộ Tư lệnh, nhớ giữ gìn sức khỏe! Tôi chờ tin tức tốt của anh!”
Mộ Đạt khép tài liệu trong tay lại, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hứa Mộ Triều: “Mộ Triều, Nguyên soái bổ nhiệm cô làm Phó Tư lệnh….”
Cái, cái gì? Phó Tư lệnh? Bảo cô tham gia vào trận chiến đẫm máu này á?
Cả thế giới đều biết Hứa Mộ Triều cô không am hiểu đánh trận trực diện cơ mà? Trên thực tế, bọn họ chưa từng đánh trực diện trận nào. Trước kia cô thống lĩnh đại đội năm, mỗi khi gặp phải đối thủ mạnh, bọn họ đều sớm chạy trốn mất dạng.
Cô thật sự phải đi sao? Kinh nghiệm Mộ Đạt phong phú hơn cô nhiều. Chuyện này, Cố Triệt cũng biết mà?
Không riêng gì Hứa Mộ Triều, các sĩ quan khác cũng lộ vẻ nghi hoặc. Dù sao, theo lời đồn, cô gái bán thú này luôn đi theo Nguyên soái….Mặc dù trong lòng bọn họ, một cô gái bán thú cũng không có giá trị gì đáng kể.
Hứa Mộ Triều nhìn Tạ Mẫn Hồng, đối phương lại không thèm để ý, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, không hé răng. Cô nhìn về phía Quan Duy Lăng, lại bắt gặp ánh mắt vừa thân thiết vừa phức tạp của anh ta. Được rồi, dĩ nhiên Quan Thiếu tá cảm thấy ra trận giết địch là chuyện đương nhiên, cũng không có gì kỳ quái.
Cô đành phải yên lặng nhìn Cố Triệt, cô tin rằng anh ta sẽ hiểu được ánh mắt của mình.
Không ngờ Cố Triệt lại trực tiếp mở miệng: “Phó soái chỉ là chức suông.”
Cô hiểu rồi, trong trận chiến ác liệt này cô chỉ cần đi theo làm trợ thủ của Mộ Đạt. Ý Cố Triệt là thế ư? Chỉ vì muốn xây dựng hình tượng người đại diện tài mạo song toàn nổi tiếng của Thú tộc sao?
“Cô làm tiên phong.” Cố Triệt thản nhiên nói tiếp, “Không thể bỏ qua người dũng mãnh như cô được. Cô là người đứng đầu Thú tộc về sức chiến đấu, làm lính tiên phong quả thật vô cùng thích hợp.”
Hứa Mộ Triều “………”
Tiên phong? Tiên phong thì khác gì vật hy sinh chứ? Đó là chuyện ngu xuẩn nhất mà Hứa Mộ Triều cô phải làm trong suốt trăm năm qua!
Nhưng đó là lệnh của Nguyên soái, không thể không theo. Qua chuyện này, cô có thể chắc chắn rằng anh ta không có tình cảm gỉ với mình. Còn chuyện cho cô theo cạnh hầu hạ, chắc là anh sai bảo cô quen rồi, hoặc là dùng cô thuận tay hơn những người khác.
Trên thực tế, không chỉ có mình Hứa Mộ Triều nghi hoặc.
Lúc Cố Triệt viết mệnh lệnh này, Tạ Mẫn Hồng chần chờ một chút rồi nói: “Thương vong có lẽ sẽ rất lớn, để Hứa Mộ Triều đi có thích hợp không?”
“Thích hợp.” Thái độ Cố Triệt vô cùng kiên định, “Sự tồn tại của cô ấy sẽ đề cao sĩ khí của Thú tộc.”
Đúng vậy, ai cũng biết uy vọng của Hứa Mộ Triều đứng đầu ở Thú tộc, nếu cô ấy dẫn dắt đội xung phong, đương nhiên hiệu quả rất tốt, chỉ là….”Lỡ như cô ấy có mệnh hệ gì….” Tạ Mẫn Hồng nói, “Không phải ngài cũng muốn tiến hành nghiên cứu chuyên sâu cơ thể cô ấy sao?”
Cố Triệt im lặng một chút, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng thờ ơ: “Cô ấy sẽ không chết.”
“Vì sao? Tuy rằng biết không nên hỏi nhiều, nhưng Tạ Mẫn Hồng vẫn không nhịn được.
Cố Triệt thản nhiên nói: “Tuy cô ấy dối trá vô lại, nhưng khi cần thiết sẽ kiên cường hơn bất cứ ai. Cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.”
Khi Bộ Tổng chỉ huy loài người lẳng lặng chờ đợi biểu hiện của quân đoàn Thú tộc, thì Hứa Mộ Triều đứng ở phòng tuyến của thành Khang Đô cũng đã hạ quyết tâm.
Trận chiến đẫm máu, đẫm máu cái lông á! Chiến đấu trực diện, trực diện cái quỷ á!
Nếu Hứa Mộ Triều cô thành thành thật thật làm vật hy sinh, thì cô sẽ theo họ của Cố Triệt luôn!
Mộ Đạt thấy thần sắc rối rắm của cô, giận dữ nói: “Mộ Triều, đây là một trận kháng chiến trực diện ngươi chết ta sống, nếu không được thì giao cho tôi…”
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ai muốn đánh trực diện? Ai muốn ngươi chết ta sống? Chẳng lẽ anh cũng nghĩ giống Cố Triệt, cho rằng tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ có thể làm tiên phong, làm vật hy sinh sao?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Đinh Mặc
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc
https://isach.info/story.php?story=duc_vong_cua_ke_chinh_phuc__dinh_mac