Trái Tim Hoàng Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 43
húng tôi lên cao. Cao hơn và cao hơn. Lên đồi Montmartre tới nhà thờ trên đồi Sacré-Coeur. Để ngắm mặt trời mọc. Virgil đánh xe vào một chỗ trống nhỏ xíu trên con phố hẹp nằm ở phía Nam nhà thờ. Cậu ra khỏi xe, mở cốp xe, lấy ra một miếng vải lót, một cái túi và một cái chăn.
“Mình đi cắm trại à?” tôi hỏi, nhìn cái chăn. “Nếu không thì cậu hơi bị sốt sắng đấy, cậu bé ạ.” Cậu đảo mắt. “Cầm lấy này,” cậu nói, đưa cái túi cho tôi. “Đi thôi. Mình không có nhiều thời gian.” Tôi tự hỏi mình đang làm cái gì. Tôi tự hỏi liệu cậu có đang cố tán tỉnh tôi không.
Bất cứ gã trai bình thường nào cũng sẽ cố làm gì đó tại một trong hơn hàng trăm cột đèn đỏ mà bọn tôi dừng lại dọc đường. Nhưng tôi biết rõ cậu không phải là người như thế. Khi tôi đi không đủ nhanh trên con đường dốc đầy sỏi, cậu cầm lấy tay tôi và kéo đi. Chúng tôi leo lên những bậc đá và bước ra thảm cỏ dốc lớn phía trước Sacré-Coeur.
Ở đây ta có thể thấy toàn bộ Paris. Những ngọn đèn lấp lánh như những vì sao trong bóng tối. Cậu chọn một chỗ giữa bãi cỏ và trải lớp vải dầu ra. “Ngồi đi,” cậu nói. Tôi ngồi xuống. Cậu ngồi cạnh tôi và choàng chăn qua vai chúng tôi. Tôi muốn ngồi sát cậu. Người cậu có thứ mùi rất tuyệt mà các chàng trai thường có, làn da ấm áp và mùi xà phòng Tide.
Hoặc Persil. Hoặc bất cứ thứ gì họ dùng ở đây. Cậu mở túi lấy ra một phích cà phê nóng, một cái hộp nhựa đựng đồ ăn, và hai cái dĩa. “Bánh Bistella,” cậu nói, đưa cho tôi một cái dĩa. “Mẹ tớ làm. Chán quá nó nguội tanh rồi. Bữa tối của tớ đấy. Là bánh gà…” “… và nó được làm từ nho khô, hạnh nhân, và quế.
Tớ biết món bistella mà,” tôi nói. “Tớ sống gần đại lộ Atlantic ở Brooklyn. Ở đó có một nhà hàng Ma-rốc. Một nhà hàng Syria, một nhà hàng Yemen. Và nhà hàng Tuy-ni-di.” Tôi cắn một miếng. Ngon tuyệt, và tôi nói với cậu như thế. Tôi ăn thêm miếng nữa. Bistella là món ăn tôi cực kỳ yêu thích.
Tôi cắn miếng thứ ba, rồi tự nhắc bản thân là đã ăn tối còn cậu thì chưa. “Tớ phải hỏi cậu cái này,” tôi nói, liếm môi. “Ừm?” cậu vừa nói vừa nhai. “Khi nào nó xảy ra?” Cậu nhìn tôi giả vờ bối rối ghê gớm. “Khi chuyện gì xảy ra?” cậu nói. “Hô, hô, hô. Nó sẽ xảy ra ngay thôi, đúng không?” “Tớ không biết cậu đang nói gì cả.” Nhưng lúc này thì cậu mỉm cười.
Tôi bắt đầu nhìn quanh, nhưng chắc chắn là tôi nhìn sai hướng, vì cậu cầm lấy cằm tôi và khẽ xoay đầu tôi. “Đó,” cậu vừa nói vừa chỉ. “Ở phía Đông.” Tôi nhìn nơi cậu chỉ. Và rồi tôi thấy nó. Lý do cậu đưa tôi lên đây. Tôi thấy những tia màu hồng và da cam dọc chân trời.
Tôi thấy những tia nắng vàng ruộm đầu tiên của mặt trời. Tôi thấy những nóc nhà phủ đầy sương giá của Paris ánh lên như thể chúng được làm bằng kim cương. “Ôi, Virgil, đẹp quá,” tôi thì thầm. Bởi tôi không thể nói to hơn. “Tớ nghĩ là cậu sẽ thích. Bởi vì cậu nói là cậu thích bài hát của tớ,” cậu khẽ khàng nói.
“Bài về ngắm mặt trời mọc ở Paris.” Cậu đã làm việc này vì tôi. Chuẩn bị toàn bộ những thứ này đưa lên đây. Cà phê. Vải lót. Chăn. Tất cả là cho tôi. Cậu đã phải lái xe suốt cả đêm. Hàng giờ liền. Lẽ ra cậu phải về nhà ngủ. Nhưng cậu lại đưa tôi lên đây. Để nhìn mặt trời mọc.
Tôi nên nói thêm gì đó. Tôi nên cám ơn cậu, nhưng không thể. Trong cổ họng tôi có một cục lớn khiến tôi không nói ra được. Tôi đứng dậy bước về phía rìa bãi cỏ và dựa vào bức tường đá ở đó, nhìn xuống thành phố đang sáng rực lên phía dưới mình, nhìn con sông cổ kính đằng xa xa.
Tôi nhìn sang cậu. Cậu đang ngồi đó trên bãi cỏ, mặt cúi xuống, và tôi ước sao thời gian ngưng đọng lại. Ngay ở đây. Ngay lúc này. Để tôi có thể giữ thời khắc này lại mãi mãi. Cuối cùng khi tôi bước lại chỗ mảnh vải lót thì răng tôi đang va lập cập. “Đẹp kinh khủng. Cám ơn cậu,” tôi nói rồi ngồi xuống và kéo chăn quanh người.
“Đâu có gì,” cậu nói. Nếu cậu định tán tôi thì đây chính là lúc đó. Nhưng cậu chẳng làm gì cả. Mà có lẽ chuyện này lại tốt. Ý tôi là, cậu sống ở Paris còn tôi thì ở Brooklyn. Mà ngày mai tôi lại đi rồi. Và sẽ chỉ có thế. Giờ thì tôi run lẩy bà lẩy bẩy. Mặt trời đang lên nhưng không khiến mọi vật ấm lên chút nào.
Tôi đưa tay lấy cái bình cà phê đúng lúc Virgil với tới lấy thêm một miếng bistella và đầu bọn tôi va vào nhau đánh cốp. Tôi chửi thề và xoa đầu. Cậu cũng vậy. Và rồi tôi bật cười. Và cậu cũng vậy. Và mặt cậu sát với mặt tôi. Và đột nhiên tôi không cười nữa. Vì đột nhiên, cậu hôn tôi.
45. Môi và hơi thở. Mùi vị và cảm giác của cậu. Hơi ấm hút hồn của cậu. Tôi muốn những thứ này như thể tôi chưa bao giờ mong muốn thứ gì khác. Cậu dứt môi ra rồi nhìn tôi. “Tớ hy vọng là như thế không quá sốt sắng với cậu… bé con,” cậu nói, cái miệng quyến rũ nở nụ cười tươi.
Tôi kéo mặt cậu lại sát mặt tôi. Tôi không muốn cậu nói. Tôi chỉ muốn cậu lại hôn tôi. Tôi nhoài tới sát người cậu, và chạm vào cậu, và tôi có thể cảm thấy trái tim cậu đập dưới tay mình, rất nhanh. Bọn tôi cứ ngồi như thế. Cho đến khi một bà già dắt chó đi dạo dừng lại và dùng cây gậy chống nện xuống lối đi và giận dữ bảo với chúng tôi đây là nhà của Chúa.
Tôi biết chứ. Chắc chắn rồi. Vì một kỳ tích vừa mới xảy ra. Nhưng mặt trời đã ló dạng và mọi người lúc này đi lên đi xuống. Thành phố ban đêm giờ đã là thành phố ánh sáng, và hôn hít nơi công cộng là việc nằm trong danh sách những tội ác ghê tởm của tôi. Vì thế bọn tôi ngồi sát vào nhau và ngắm bầu trời rạng đông.
“Khi nào cậu đi?” cậu hỏi tôi. Mặc dù cậu biết rõ. “Tối mai,” tôi bảo cậu. “Tớ sẽ gọi điện cho cậu.” Tôi bật cười khi nghe câu đó. Không vui vẻ lắm. Kể từ lúc tới đây, tôi chỉ muốn quay về. Giờ thì tôi lại không muốn. Tôi không muốn rời khỏi Paris. Hay nơi này.
Hay cậu. Và nó khiến tôi đau đớn. Dữ dội. Đẩy cậu ta xa ra. Giờ thì một giọng trong tôi nói. Trước khi nó khiến tôi đau đớn hơn nữa. “Tớ không muốn cậu gọi cho tớ,” tôi nói. “Tớ muốn cậu như thế này, như chúng ta ngay lúc này, không phải là cái thứ quan hệ vớ vẩn qua điện thoại.” “Sao cậu không ở lại?” “Tớ… tớ không thể.
Ở nhà tớ có chuyện. Mẹ tớ. Phức tạp lắm.” “Gì thế? Chuyện gì đang diễn ra?” Làm sao tôi kể cho cậu? Bằng cách nào đây? Tôi đã kể cho cảnh sát nghe chuyện gì xảy ra. Và cha mẹ tôi. Và rồi tôi chưa bao giờ nói lại chuyện đó. Không nói với bất kỳ ai. Không nói với Nick hay bác sĩ Becker.
Thậm chí với Vijay hay Nathan cũng không. Tôi không thể. Chỉ là tôi không thể làm thế. “Tớ phải về,” tôi vội nói. “Tớ phải về trước khi bố tớ dậy và băn khoăn không biết tớ đi đâu mất tiêu rồi.” Tôi đóng nắp bình cà phê lại. Gói nốt chỗ bistella còn thừa lại và cho vào túi.
Rồi tôi gập chăn và ôm nó trước ngực. “Tớ thực sự phải về,” tôi lại nói. “Nào.” Cả hai đứa tôi đều nghe thấy nỗi đau đớn trong giọng nói của tôi. “Cậu thật buồn, Andi ạ. Thật giận dữ. Nó đều lộ ra trên mặt cậu. Trong mắt cậu. Trong mỗi lời cậu nói. Trong mỗi nốt nhạc của cậu.
Chuyện quái gì đã xảy ra với cậu thế?” “Đừng,” tôi nói. “Xin đừng.” “Đừng cái gì? Đừng quan tâm? Đưa cậu tới đây? Hôn cậu, nhưng không quan tâm tới cậu?” cậu nói. Tôi đứng dậy và bỏ đi, rồi tôi dừng lại và ôm lấy mặt. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không muốn xua đuổi cậu, làm tổn thương cậu.
Làm tổn thương ai trên thế giới này cũng được, nhưng cậu thì không. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Kể chuyện đó ra thì tôi chết mất. Tôi biết chắc thế. Chỉ riêng nghĩ đến nó thôi là tôi đã muốn chết lắm rồi. Tôi bước lại chỗ cậu, quỳ xuống miếng vải lót và cầm lấy tay cậu.
“Tớ còn hơn cả buồn. Hơn cả giận dữ, Virgil ạ. Tệ hơn nhiều. Và cậu không muốn biết chuyện gì đã xảy ra đâu. Tin tớ đi.” “Andi à…” “Xin cậu đấy, Virgil. Đưa tớ về nhà được không?” Giờ thì mắt tôi đã nhòa nước. Cậu dùng tay áo quệt đi. “Được rồi,” cậu nói, và tôi có thể thấy nỗi đau trong mắt cậu.
“Đợi đã,” Virgil nói. Cậu tháo chiếc iPod của tôi ra rồi đưa cho tôi. Chúng tôi đang ngồi trong xe của cậu, bên ngoài nhà bác G. “Cám ơn cậu,” tôi vừa cầm lấy vừa nói. Tôi không thực lòng. Tôi không thấy biết ơn. Tôi không muốn lấy lại. Thế này nghĩa là những cuộc gọi lúc nửa đêm của tôi sẽ chấm dứt.
Và cũng chấm dứt những cuộc gọi lúc sáng sớm của cậu. Không còn những bài hát và bài ru. Kết thúc niềm hạnh phúc duy nhất mà tôi được hưởng trong hai năm qua. “Gọi cho tớ nhé?” cậu nói. Tôi tưởng tượng mình làm việc đó. Gọi từ New York. Nghe giọng cậu, nói chuyện và cười đùa, rồi dập máy sau vài phút và cảm thấy cô đơn hơn cả ngàn lần sau khi gọi.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia