Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cô Nàng Mạnh Mẽ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45
C
hương 45. Nước và cà phê
Thật ra tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ta lắm.
Trong đoạn tình cảm này của Tần Mạch, tôi hay cô ta đều không tính là kẻ thứ ba. Chúng tôi chỉ là cùng gắn bó với một người đàn ông, nhưng ở những thời điểm khác nhau và có cùng thứ tình yêu gắn bó như nhau ở những thời điểm khác nhau mà thôi.
Nhưng cô ta đã mở miệng nói như vậy, tôi chắc chắn không thể nói hai chữ “không đi” được.
Vì thế, lúc này đây tôi ngồi với cô ta trong nhà hàng khách sạn, bên cạnh là một đống đồ đặc sản. Cô ta gọi cà phê còn tôi kêu ly nước lọc.
“Hà tiểu thư.” Cô ta cười nói, “Cô có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với cô không?”
Tôi thấy câu hỏi này của cô ta hơi có vấn đề, tôi căn bản là không hề biết cô ta có ấn tượng sâu sắc với tôi thì làm gì đi để ý tại sao chứ, nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn cô ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch một đấm tại sân bay hai năm trước phải không?”
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Đó chỉ là sự bắt đầu thôi. Sau đó khi qua Mỹ, tôi không ít lần nhìn thấy Eric cầm ảnh cô mỉm cười. Chắc cô không biết, anh ấy đã lén chụp một tấm ảnh lúc cô đang ngủ…” Dịch Tình ngưng lại, nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt tôi nụ cười đó vô cùng xấu xa “Rất đáng yêu.”
Nghe vậy, tôi ngẩn ra mất một lúc lâu mới bình thường lại, trong lòng thầm mắng Tần Mạch ba trợn biến thái cả chục lần.
Tôi vẫn duy trì nụ cười: “Trò vô vị.”
“Chứ sao, một người cầm điện thoại hoài niệm quá khứ, quả thực rất vô vị.” Lời nói của cô ta rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại thấy vô cùng chói tai. Đối với chuyện trước đây của tôi và Tần Mạch, tôi có thể mắng, có thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng tuyệt đối không cho phép ai có quyền được nói những lời không hay về chuyện đó. Khoé môi nhấc lên định phản pháo thì cô ta đã nói tiếp: “Nhưng hoài niệm thì có tác dụng gì chứ? Tôi còn nhớ, lúc đó hai người mới chia tay chưa được bao lâu thì phải, tinh thần Eric rất suy sụp, đúng lúc công ty lại bị bốn phía chèn ép, có nguy cơ phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn sẽ nợ ngập đầu, thậm chí Eric còn có thể bị đi tù. Anh ấy căn bản là không thể về nước được.”
Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng việc ra nước ngoài của Tần Mạch lúc đó lại gian nan đến vậy. Tôi ngỡ rằng ra nước ngoài anh sẽ sống rất tốt, tôi còn nghĩ cho dù không có công ty thì cuộc sống của anh sẽ vẫn đầy đủ, đàng hoàng, không ngờ lại có thể trầm trọng đến mức vào tù…
Cho nên mỗi lần gọi điện cho tôi giọng anh luôn khàn khàn mệt mỏi, cho nên không thể nào có ngày trở về chắc chắn, cho nên… mới dứt khoát chia tay với tôi sao.
“Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình nói, “Tuy quan hệ giữa tôi và Eric rất tốt, nhưng thời này làm gì còn có chuyện cùng vinh cùng nhục chứ.”
Tôi im lặng siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến cảnh Tần Mạch một mình đơn độc chống chọi, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh là người kiêu ngạo, một công tử từ nhỏ đã luôn có người vây quanh nâng đỡ, thì nỗi khổ và sự hụt hẫng trong lòng anh không phải ai cũng hiểu được.
“Cuối cùng, trời không phụ lòng người, ở Mỹ Eric cuối cùng cũng tìm được một khoản đầu tư cứu mạng đầy mạo hiểm, khoản đầu tư đó đã cứu thoát nguy cơ trước mắt của Tần thị.”
Tôi nhấp một ngụm nước, đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy chắc là sau đó Tần Mạch làm ăn rất thuận lợi.”
“Đúng vậy, Eric rất có năng lực, công ty dần dần khôi phục…” Nói xong, Dịch Tình cười cười, “Đúng lúc đó, mẹ tôi lại hối thúc chuyện lập gia đình, xung quanh lại chẳng thấy ai phù hợp nên tôi liền nhắm vào Eric. Nhưng tôi phát hiện rằng trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có một người, trước giờ tôi là người mạnh mẽ, thứ tôi muốn thì tôi sẽ muốn cho bằng được, nên tôi đã nghĩ cách để xoá đi hình bóng người đó trong lòng anh ấy.”
Tôi vẫn tiếp tục ‘im hơi lặng tiếng’ uống nước.
Dịch Tình nhìn tôi chăm chú, giọng nói vẫn ôn hòa: “Tôi nghe ngóng được rằng sau khi chia tay Eric, người đó đã đi xem mặt khắp nơi, nên tôi không ngừng truyền những thông tin này cho anh ấy, với hy vọng cắt đứt tình cảm anh dành cho người đó hoặc chí ít cũng nhận ra bản chất giả dối của cô ta. Tôi cho rằng mình đã cứu vớt anh ấy, cứu anh ra khỏi thứ tình cảm mà anh cho là tình yêu ấy, nhưng không ngờ là…”
Tôi cười nhạt: “Cô Dịch, tôi đã mua vé máy bay rồi, thời gian cũng không còn nhiều.”
“Tôi biết thời gian của cô Hà rất quý giá, nhưng câu chuyện tôi kể, đối với cô mà nói hoàn toàn không thể xem là “chậm trễ” đâu” cô ta nghiêm túc nói, “Eric là người sáng suốt, hiển nhiên đã hiểu ý định của tôi, trước khi tôi chủ động mở lời thì anh ấy đã nói rõ ràng với tôi.”
Dịch Tình khẽ thở dài: “Cô Hà, hẳn cô cũng biết anh ấy muốn nói gì, bất kỳ cô gái có ý đồ với anh ấy đều bị chặn đứng không thương tiếc.”
“Nhưng tôi lại rất tự tin cho rằng, dù Eric có chắc chắn đến mấy đi nữa nhưng thời gian sẽ xóa nhòa mọi tình cảm. Huống chi lúc đó…anh không yêu tôi mà tôi cũng vậy, chỉ là cùng lúc chúng tôi đều cần kết hôn. Và Eric đã nhận lời, tôi ngỡ rằng cuối cùng mình đã cứu vớt được anh ấy nhưng điều tôi không ngờ là khi niềm vui sướng, kích động ban đầu dần qua đi, tôi mới phát hiện rằng mình đã lao tâm khổ tứ để cướp về một cái xác không hồn.”
Tôi đã không còn tiếp tục giữ nụ cười được nữa, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo khuôn mặt thanh thản của cô ta, chờ nghe kể nốt.
Nước lọc sạch sẽ lại không có hại, tôi bỗng phát hiện thì ra ngay từ đầu tình cảm của mình đã định hướng rõ ràng vậy rồi.
“Khi đó, hoạt động của công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng công việc ngày càng thuận lợi cũng không thể khiến Eric nhẹ nhõm, vui vẻ. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô tình phá tan sự kỳ vọng và ảo tưởng về một tương lai được ở bên cạnh người ấy của anh. Tôi đã giết chết tình yêu của Eric, nên cho dù là người con gái nào anh ấy cũng sẽ gật đầu chấp thuận. Trong mắt anh, ai, cũng đều giống nhau cả.”
Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà Tần Mạch hôm đó, anh đã hỏi nếu anh không trở lại, liệu tôi có kết hôn với người khác hay không.
Khi ấy lòng đầy phẫn nộ nên tôi đã lựa chọn lời nói gây đau đớn nhất để trả lời anh. nhưng giờ đây khi đã đủ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn, câu trả lời của tôi sẽ vẫn là ‘có’.
Đương nhiên là ‘có’, cho dù tôi có yêu Tần Mạch hơn nữa thì cũng không thể cả đời này chỉ sống vì anh, cuộc sống của tôi trong xã hội còn có cha mẹ, người thân, có bạn bè, đồng nghiệp, tôi cần phải kết hôn, cho nên tôi chấp nhận đi xem mắt theo ý cha mẹ, tìm người thích hợp cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại cho dù tôi không yêu người đó.
Mà Tần Mạch, cũng giống vậy.
Thậm chí anh còn cần một cuộc hôn nhân hơn cả tôi, một gia đình yên ổn sẽ là một quả cân làm tăng thêm uy tín trên thương trường cho anh.
Điều khác nhau là, tôi chọn đi chọn lại vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp, còn anh có thể phó mặc mọi thứ dễ dàng lựa chọn Dịch Tình để yêu đương rồi tiến tới hôn nhân.
Tôi và anh trước kia đều đã sai lầm, trai gái qua lại để tiến tới kết hôn có thể là thật lòng nhưng không nhất định vì tình yêu, đó đơn giản chỉ là ‘muốn kết hôn’.
Dịch Tình cười khổ: “Tính tình Eric khiến cho tình cảm của chúng tôi còn khó khăn hơn tôi tưởng tượng cả trăm lần, bên nhau nửa năm mà đến cái nắm tay cũng thấy miễn cưỡng. Sau đó, tôi gặp Lee, là hôn phu bây giờ của tôi, anh ấy điên cuồng theo đuổi tôi, còn tôi cuối cùng cũng thật xấu hổ nhận ra rằng mình đã phải lòng anh ấy. Tôi nhận lời Lee xong liền đề nghị chia tay Eric, dĩ nhiên anh ấy không hề níu giữ, sau này thấy hai người còn làm chung công ty khó tránh khỏi khó xử nên khi Lee được điều tới Trung Quốc làm việc tôi đã theo anh ấy.”
Tôi cười: “Đúng là xấu hổ thật.”
Dịch Tình cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng khi theo đuổi Eric thì tôi không hề nghĩ tới tương lai, cũng giống như cô và anh ấy chia tay nhau vì không có tương lai chắc chắn. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao nên mới làm chuyện hồ đồ như vậy, may mà bây giờ vẫn còn kịp bù đắp lại.”
“Cô Dịch, nếu đã muốn bù đắp chi bằng cô hãy giúp tôi đoán xem tại sao khi đó anh ấy lại chấp nhận cô mà không phải là quay về? Còn bây giờ tại sao lại trở về?” Tôi vuốt ve ly nước trong suốt, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu trong lòng anh ấy đã biết việc người mình yêu có thể sẽ lấy người khác thì bây giờ còn về làm gì? Hay anh ấy định chờ người con gái đó kết hôn rồi sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình cô ấy?”
Dịch Tình cười lắc đầu: “Cô Hà đề cao tôi quá rồi, trong cuộc đời của Dịch Tình tôi điều không thể hiểu nổi nhất chính là kiểu tình yêu kỳ dị của Eric.” Cô ta cười cười, “Có điều tôi có thể kể cho cô nghe một chuyện rất buồn cười.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe.
“Cô có nhớ cái ngày Eric về nước rồi gặp cô ở sân bay không? Tôi còn nhớ hai người còn lịch sự gật đầu cười chào nhau, cho dù tôi thấy nụ cười của hai người cứng ngắc tới phát sợ. Sau đó tôi có hỏi Eric vì sao không trực tiếp nói chuyện với cô. Cô Hà có biết anh ấy nói gì không?” Dịch Tình vừa quấy cà phê vừa cười nói “Lần đầu tiên tôi thấy Eric có bộ dạng mất tinh thần như vậy, anh ấy nói “Anh sợ Hà Tịch đánh anh’.”
Tôi cũng mím môi cười, sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước: “Tôi sẽ không cảm ơn vì cô nói những chuyện này cho tôi biết đâu.”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng sau này sẽ có người cám ơn tôi.”
Tôi cười tiếp: “Tần Mạch cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, tương lai của anh ta cũng không vì những lời nói ngày hôm nay mà sẽ sáng sủa hơn đâu.”
Dịch Tình tiếp tục quấy cà phê, bình tĩnh nói: “Cô Hà, tại sao cô không nghĩ rằng ở bên cô có lẽ là điều tốt nhất với Tần Mạch nhỉ.”
Tôi cười cười, im lặng xách túi rời đi. Tôi thầm nghĩ, hai người ở bên nhau là để cùng mang lại điều tốt đẹp cho nhau, chứ sao có chuyện có ‘điều tốt nhất’ được.
“Cô Hà.” Dịch Tình gọi với theo, “Làm gì có tình yêu nào mà thuần khiết, tinh khôi như chuyện cổ tích, cái ‘tì vết’ nắm tay ấy…”
“Tôi chưa bao giờ nói muốn có tình yêu thuần khiết, tinh khôi gì gì đó cả, cái tôi muốn chỉ là toàn tâm toàn ý.”
Dịch Tình hơi ngẩn người, lập tức cười nói: “Trước khi đến đây, tôi có đến bệnh viện thăm Eric, mấy hôm trước anh ấy bị xuất huyết dạ dày, phải phẫu thuật cả đêm đấy.”
Tôi xách mớ đặc sản của mình quay đầu đi thẳng.
Về đến nhà, ngày hôm sau vẫn chưa hết phép, nên mang quà đến cho Trình Thần, vừa lúc Thẩm Hi Nhiên đã đi làm, mà Trình Thần phải đi khám thai nên tôi đi cùng chị đến bệnh viện. Đợi chị khám xong, tôi làm như vô tình hỏi: “Lần trước chị thấy Tần Mạch ở đâu?”
Trình Thần thoáng sững lại rồi lập tức nở nụ cười chị-biết-rồi-nhé: “Nằm phía bên kia, lầu 6 phòng bao nhiêu, ái chà, sao mình không nhớ vậy ta?”
Tôi trừng mắt nhìn Trình Thần, chỉ chốc lát sau, chị vò vò tóc nói: “Hà Tịch, sao em càng ngày càng không biết nói đùa gì hết trơn vậy. Được rồi, được rồi, phòng 634, em tự đi tìm đi, chị về cho cục cưng nghe nhạc đây”
Tôi đứng trước phòng Tần Mạch, tay đã đặt trên nắm cửa hồi lâu, không có dũng khí đẩy cửa đi vào.
Cho đến khi một y tá đẩy xe từ trong phòng đi ra, giật mình khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tôi kỳ quặc. Cuối cùng chịu không nổi ánh mắt nghi ngờ đó tôi đành sầm mặt đẩy cửa đi vào.
Cửa đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Qua được cửa ải cánh cửa, tôi nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt tái nhợt nhắm nằm trên giường, bàn tay cắm ống truyền dịch nhỏ xuống từng giọt.
Tôi không lên tiếng, anh cũng không thèm mở mắt nói: “Thuốc lúc nãy đưa tới đã uống rồi, ra ngoài đi.”
Tôi không nhúc nhích.
Đợi hồi lâu mà không nghe tiếng bước chân rời đi, Tần Mạch nhíu mày, mở mắt ra, ngẩn người
Tôi kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngây ra của anh: “Được rồi, để em đi ra.”
“Hà Tịch! Em dám!”
Vẫn giọng nói uy hiếp bá đạo, nhưng lại ẩn chứa sự hoảng loạn tôi chưa từng thấy.
Tôi ngồi trên ghế thản nhiên nhìn anh, anh cũng nhìn tôi chăm chú, rồi biết tôi chỉ nói dọa, anh mới dần bình tĩnh lại, chật vật muốn ngồi dậy, môi mấp máy mấy lần như muốn nói mà không biết nói gì, sau cùng thấy biểu hiện không vui không giận của tôi đành nuốt lại những lời muốn nói.
“Mấy hôm nay em đi Tam Á.” Tôi nói, “Em gặp Dịch Tình, và cả vị hôn phu của cô ấy nữa.”
Anh nhìn tôi đánh giá một hồi mới từ từ lên tiếng: “Em… đã biết?”
“Ừm, em đã biết, nếu đó là những lời anh muốn giải thích.” Ánh mắt tôi dừng lại ở mu bàn tay đang truyền dịch của anh. “Thứ bảy tuần sau, em sẽ đi xem mắt tiếp. Lần này mẹ đã tìm cho em một anh chàng rất khá, em nghĩ, nếu được thì cứ đồng ý cho rồi.”
Bàn tay kia từ từ nắm chặt lại, kim tiêm trên mu bàn tay chắc đâm đau lắm.
Ánh mắt Tần Mạch vốn đang đầy kỳ vọng của anh thoáng chốc chuyển thành ảm đạm.
Bỗng dưng thấy thật sảng khoái, tôi cười tươi rói: “Cám ơn anh lặn lội từ nước Mỹ xa xôi trở về chúc phúc cho em, nhân tiện cám ơn anh hai năm trước đã buông tay, Tần Mạch, anh làm rất tốt.”
“Hà Tịch.” Anh trầm giọng gọi tên tôi, “Đừng nói mấy lời giận dỗi với anh nữa.”
“Sao anh biết em giận dỗi.” Tôi tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Hai năm trước, chẳng phải anh đã quyết định buông tay rồi sao, chẳng phải anh đã định kết hôn chung sốn với Dịch Tình hay với bất kỳ cô gái nào cũng được sao, dĩ nhiên em cũng phải kiếm một anh chàng tốt tốt để lấy chứ. Đằng nào lúc trước anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa hướng đi cho mỗi chúng ta rồi, vậy chúng ta cứ theo hướng đó mà đi thôi. Tần Mạch, với điều kiện hiện giờ của anh, không có Dịch Tình cũng sẽ có rất nhiều cô gái ‘tiền hô hậu ủng’ nhào tới thôi. Mà em cũng có thể tìm được người đàn ông thuộc về mình, chẳng phải rất tốt sao?”
Sắc mặt Tần Mạch tái xanh, ngực thở phập phồng, hỏa bốc tận đầu, nhưng lại không tìm ra lời nào để phản bác tôi, chắc nhịn tới nội thương luôn rồi.
Tôi bày vẻ hiểu chuyện, vỗ vỗ tay anh: “Cứ an tâm dưỡng bệnh, khi nào đám cưới, em sẽ gửi thiệp cho anh.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cô Nàng Mạnh Mẽ
Cửu Lộ Phi Hương
Cô Nàng Mạnh Mẽ - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=co_nang_manh_me__cuu_lo_phi_huong