Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đẹp Trai Là Số 1
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46: Chương 45
T
ô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn sau khi ra ngoài thì không biết trong nhà phát triển thế nào…
Vốn cô còn lo Lưu Đình Đình sẽ bị từ chối nhưng sau đó phát hiện lúc đi ra, mặt Lưu Đình Đình đỏ bừng mà Trương Triều bên cạnh cũng xấu hổ y chang. Thế là cô nhướng mày với Chu Thời Uẩn, thành rồi nha ~ Chu Thời Uẩn cong môi cười, để mặc cô kéo anh đi về phía đôi nam nữ ấy.
- Ôi chao, nói chuyện lâu như vậy, nói gì thế nhở?
- Căng, Căng Bắc, tôi về trước!
Lưu Đình Đình xấu hổ không nói gì, vội vã chạy về nhà, Tô Căng Bắc nhìn bóng lưng cô ấy, than thở:
- Dạy cô ấy lâu như vậy mà sao da mặt vẫn mỏng thế chứ.
Chu Thời Uẩn:
- Không phải ai cũng như em đâu.
Tô Căng Bắc:
- Anh đang khen em à?
Chu Thời Uẩn:
- Xem là vậy đi.
- Vậy thì tốt.
Tô Căng Bắc nhìn Trương Triều:
- Thấy hai người như vậy hẳn là nói xong rồi nhỉ, bác sĩ Trương, kỳ thực anh cũng thích Đình Đình chứ gì.
Trương Triều ho nhẹ:
- Đình Đình rất lương thiện, anh rất thích cô ấy.
- Vậy mà một người đàn ông cao to như anh còn đợi cô ấy tỏ tình, nếu không có em thì có phải hai người định kéo dài tới thiên hoang địa lão luôn không?
Trương Triều dừng lại, khẽ thở dài:
- Kỳ thực trước nay anh chưa từng nghĩ là cô ấy sẽ thích anh, anh đã 36 rồi trong khi cô ấy mới ngoài 20, còn rất trẻ.
- Chỉ vì vậy?
Tô Căng Bắc nói:
- Đứng trước tình yêu chân chính thì tuổi tác tính là gì, em nói anh nghe, anh cả em hơn 20 nhiều lắm nhưng lại thích một cô nhóc 16 17 tuổi nè, không chút trở ngại.
Trương Triều:
- Hở?
Chu Thời Uẩn:
- Khụ khụ…
Tô Hiển Ngôn ở nơi xa xôi chợt thấy tai hơi ngứa…
Tô Căng Bắc:
- Cho nên nói, hai người bọn anh đều là người trưởng thành thì đừng có lằng nhằng nữa.
Trương Triều cười:
- Em nói đúng, anh nên thể hiện tâm ý của mình từ lâu, lần này cám ơn em khiến anh hiểu được suy nghĩ của Đình Đình.
- Không có gì không có gì, em cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.
Để cám ơn Tô Căng Bắc vụ mai mối lần này, hôm sau Trương Triều làm một bàn thịnh soạn gọi cô và Chu Thời Uẩn đến ăn.
Trương Triều nói với Lưu Đình Đình:
- Ôi, để anh bưng, nóng lắm.
- Không cần đâu, em làm được mà.
- Đừng ẩu, để anh, bỏng tay em thì sao đây?
Lưu Đình Đình xấu hổ cúi đầu:
- Bác sĩ Trương…
- Đình Đình…
Tô Căng Bắc ngồi một bên đợi cơm:
- Chu bảo bối.
Chu Thời Uẩn:
- Hở?
- Hay là chúng ta đi thôi, họ khoe tình cảm như thế là ý gì chứ.
Trương Triều cười phúc hậu, mặt Lưu Đình Đình càng đỏ hơn.
Khóe môi Chu Thời Uẩn khẽ cong lên.
Tô Căng Bắc chậc chậc lắc đầu:
- Hai người vừa vừa phải phải là được rồi, đừng liếc mắt đưa tình nữa, còn ăn cơm hay không đây?
