Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Công Chúa Quý Tính
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngoại Truyện Vô Mẫn Quân
T
ừ nhỏ đến lớn, hầu hết mọi chuyện đều được ta đoán trước, trừ bỏ một người.
Nàng gọi là Vân Kiểu.
—— lời tựa
Trí nhớ thời thơ ấu của ta rất ít, nhiều nhất cũng chỉ nhớ rõ một hình dáng lờ mờ, một cái giường ẩm ướt lạnh lẽo, không nhìn thấy bầu trời cũng không nhìn thấy ánh sáng, đồ ăn khó có thể nuốt xuống, cùng với cái từ “Ca ca” một lần lại thêm một lần bắt nạt khiến cho người khác khó chịu.
Ngay từ đầu, ta không rõ.
Hắn muốn học, tất cả ta đều muốn học, hơn nữa sư phụ đối với ta đều nghiêm khắc hơn so với hắn, ta học rất tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không được câu khen thưởng nào. Mỗi lần hắn đến, đều mặc y phục hoa lệ thoải mái, đầu đội kim quan, không biết cao ngạo và tự tin từ đâu mà đến cao ngạo. Ta cũng không tự ti, chính là cảm thấy ta mặc thô y so với hắn sự chênh lệch có chút lớn.
Khi đó ta nghĩ pháp thật sự rất đơn giản, ta cho rằng sở dĩ ta không bằng hắn, là vì “Thiên đem hàng đại nhậm cho tư nhân cũng, tất trước...” Linh tinh cho là vậy, sau trong lúc vô ý nghe thấy hai sư phụ nói chuyện, ta mới biết được, căn bản chính là bởi vì ta muộn một chút, cho nên tất cả những thứ tốt đều bị hắn lấy, ta chỉ có thể làm một thế thân lúc nào cũng có thể chết đi, ngay cả tên đều không có sống ở trong mật thất.
Ta không đau khổ, cũng không khổ sở, lại càng không tuyệt vọng.
Cuộc sống nơi này tuy rằng khó qua, nhưng dù sao vẫn không có trở ngại.
Mà ca ca của ta xem ra cũng biết chuyện này, hắn so với ta còn kích động hơn, cho rằng tồn tại của ta với hắn mà nói là cái uy hiếp, hơn nữa bởi vậy mà oán hận ta.
Thật sự là ấu trĩ.
Ta cũng chưa oán hận hắn, hắn oán hận cái rắm.
Dù sao sau khi các loại hình phạt không thể tưởng tượng nổi được hắn áp dụng lên người ta, ta rốt cục nghĩ đến, đúng vậy, tuy rằng ta cũng không cảm thấy cuộc sống nơi này quá mức thống khổ, nhưng vô luận như thế nào, ta không định chết, nhất là bị tên ấu trĩ như vậy ngược đãi tới chết.
Vì thế ta muốn giết chết hắn.
Võ công của hắn không phải học với người lạ, học tập không chăm chỉ, ta hơi thi tiểu kỹ hắn liền mắc câu, trong nháy mắt lúc hắn chết kia, ta nghĩ, may mắn ta không phải hắn, bằng không hiện tại kẻ chết có lẽ chính là ta. Cẩm y ngọc thực, thật sự sẽ làm người không tỉnh táo, giống như phụ hoàng và ca ca của ta, quả thực là hai cái bi kịch.
Từ nay về sau ta thành Vô Mẫn Quân.
Hoặc là nói, ta vẫn là Vô Mẫn Quân.
Trong lòng phụ hoàng ta đều rõ, chuyện ta giết ca ca ta hiển nhiên ông cũng không phải không rõ ràng, nhưng ông còn có thể như thế nào, chỉ có thể nhận ta, đem gấp bộitất cả những thứ từ trước cấp cho ca ca cho ta.
Ta không chối từ, cũng cũng không hưởng thụ.
Sau đảo mắt vài năm đi qua, ta thích ứng rất tốt, vào ở trong Chưởng Kiền điện, nhưng cảm tạ ca ca của ta khiến cho ta không dám quá hưởng thụ.
Dần dần, ta phát hiện ta thích đánh giặc.
Công thành đoạt đất, gìn giữ đất đai khai cương, cầm thương chiến sa trường.
Vô luận là tự mình đấu tranh anh dũng, hay là tướng lĩnh quyết thắng, đều là những chuyện vô cùng khiến cho nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Ta cũng không đồng tình với quốc gia chiến bại, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng dân chúng có chút đáng thương, nhưng như thế thì biết làm sao, kẻ yếu từ trước tới giờ đều là bị làm nhục.
Ta không phá thành, không giết tướng lĩnh, không cho phép binh lính công phá thành trì có thể tùy ý làm bậy, đây là nhân từ của ta.
Nhưng không tiến hành tiến công, chính là ngu xuẩn.
Trò chơi đánh cờ giữa các quốc gia chính là chiến tranh.
Ngày ấy ta công phá Liễu thành Đông Nguyên quốc, bỗng nhiên nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, nghĩ đến thúc phụ như hổ rình mồi, ta đi về trước, dù sao Đông Nguyên quốc hấp hối, công phá hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng khôg hề nghĩ tới, không ngờ có người đến ám sát ta.
... Quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Từ nhỏ ta ngủ rất tỉnh, hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, lúc này cũng không ngoại lệ, ta nghe thấy người nọ đánh bất tỉnh thủ vệ bên ngoài, sau đó tiến vào, tự cho là thật cẩn thận, lại không biết nói với ta mà nói, động tĩnh đã rất lớn.
Sau đó người kia từng chút một đến gần ta.
Ta không chút do dự đứng dậy, muốn đánh bại người nọ, ai ngờ võ công người này không tồi, tương xứng với ta, ta phát hiện thích khách này hóa ra là nữ tử.
Trận này đánh tới cuối cùng chúng ta đập đầu xuống đất mà chấm dứt, sau khi ta hôn mê tỉnh dậy, thật đúng là... Lật thuyền trong mương.
***
Sáng sớm ta tỉnh lại trước, đầu tiên mắt nhìn thấy mặt mình, trong nháy mắt ta thậm chí nghĩ ta nhìn thấy ca ca ta.
Thế nhưng mặt mình vẫn có thể nhận ra, vì thế ta cúi đầu nhìn nhìn quần áo cùng tay chính mình, liền phát hiện mình thật sự có dáng người nữ tử... Tuy rằng ngực nhỏ một chút.
Thật sự là chuyện rất đáng buồn cười, không ngờ ta bỗng nhiên trở thành nữ tử, lại còn là nữ thích khách muốn đến ám sát ta.
Nàng cũng tỉnh lại, thoạt nhìn cũng thật hỏng mất, ít nhất hỏng mất so với ta... Ta tìm được chủy thủ, phát hiện kỳ thật nàng là Đông Nguyên quốc công chúa.
Một công chúa bị phái tới làm thích khách?
Nàng thật sự là cái bi kịch.
Nhìn nhìn gương, càng thêm khẳng định ý tưởng này.
Đi vệ sinh, tắm rửa... Nữ nhân này sao lại khủng bố như vậy? Đau chết ta...
***
Thịnh An đến đây, cãi lộn, lúc này bỗng cũng không cảm thấy đặc biệt phiền, đại khái là vì vẻ mặt của Vân Kiểu rất buồn cười.
Nhìn phụ hoàng, không ngờ đã chết, cuối cùng một mặt cũng không gặp, ai, lên trời nhất định.
Giết thúc phụ, giải trừ họa lớn trong lòng, thoải mái nhanh.
Hoàng đế là định rồi.
Nữ nhân này phải làm hoàng hậu, nàng cao hứng sao.
... Ai, hiện tại ta mới là hoàng hậu.
***
Thịnh An ầm ỹ, phiền muốn chết.
Thủ linh (túc trực linh cữu) cùng Vân Kiểu. Nàng sợ cái gì, thiên tài còn phải sợ nàng đi.
Nàng nói muốn tìm nam nhân, kỳ thật tìm nam nhân là ta càng tiện... Nữ nhân này vì sao ngốc như vậy?
***
Thịnh An cũng không thông minh.
Dễ dàng đã bị lừa đi rồi.
Vân Kiểu nữ nhân này còn ngây ngốc.
Đại khái là ta quá thông minh, ai, không có biện pháp.
***
Đi Đông Nguyên cùng Vân Kiểu.
Cảm giác rất kỳ diệu, lúc trước tới nơi này là muốn tấn công, hiện tại là về nhà mẹ đẻ.
Mọi chuyện thật là.
Đại thần Đông Nguyên đều rất ngốc, Vân Kiểu còn có vẻ chẳng phải ngốc.
***
Bị nam nhân hôn.
Thật muốn giết cả nhà hắn, dám hôn ta sao?!
... Hôn Vân Kiểu cũng không được.
***
Vân Kiểu ngốc không cứu nổi, nhìn thấy một nam nhân cái áo trắng tóc đen nam nhân hồn đều bị câu đi rồi.
Ta không phải tóc đen? Ta không có áo trắng?
... Nhưng mà, cơ thể hiện tại đã bị hoán đổi...
Vì sao Vân Kiểu lại ngốc như vậy, sao lại không biết tự mình mặc quần áo trắng, sau đó soi gương?
Thiên Duy... Tên ngu ngốc như vậy, thế mà người Ngô gia cũng lấy ra được
***
Đụng tới một tiểu thần côn cùng tiểu con chuột, nói chúng ta có tai ương dính máu.
Lơ đễnh.
Kết quả đến tháng.
Trẫm... rất đau.
***
Cãi nhau nho nhỏ với Vân Kiểu, nàng rất lý tưởng hóa, nói không thông.
Bất an an ủi nàng, an ủi một lần còn có lần tiếp theo, còn có lần sau nữa...
Sẽ lâu như vậy sao?
***
Hồi Tây Ương.
Tiến vào mật thất.
Thái Sư thật sự là ấu trí, nghĩ ra ý tưởng cái quái gì?
Vân Kiểu càng ấu trĩ, chạm loạn vào cơ quan.
Ta cũng có chút ấu trĩ, vì sao lại quên nhắc nhở nàng.
Ai, ấu trĩ cũng sẽ lây bệnh.
***
Trong mật thất, có chút không muốn nhớ lại, chẳng qua lần này... có thêm một nữ nhân ngốc.
Hơn nữa không ngờ đã biến đổi trở lại.
Xem ra muốn ra đi.
Cũng thế, thấy nàng ngốc như vậy, ta sẽ bỏ qua Đông Nguyên quốc.
Vì sao ta có cảm giác chính mình cũng có chút ngốc?
Đi mau đi mau... Bằng không ta cũng sẽ càng ngày càng ngốc.
***
Nữ nhân ngốc nhìn trái nhìn phải, ta nghĩ ở dưới này có rượu, đào ra uống.
Vẫn say, vẫn uống.
Không ngờ nàng uống một ngụm cuối cùng, không được, đương nhiên muốn cướp.
Ô, không nghĩ nhiều liền vươn tới, rượu rất thơm,... Nàng da dày thịt béo, không thể tưởng được miệng cũng rất mềm.
Nếu nàng biết ta nghĩ như vậy, đại khái sẽ không chỉ đơn giản đẩy ta ra như vậy... Tê, đầu đau quá, máu cũng đã chảy ra... Nữ nhân này thật mạnh.
***
Nếu đã phải ra đi, miễn cưỡng đối với nàng tốt một chút, thay nàng chắn ánh mặt trời... Kỳ thật ta cũng rất muốn dùng tay che hai mắt của mình.
Thật sự không thể chịu nổi, chính là lúc này đây đi.
... Không biết nên nói cái gì, không ngờ lại đổi trở lại.
Nhất là không ngờ ta còn rất cao hứng.
Đại khái là chơi rất tốt.
***
Thật sự muốn thành hôn.
Về sau... Nàng sẽ là hoàng hậu của ta.
Đáng chết, cái danh hiệu kia cũng quá nặng rồi.
... Cái gì? Là nàng cố ý phân phó?
Tốt không học, tiện của ta nàng học mười thành...
... Cái gì, ta không có chỗ nào đáng để học?
Những cái khác không nói tới, diện mạo của nàng không thể học tập ta một chút sao?
***
Cái tên sầu mi khổ kiểm Nguyên Úc lại tới nữa, ta thấy hắn sẽ không cao hứng. Hơn nữa còn nhìn chằm chằm ta... Nhìn cái gì vậy, không thấy qua nữ nhân xấu như vậy sao?
... Được rồi, kỳ thật cũng không phải xấu như vậy.
Ngô Ung cũng đến đây... Không đề cập tới hắn, bình thường ta cũng không gặp hắn.
... Dù sao, quần áo nịt thật đáng buồn cười... Cũng không biết đầu óc hắn có vấn đề gì.
Vào trong mật thất, để cho hắn tự sinh tự diệt đi.
***
Động phòng, Vân Kiểu quả nhiên cái gì cũng không hiểu, ngốc muốn chết.
Cho dù nếu nàng biết, vậy cũng rất không được.
Cuối cùng nàng phản ứng lại, mặt đỏ tai hồng... Ta còn chưa thấy qua chính ta bộ dạng mặt đỏ tai hồng đâu.
Buổi sáng tỉnh lại, không ngờ nàng....
Ừ, Vân Kiểu, nàng là yêu thương trẫm trẫm đúng hay không?
***
Đem Ngô Ung quan đẩy vào mật thất, thuận tiện hỏi ra về chuyện Bắc Xương, kỳ thật ta đã sớm biết, thật sự là không có một chút tính khiêu chiến.
Chỉ có nữ nhân Vân Kiểu ngốc kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta... Hiện tại còn không biết trẫm hơn Gia Cát?
Ba tên thợ giầy thối cũng không bằng ta.
***
Mang Vân Kiểu ra cung chơi, nàng vui chết... Thật sự là không tiến bộ.
Đụng tới tiểu thần côn và con chuột, nàng ta vẫn đi tìm sư phụ, còn nói có người phải chết.
Là ta sao?
Nhưng mà ta chết Vân Kiểu sẽ khóc sao?
... Trẫm hỏi nàng, ta chết, nàng sẽ khóc không?
***
Bắc đế đã chết, hóa ra ý tứ của tiểu thần côn là như vậy.
Vân Kiểu chạy tới thông báo cho Ngô Ung, còn thật cẩn thận sợ chọc giận hắn... Như thế nào mỗi lần nàng tranh luận khiến ta tức, sẽ không nghĩ tới tính tình ta kém như vậy, sẽ không tức giận sao?
... Ta còn thật chưa từng thật sự tức giận như vậy bao giờ.
Tức chết ta.
***
Mọi người đều bảo ta nạp phi tử, Vân Kiểu ngốc hề hề cười ta... Cũng không ngẫm lại, về sau hoán đổi trở lại, nếu thật sự hậu cung có người khác, dạng ngốc như nàng có thể tiếp tục sao.
... Tuy rằng ta cũng sẽ không để cho nàng với người khác tranh giành, nhưng căn bản vẫn nên ngăn chặn tốt hơn.
Hử?
Ta suy nghĩ chuyện về sau hoán đổi lại?
... Thật là, Vân Kiểu, hoán đổi lại nàng cũng không đi nữa... Chuyện phế bỏ hoàng hậu này rất phiền toái, trẫm là người làm đại sự, loại việc nhỏ này sẽ không cần làm thôi...
Nàng biết.
***
Thật sự là xem Lưu Á không vừa mắt, đá bay nàng ta.
***
Bình Dương đột nhiên mang thai, còn không biết tên nam nhân kia là ai.
... Đã biết, là người giang hồ.
Mặc kệ nó, dù sao cũng là con rể. tới cửa.. Lã Dẫn? Tên này thật khó nghe.
Lớn lên còn không cha không mẹ... Bình Dương cũng thích, cứ như vậy đi.
***
Kẻ không cha không mẹ kia lại hạ loại dược này!
Ta thiếu chút nữa cùng Vân Kiểu sinh hoạt vợ chồng, việc này cũng không có gì, nhưng chúng ta vẫn dùng cơ thể của đối phương.
... việc này cũng không có gì?
Rất có gì đii.
... Giống như, cũng không có gì.
Phải, trẫm không phải rất ghét bỏ nàng...
***
Bình Dương gả đi.
Rất thích muội muội này, có tính tình của ta... Gả đi cũng tốt, tránh tiếp tục gây hoạc trong cung.
Tiết đón xuân, ta quả thật rất vui vẻ.
Vân Kiểu, trẫm quyết định, nàng chính là hoàng hậu Tây Ương... Phải, chỉ cần trẫm còn tại vị.
Có vui mừng hay không, vui vẻ hay không?
Phải, khẳng định nàng rất vui mừng...
Xem, nàng cười đến méo cả mặt kìa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Công Chúa Quý Tính
Tắc Mộ
Công Chúa Quý Tính - Tắc Mộ
https://isach.info/story.php?story=cong_chua_quy_tinh__tac_mo