Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 44
hi Thẩm phán Meyers trở lại ghế của mình vào phiên xử buổi chiều, trông ông có vẻ lo lắng. Ông nhìn chăm chăm vào màn tuyết dày đáng ngại vẫn đang tiếp rục rơi bên ngoài cửa sổ phòng xử án. “Tôi cho rằng điều quan trọng là chúng ta nên giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, nhưng tôi cũng không muốn làm điều dại dột.” Ông nói. “Dự báo thời tiết nói rằng tuyết sẽ ngừng rơi vào chiều nay. Nhưng với tư cách là một người đã sống ở vùng Tây Bắc Hoa Kỳ gần như cả cuộc đời, tôi có một phương pháp tốt hơn để dự báo: đó là thò đầu ra ngoài cửa.” Cả khán phòng bật cười. “Đó chính xác là những gì mà tôi đã làm trong giờ nghỉ trưa, và tôi không hề nhìn thấy khoảng trời xanh nào ở phía xa. Vì thế đây sẽ là nhân chứng cuối cùng của ngày hôm nay, để tránh cho quý vị không phải lái xe về nhà khi trời đã tối.”
Dan bật chiếc ti-vi màn hình phẳng, cho mọi người xem một loạt biểu đồ và ảnh chụp. Anh tiến hành lấy lời khai của Kelly Rosa, nhà nhân chủng học pháp y của quận King. Dan bắt đầu bằng cuộc điện thoại của Finlay Armstrong và bức ảnh chụp khúc xương.
“Phải mất bao lâu để mỡ trong cơ thể phân hủy và biến thành sáp mỡ?”
“Điều đó tùy thuộc vào một vài yếu tố: vị trí của cái xác, độ sâu khi chôn, điều kiện đất và nhiệt độ. Thông thường, quá trình đó sẽ kéo dài hàng năm trời chứ không chỉ tính bằng ngày hay bằng tháng.”
“Bà kết luận rằng cái xác đã bị chôn vùi trong nhiều năm. Vậy điều gì khiến bà thắc mắc?”
Rosa ngồi thẳng dậy. “Bình thường, một cái xác chôn trong hố nông như vậy tại một nơi hoang dã sẽ không thể giấu được lâu. Chó sói đồng cỏ và những loài động vật khác sẽ tìm ra nó.”
“Và bà có câu trả lời cho thắc mắc đó chưa?”
“Tôi đã được kể lại rằng vị trí hố chôn bị chìm trong nước một thời gian, mãi cho tới gần đây mới lộ ra. Điều đó làm cho thú hoang không thể tìm thấy nó.”
“Vậy từ việc hố chôn chưa hề bị thú hoang xâm phạm – có nghĩa là hài cốt chưa bị đào bới – bà có thể kết luận rằng cái xác đã được chôn không lâu trước khi khu vực đó bị ngập?”
Clark đứng dậy. “Đây hoàn toàn là sự suy diễn, thưa quý tòa.”
Meyers cân nhắc lời phản đối. “Tiến sĩ Rosa là một chuyên gia, bà ấy có thể trả lời theo quan điểm và kết luận của mình.”
Rosa nói: “Tôi chỉ có thể kết luận rằng với một hố chôn nông như vậy thì không mất nhiều thời gian để lũ thú hoang tìm thấy cái xác.”
O’Leary bắt đầu đi đi lại lại. “Tôi để ý thấy trong báo cáo của bà có dành cả một phần để nói về lý do tại sao bà lại kết luận cái xác không được chôn ngay sau khi chết. Bà có thể giải thích không?”
“Điều đó có liên quan tới tư thế của cái xác ở trong hố.”
Dan mở một bức ảnh về hài cốt của Sarah trên màn hình. Phần đất xung quanh đã bị phủi đi, để lộ một bộ xương nằm trong tư thế uốn cong như tư thế bào thai. Cả khán phòng rùng mình, rộ lên những tiêng xầm xì. Tracy cúi gằm, đột nhiên cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Cô lấy tay bụm miệng, nước miếng chảy ròng ròng. Cô nhắm chặt mắt, cố hớp lấy từng hơi thở ngắn.
“Rõ ràng thủ phạm đã cố bẻ cong cái xác để nhét vừa vào trong hố nhưng không thành công.” Rosa tiếp tục.
“Xác chết đã bị co cứng bao nhiêu lâu trước khi đem chôn?” Dan hỏi.
“Tôi không thể trả lời điều đó với bất kỳ một cơ sở chắc chắn nào.”
“Bà có thể xác định nguyên nhân tử vong không?”
“Không.”
“Bà có nhận ra bất kỳ thương tích nào, ví dụ như xương bị gãy không?”
“Tôi có nhận ra những vết rạn phía sau hộp sọ.” Bà sử dụng một biểu đồ để chỉ ra vị trí của chúng.
“Bà có thể xác định nguyên nhân gây ra những vết rạn trên hộp sọ đó không?”
“Một chấn thương do va đập, nhưng từ cái gì?” Bà nhún vai. “Tôi không thể biết được.”
Nói rồi, Rosa tiếp tục trình bày về cách mà đội của bà đánh dấu mọi thứ, từ những mảnh xương, những cái đinh tán trên chiếc quần Levis của Sarah, cho tới những chiếc khuy màu đen và bạc trên cái áo Scully của cô gái. Bà cũng nói rằng mình đã đào được một vài mảnh nilon màu đen cùng chất liệu với loại túi đựng rác trong vườn và một vài sợi thảm.
“Bà có thể kết luận được gì từ những thứ đó?”
“Tôi có thể kết luận rằng tấm nilon có thể đã được đặt ở bên dưới cái xác trước khi cái xác được chôn, hoặc là…”
“Nhưng tại sao thủ phạm phải làm thế?”
Rosa lắc đầu. “Tôi cũng không rõ.”
“Vậy thì khả năng còn lại là gì?”
“Cái xác đã được chôn trong túi nilon.”
Tracy phải nỗ lực hết sức mới kiếm soát được hơi thở của mình. Mặt cô đỏ bừng. Những giọt mồ hôi lăn dài hai bên má cô.
“Bà còn tìm thấy những gì khác?”
“Trang sức.”
“Cụ thể là những gì?”
“Một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền.”
Đám đông ồ lên. Meyers đã cầm lấy chiếc búa nhưng không gõ nó.
“Bà có thể miêu tả về đôi khuyên tai không?”
“Chúng được làm bằng ngọc thạch, hình giọt nước.”
Dan đưa cho Rosa chỗ trang sức vừa được nhắc tới. “Bà có thể chỉ cho chúng tôi vị trí bà tìm thấy từng chiếc khuyên tai trên sơ đồ không?”
Rosa dùng một chiếc bút để chỉ ra hai vị trí. “Ở gần hộp sọ. Sợi dây chuyền được tìm thấy ở gần đỉnh cột sống.”
“Bà có kết luận gì dựa trên vị trí của những món trang sức này?”
“Tôi kết luận rằng nạn nhân đang đeo chúng lúc bị chôn trong hố.”
Vance Clark tháo cặp kính đồi mồi, để lên bàn rồi quả quyết đi về phía ghế nhân chứng. Hai tay ông ta khoanh lại trước ngực. “Chúng ta hãy cùng bàn luận một chút, thưa Tiến sĩ Rosa, về những chuyện mà bà không biết. Bà không biết nạn nhân tử vong vì lý do gì, phải không?”
“Tôi không biết.”
“Bà không biết tại sao nạn nhân bị chấn thương đằng sau hộp sọ?”
“Tôi không biết.”
“Tên sát nhân có thể đã đập đầu nạn nhân xuống đất trong lúc bóp cổ cô ấy.”
Rosa nhún vai. “Rất có thể chuyện đã xảy ra như vậy.”
“Bà không có chứng cứ để xác minh liệu nạn nhân có bị cưỡng hiếp hay không?”
“Tôi không có.”
“Bà không có chứng cứ về ADN để xác nhận hung thủ là ai?”
“Tôi không có.”