Trương Triều vội nói:
- Ăn ăn ăn, món ăn tới ngay!
Món ăn được dọn lên, bốn người ngồi vào bàn, cộng thêm cậu nhóc Tiểu Nguyên.
- Đình Đình, thử món này xem, là cánh gà anh đặc biệt lên trấn mua đấy.
- Cám ơn bác sĩ Trương… Bác sĩ Trương, anh cũng thử xem. A… món này thế nào?
- Ừ ngon! Tay nghề của em vẫn tốt như thế.
Tô Căng Bắc liếc hai người, gắp một đũa đầy thức ăn vào chén Chu Thời Uẩn:
- Nào, bác sĩ Chu của chúng ta cũng thử đi.
Chu Thời Uẩn:
- …
Tô Căng Bắc chống đầu, nghiêng mắt, vẻ mặt “dịu dàng”:
- Ngon không?
Chu Thời Uẩn liếc cô:
- Ăn đàng hoàng vào.
- Vậy anh gắp cho em đi.
Chuyện khoe tình cảm sao cô có thể yếu thế chứ!
Chu Thời Uẩn không biết những suy tính trong lòng cô nhưng vẫn gắp thức ăn cho cô, dù sao bình thường anh cũng hay làm vậy.
Người lớn trên bàn gắp tới gắp lui, cậu nhóc cuối cùng chịu không nổi:
- Con cũng muốn gắp đồ ăn, tại sao mọi người không ai gắp cho con, hu hu hu… cha ơi, con cũng muốn ăn.
- …
Tô Căng Bắc tới đây đã rất nhiều ngày, cô không đem theo quần áo nên chỉ có thể mượn quần áo của Lưu Đình Đình để thay, tủ áo của Lưu Đình Đình có rất nhiều bộ “quê mùa”, Tô Căng Bắc thấy vui nên mặc ra ngoài đi rêu rao, cô nghĩ dù sao ở đây cũng không ai biết mình.
Hôm đó hơn năm giờ, trời đổ cơn mưa phùn. Vì mưa nên một số người trong đội y tế kết thúc công việc sớm để các thôn dân ở xa về trước.
- Mặc vào.
Chu Thời Uẩn vào nhà, đưa áo khoác của mình cho Tô Căng Bắc.
Vì cô cao hơn Lưu Đình Đình nên đồ của Lưu Đình Đình mặc vào người cô ngắn đi một đoạn, trông rất buồn cười. Tô Căng Bắc nhận lấy, thò tay ra ngoài mái hiên:
- Mưa rồi.
- Ừ, vào nhà đi, lạnh đấy.
- Ừm.
Tô Căng Bắc xoay người đi vào nhà, đúng lúc này, phía sau vọng đến tiếng gấp gáp của Trương Triều:
- Thời Uẩn! Tiểu Nguyên có ở chỗ cậu không?
Chu Thời Uẩn cau mày:
- Không, sao thế?
- Thằng nhóc này chạy đi đâu nhỉ? Anh tìm khắp nơi gần đây đều không thấy!
Lâm Thanh Duy:
- Bác sĩ Trương đừng sốt ruột, có phải nó ham chơi trốn đi không?
- Không có, anh tìm rồi.
Chu Thời Uẩn nói:
- Hôm nay nó đi học mà?
- Ừ, nhưng giờ này thì nó phải về rồi mới đúng, anh cũng tới trường xem, còn hỏi Đình Đình nữa, nhưng vẫn không tìm được Tiểu Nguyên.
Trương Triều càng nói, sắc mặt càng lo lắng.
Chu Thời Uẩn cau mày, quay đầu nói với các bác sĩ khác:
- Để vài người lo liệu xong cho các bệnh nhân còn lại, những người khác chia nhau ra quanh đây tìm.
- Được, bác sĩ Chu.
Tiểu Nguyên thường đến chỗ họ chơi, họ đều rất thích cậu nhóc này, bây giờ nghe nói cậu mất tích thì đều sẵn lòng tìm giúp.
Thấy Chu Thời Uẩn định đi, Tô Căng Bắc kéo tay anh:
- Em đi với anh.
- Trời mưa, em đợi đi, đừng ra ngoài.
- Bây giờ còn lo mưa không mưa gì chứ, đương nhiên tìm Tiểu Nguyên quan trọng.
Mày Chu Thời Uẩn luôn cau chặt:
- Anh và Trương Triều đi tìm xa xa chút, trời tối lắm em đi không tiện.
- Được rồi được rồi, em không đi xa là được, em tìm vòng vòng quanh đây, hỏi chòm xóm láng giềng xem có manh mối gì không.
- Thanh Duy!
- Sư huynh.
- Em đi với cô ấy, đừng đi xa, hỏi thăm gần gần thôi.
- Dạ, sư huynh.
Mọi người chia nhau tìm, Tô Căng Bắc và Lâm Thanh Duy đi gõ cửa từng nhà.
- Bà ơi, bà có thấy thằng cu nhà bác sĩ Trương không ạ, Tiểu Nguyên ấy? Hôm nay nó mặc áo khoác đen.
- Thím ơi, thím có biết cậu nhóc nhà bác sĩ Trương không… đúng đúng đúng, chính là Tiểu Nguyên, thím có thấy nó không?
- Ôi chú ơi, mở cửa giúp với ạ…
Trời hoàn toàn tối đen, mưa càng lúc càng to, nếu Tiểu Nguyên thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc đang gặp khó khăn ở đâu đó thì to chuyện. Hơn nữa, thời gian không tìm được càng dài thì nguy hiểm của Tiểu Nguyên sẽ càng nhiều.
- Căng Bắc, quần áo cô ướt cả rồi, cô về trước đi.
- Không sao, tiếp tục tìm.
Lâm Thanh Duy đưa cô một cây đèn pin:
- Cô sẽ bệnh đấy, thế này đi, để tôi tìm tiếp. Cô về trước, nói không chừng họ đã tìm được rồi cũng nên.
- Nhưng…
Lâm Thanh Duy không để cô nhiều lời, lấy áo mưa trên người mình khoác cho cô:
- Đường trơn, đi cẩn thận.
Lần đầu Tô Căng Bắc nảy sinh oán giận với tín hiệu nơi đây, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, nơi quái quỷ gì không biết.
- Vậy được, tôi về trước xem thử, Tiểu Duy, nửa giờ sau cậu cũng về nhé.
- Được!
Tô Căng Bắc dọc theo đường cũ trở về, mưa quá lớn, dù cô vừa có ô vừa có áo mưa vẫn không chút tác dụng. Đúng lúc này, đối diện có mấy người mặc áo mưa đi tới, nhìn dáng dấp thì đại khái chỉ là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi.
- Này, tụi em đợi chút!
Bọn trẻ dừng lại.
- Tụi em có quen Tiểu Nguyên không?
Tô Căng Bắc gần như rống lên, chúng mới nghe rõ.
Một đứa trẻ trong đó nói:
- Tiểu Nguyên, dạ quen chứ, bạn ấy là bạn học của em.
Mắt Tô Căng Bắc sáng lên:
- Vậy em biết em ấy ở đâu không?
- Dạ em không biết, em chỉ biết lúc tan học bạn ấy đi với Dương Dương…
- Dương Dương là ai? Nhà ở đâu?
- Dương Dương cũng là bạn học chung lớp tụi em, nhà ở ngay đằng trước.
- Ngay đằng trước?
Tô Căng Bắc vui trong bụng:
- Vậy có thể phiền tụi em dẫn chị qua đó không, người nhà đều đang tìm em ấy.
Mấy đứa trẻ nhìn nhau:
- Ơ… dạ được ạ.
Tô Căng Bắc thở phào nhẹ nhõm, may mà tìm được người rồi, thế là cô theo bọn trẻ cùng đến nhà Dương Dương.
Bọn trẻ quen đường núi nên đi nhanh hơn cô nhiều, cô phải dùng hết sức bình sinh mới có thể theo kịp bước chân của chúng.
- Này em ơi, “ngay đằng trước” của em cũng quá xa rồi đấy!
Bọn trẻ xứ núi nhìn nhau, ngày nào chúng cũng phải đi rất nhiều, trèo đèo lội suối mới có thể đến trường nên không hề cảm thấy xa.
Nhưng Tô Căng Bắc không biết rõ, tưởng rằng chúng nói “ngay đằng trước” là thật sự ở ngay đằng trước!
Sau khi đi nửa tiếng, cô thật sự hối hận.
- Chị ơi, chị vẫn đi được chứ?
- Cái này…
Tô Căng Bắc thở hồng hộc:
- Chị đương nhiên không… Áaaa!
Trong núi đường trơn, Tô Căng Bắc bị vấp đá, cả người chúi nhủi vào trong bùn…
_________
Lâm Thanh Duy hỏi suốt cả đường cũng không hỏi ra tin tức gì, đành chán nản quay về. Về đến nhà của đội y tế thì thấy các đồng nghiệp đều vây ở cửa.
Lâm Thanh Duy vội vã chạy tới:
- Sao rồi sao rồi, tìm được chưa?
Một đồng nghiệp nói:
- Tìm được rồi, đang ở bên trong bị bác sĩ Trương răn dạy.
- A, tìm được ở đâu thế?
- Nó theo một bạn học ra ngoài chơi, kết quả là trời mưa nên bị mắc kẹt trong một sơn động nhỏ, sơn động đó là chỗ nghỉ của các thôn dân khi lên núi đốn củi hoặc săn thú, chúng tôi tìm rất lâu mới tìm được, may mà hai đứa trẻ đều không sao.
- Vậy thì tốt vậy thì tốt.
Tìm được Tiểu Nguyên về rồi, Chu Thời Uẩn cởi áo mưa ướt nhẹp ra, thấy Lâm Thanh Duy thì đưa mắt nhìn sau lưng cậu một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng Tô Căng Bắc.
- Thanh Duy!
- Dạ sư huynh!
- Tô Căng Bắc đâu?
- Hả?
Lâm Thanh Duy sững sờ:
- Cô ấy đã về lâu rồi mà?
Y tá vẫn luôn ở nhà nói:
- Về lâu rồi? Đâu có, tôi đâu thấy cô ấy về.
Tim Chu Thời Uẩn nhảy lên:
- Có chuyện gì?
Lâm Thanh Duy sợ hãi, giọng nói cũng lắp bắp:
- Trước, trước đó em với Căng Bắc cùng nhau tìm, sau đó người cô ấy ướt nhẹp hết, em, em sợ cô ấy bệnh nên bảo cô ấy về trước, sau đó, sau đó em tiếp tục tìm…
Chu Thời Uẩn trách mắng:
- Trời tối thế này sao em để cô ấy đi một mình chứ!!!
Người ở chỗ này đều ngơ ngẩn, ngay cả Tiểu Nguyên mới bị mắng khóc cũng không dám thút thít, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Chu Thời Uẩn. Chu Thời Uẩn bình thường lạnh lùng không dễ gần nhưng chưa từng trách mắng ai, càng chưa bao giờ nói chuyện giận dữ như vậy. Bây giờ sắc mặt anh khó coi đến cực điểm, không người nào dám mở miệng nói chuyện.
Chu Thời Uẩn sa sầm mặt bước về trước:
- Ban nãy tách ra ở đâu?
Lâm Thanh Duy đã hồn vía lên mây:
- Ở, ở… em dẫn anh đi!
Chu Thời Uẩn gật đầu, bước qua mọi người chạy ra ngoài, Lâm Thanh Duy vội vàng đuổi theo.
Người phía sau thấy hai người họ chạy vào trong mưa mới phản ứng lại:
- Bác sĩ Chu, áo mưa
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đẹp Trai Là Số 1
Lục Mang Tinh
Đẹp Trai Là Số 1 - Lục Mang Tinh
https://isach.info/story.php?story=dep_trai_la_so_1__luc_mang_tinh