“Bà cho rằng nạn nhân bị sát hại trong một khoảng thời gian trước khi bị chôn, nhưng bà không biết là trong bao lâu?”
“Tôi không thể chắc chắn.”
“Vậy bà cũng không biết liệu thủ phạm có chôn xác nạn nhân ngay sau khi chết rồi sau đó quay trở lại để di chuyển xác nạn nhân tới vị trí cuối cùng hay không?”
“Tôi cũng không biết điều đó.” Rosa đồng ý.
“Đó có thể là lý do khiến cái xác co cứng trước khi được đặt vào hố chôn, đúng không? Edmund House có thể đã giết cô ấy, chôn xác cô ấy, sau đó quay lại để di chuyển cái xác và phát hiện ra nó đã bị co cứng, đúng không?”
Dan đứng dậy. “Thưa quý tòa, bên công tố rõ ràng đang yêu cầu tiến sĩ Rosa phải suy diễn.”
Meyers có vẻ đang cân nhắc trường hợp này. “Tôi sẽ cho phép điều đó.”
“Tiến sĩ Rosa, bà có cần tôi nhắc lại câu hỏi không?”
Rosa đáp: “Không cần! Tình huống đó có thể xảy ra với một điều kiện. Tình trạng co cứng từ thi sẽ kết thúc sau khoảng ba mươi sáu giờ. Nếu mọi việc diễn ra như những gì ông nói, anh House đây hẳn phải di chuyển cái xác tương đối gấp rút.”
“Nhưng đó là một khả năng có thể xảy ra.” Clark nói.
“Đó đúng là một khả năng.”
“Vậy ra bà cũng có phần nào suy diễn, bên cạnh những chứng cứ khoa học.”
Rosa mỉm cười. “Tôi chỉ trả lời đúng câu hỏi được hỏi.”
“Tôi hiểu. Điều duy nhất mà bà có thể khẳng định chắc chắn là nạn nhân, trên thực tế, đúng là Sarah Lynne Crosswhite.”
“Vâng.”
“Liệu bà có biết lúc nạn nhân bị bắt cóc, cô ấy mặc đồ như thế nào không?”
“Không.”
“Bà có biết lúc nạn nhân bị bắt cóc, cô ấy đang đeo những trang sức gì không?”
“Tôi phải nói lại một lần nữa, tôi chỉ có thể đưa ra ý kiến dựa trên những bằng chứng tìm thấy tại hố chôn.”
“Tôi thấy hôm nay bà có đeo khuyên tai.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Bà có bao giờ đeo một cặp khuyên tai, rồi vô tình mang theo một cặp nữa không?”
Rosa nhún vai. “Tôi không nghĩ rằng tôi từng làm vậy.”
“Bà có biết ai hay làm thế không?”
“Tôi có biết.” Bà nói.
“Đặc quyền của phụ nữ là được đổi ý, phải không?” Clark nói. “Có Chúa chứng giám, vợ tôi vẫn thường như vậy.”
Câu hỏi đã làm rộ lên vài tiếng cười dè dặt trong khán phòng. Đó là một khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi trong bầu không khí nặng nề. Ngay đến Thẩm phán Meyers cũng phải bật cười.
“Đó là những gì tôi vẫn hay nói với chồng mình.” Rosa nói.
“Và bà cũng không thể xác định được nạn nhân có nhiều hơn một cặp khuyên tai hay nhiều hơn một sợi dây chuyền lúc cô ấy bị bắt cóc?”
“Tôi không biết.”
Clark mỉm cười lần đầu tiên trong hai ngày qua lúc ông ta trở về ghế ngồi của mình.
Dan đứng dậy. “Tôi không có bất kỳ câu hỏi nào khác.” Anh nói.
Meyers nhìn đồng hồ treo tường. “Chúng ta sẽ kết thúc ngày hôm nay tại đây. Anh O’Leary, người tiếp theo mà anh có ý định gọi lên vào buổi sáng ngày mai là ai?”
Dan đứng lên. “Nếu thời tiết cho phép.” Anh nói. “Tracy Crosswhite.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối