Chương 44
gày hôm sau, mới sáng sớm nó đã gọi cho hắn bắt hắn chở đi trung tâm mua sắm World. Sau 1 hồi chọn cái này, cái kia, chọn tùm lum tùm la...cuối cùng là bây giờ hắn đang phải bưng 1 đống đồ cao gấp đôi hắn ==".
-E..m..ơi..xong..chưa-hắn hỏi mà giọng đứt quãng, cũng phải thôi, ôm 1 đống đồ to thế cơ mà.
-Chưa đâu, còn phải mua nhiều lắm-nó vừa chọn đồ vừa nói. Vừa dứt câu thì...
Rầm!!!
Nó hết hồn quay lại thì thấy hắn nằm chèm bẹp dưới đất, đồ văng tung tóe, mấy người đi mua sắm thấy hắn ngã mà thương, mấy cô mấy bà thì rủa thầm nó không biết lo cho trai đẹp (ặc ặc)
-Anh sao vậy?-Sau khi bình tĩnh nó hỏi hắn một câu tỉnh bơ, mắt chớp chớp ngây thơ.
Hắn mặt méo xẹo, dở khóc dở cười nhìn nó. Bây giờ mà nó còn có thể hỏi hắn như vậy, tất nhiên là vì ôm đống đồ cho nó rồi. Sáng sớm thấy nó gọi, hắn mừng húm bắt máy vì đây là lần đầu tiên nó chủ động gọi điện cho hắn, hăng hái chuẩn bị thật nhanh đến đón nó đi mua sắm, ai ngờ bây giờ hắn mới hiểu nó gọi cho hắn là vì cần có người cầm đồ giúp nó. Làm mừng hụt à.
-Nè, anh không sao chứ? Không sao thì đứng lên đi tiếp nhanh lên, còn phải mua nhiều thứ lắm-nó vừa nói vừa lụm đồ đặt vào tay hắn.
-Nè...em...anh...-hắn ấp úng không biết nói sao nữa, chẳng lẽ nói anh không bưng nổi nữa, mất mặt với nó quá, mà không nói thì hắn chết chắc, tay mỏi rã rời luôn rồi.
-Hử? Nói gì nói đi-nó vẫn vô tâm tiếp tục lụm đồ.
-À...anh...
-Ủa, 2 cậu đi mua sắm sớm vậy?-Quân ở đâu xuất hiện cười tươi.
-Quân hả, mình tính mua mấy thứ ấy đứa trẻ ở chỗ mái ấm hôm bữa mình dẫn lớp đến á nên phải đi mua sớm nè-nó tươi cười trả lời.
-Có cần mình giúp gì không? Mình cũng muốn đến thăm mấy bé nữa.
-Thật hả, vậy đi với tụi mình đi-Hắn nghe Quân nói thì mắt sáng rỡ đáp lại liền.
-Hay rủ cả lớp mình đi đi, mấy hôm nay nghỉ học, thấy nhớ mấy bạn quá-Quân đưa ra ý kiến.
-Đúng ha, vậy để mình gọi-Nó nói rồi nhanh chóng gọi cho tất cả mọi người trong lớp.
30p sau cả lớp đã có mặt đông đủ ở trung tâm. Cùng nhau đi đến mái ấm.
***
Tại mái ấm, bọn trẻ đang đùa nghịch với nhau hết sức vui vẻ, vừa thấy bọn nó thì reo lên:
-A chị Hân!-bé Su thấy nó thì reo lên
-A còn có các anh chị hôm bữa nữa kìa
-Chị Hân ơi, có quà cho em không?
-Em nữa
-Em nữa
....
Vậy là mấy đứa nhỏ lại nhao nhao lên, đứng quanh bọn nó đòi quà. Con nít mà, chỉ cần 1 món quà nhỏ xíu cũng đủ làm cho chúng cảm thấy hạnh phúc.
-Thôi nào các con-dì Mai nhắc nhở bọn nhóc
-Không sao đâu dì-nó nhìn dì Mai mỉm cười rồi quay qua bọn nhóc-Mấy đứa nhìn nè, ta da!!
Nó chỉ tay ra ngoài cửa, theo hướng chỉ của nó bọn nhóc nhìn ra ngoài thì thấy có 3,4 người con trai (trai lớp nó) đang xách những cái bọc to tướng nào là đồ ăn, nào là sách vở, đồ chơi....
Bọn nhóc thấy vậy thì mắt sáng rỡ, thích thú kêu lên:
-Thích quá!-Đồng thanh
-Chị có mua bánh ấy đứa, lát nữa mấy đứa chia nhau ăn, không có dành giật nhau nha, không là sau này chị Hân không thèm đến thăm mấy đứa nữa đâu, biết chưa?
-Dạ!-đồng thanh tập 2
-Chị còn mua đồ chơi ấy đứa, người này chơi xong rồi trao đổi cho người khác cùng chơi, không có dành nhau nha.
-Dạ!-đồng thanh tập 3
-Chị có mua sách giáo khoa lớp 3 cho Su và Bi, lớp 2 cho Bo và truyện cổ tích bằng tranh ấy đứa, mấy đứa biết đọc rồi nhớ đọc ấy em nghe nữa, biết chưa nè.
-Dạ, em biết rồi, em sẽ thường xuyên đọc truyện ấy em nhỏ như Nu, Na nghe.-Su trả lời nó, cái mặt phúng phính dễ thương.
-Ngoan lắm-nó bẹo nhẹ má Su-Bây giờ mấy đứa lại chỗ mấy anh chị nhận bánh nha, nhớ là ngoan nha.
-Dạ!-bọn trẻ đáp rồi nhanh chóng đi đến chỗ cả lớp để nhận quà. Cả lớp lại tiếp tục phát quà bánh và chơi cùng bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ nói chuyện ngây ngô mà dễ thương làm cả bọn thật thoải mái.
Mọi người đang chơi đùa vui vẻ thì có tiếng xe hơi dựng ngay ngoài cửa, 4-5 người áo đen từ trên xe bước xuống, lớn tiếng quát:
-Bà Mai đâu? Mau ra đây!
Nghe tiếng quát, dì Mai mặt giờ đã trắng bệch, vội vàng chạy ra
-Dạ...Thưa ông....-dì Mai lắp bắp
-Dạ thưa cái gì? Phiền phức-1 ông có vẻ là ông chủ ngồi xuống ghế, nhìn rất là hách dịch, phẩy tay nói-Giờ sao? Tiền đâu?
-Thưa ông...tôi...-dì Mai sợ sệt
-Thưa cái gì mà thưa, bây giờ tôi hỏi bà lần nữa, có tiền hay không? Trả lời mau!-ông ta lớn tiếng quát, tay hất mạnh cái bàn gần đó phát ra 1 tiếng "Rầm" làm bọn trẻ hoảng sợ núp vào người tụi nó.
Cả lớp thấy vậy thì rất bực bội, lão già này là ai mà lại hách dịch như thế chứ?
-Ông thư thả cho tôi vài ngày, tôi nhất định sẽ trả đủ tiền cho ông mà-giọng dì Mai van xin làm nó càng tức.
-Hừ, lần nào cũng chỉ nói được mấy câu nầy, bà không có câu nào hay ho hơn sao?-ông ta khinh khỉnh vừa nói vừa đưa điếu thuốc vào miệng hút-không nói nhiều nữa, nếu bây giờ bà không có tiền thì cuốn gói ra khỏi đây ngay đi, đưa cả bọn nhóc phiền phức này đi. Tôi sẽ siết căn nhà này để trả nợ.
Bọn trẻ nghe vậy thì khóc thút thít, ôm lấy bọn nó sợ hãi.
Đến đây thì cả bọn nóng máu lắm rồi đó, đứa nào đứa nấy bắt đầu sắn tay áo lên rồi đó.
-Bao nhiêu?-nó lạnh lùng hỏi.
-Hừ, nhãi ranh, mày thì làm được gì nà hỏi-lão ta vừa nói vừa quay sang nó, sau khi thấy gương mặt xinh đẹp của nó thì nói vói giọng hết sức đê tiện-A à, ở đây cũng có cô bé lớn như vậy à, nếu cô bé này chịu theo ta thì ta sẽ xóa nợ, haha.
-Câm mồm-hắn rít lên qua kẽ răng, thái độ của ông ta đối với nó làm hắn khó chịu.
-Nhóc con, mi mới phải câ....
Ông ta chưa nói hết câu thì đã bị hắn đá cho 1 phát vào mặt, nằm bẹp dưới đất
-Đá hay lắm-nó giơ ngón cái lên trước mặt hắn
Mấy tên đàn em của ông ta thấy vậy thì xông lên, tính đánh bọn nó thì
Cạch!
-Ai lên, tôi sẽ bắn chết ông ta-Như trên tay cầm 1 khẩu súng đen dí sát vào thái dương của lão già đòi nợ, gương mặt lạnh lùng như sát thủ làm mấy đứa đệ tử kia cũng hết hồn.
-Thôi, dì xin các con, cái này là lỗi của dì, là dì nợ tiền ông ta.-Dì Mai thấy tình hình căng thẳng thì lên tiếng van xin bọn nó.
-Dì nợ bọn họ bao nhiêu?-hắn hỏi.
-Cả vốn lẫn lời là 2 tỷ 2-dì Mai cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời.
-Trời, sao dì nợ nhiều vậy? -cả bọn hoảng hốt.
-Năm ngoái bé Su bị bệnh tim, phải phẫu thuật liền lại thêm tiền sữa cho bé Nu lúc đó có người để trước cửa mái ấm, rồi còn tiền học ấy đứa nhỏ, dì túng quá nên...-dì Mai nói, mắt đã hơi ướt. Ngày đó dì chưa quen nó, cũng không biết nhờ vả ai nên đành vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con nên đến giờ vẫn chưa trả được.
-Trời, sao dì không nói sớm cho con hay-nó trách.
-Dì sợ làm phiền con, dù sao con cũng mới là học sinh cấp 3 thôi, làm sao có thể...-dì Mai giọng buồn rầu nói.
-Số tiền lớn quá, bây giờ con cũng không có đủ-nó nói, giọng cũng mang chút buồn.
-Mình cũng có 1 số tiền tiết kiệm, mình cũng sẽ giúp-Nhi nói.
-Còn có anh nữa mà-hắn vỗ ngực nói.
-Còn có bọn mình nữa-1 số người trong lớp nói.
-Mình không có tiền nhưng sau này mình sẽ thường xuyên đến đây giúp các em học-Lan nói, mẹ cô còn đang dưỡng bệnh, nhà cũng khó khăn may mà có bọn nó giúp nên cô rất thương bọn nhỏ.
-Ừm, tốt quá rồi-nó nói, giọng ngập tràn hạnh phúc, quả nhiên 10C là tốt nhất.
-Anh cũng sẽ giúp!
Nghe tiếng nói, cả bọn ngó ra cửa thì thấy 1 chàng trai tựa lưng vào cửa, 2 tay đút vào túi quần, mỉm cười nhìn tụi nó.
-Anh hai/Bảo-cả lớp đồng thanh.
-Sao hai lại ở đây?-nó ngạc nhiên hỏi.
-Lúc nãy điện thoại anh báo tin nhắn những món đồ em đã mua, anh thấy lạ nên bật định vị GPS trên điện thoại em xem em đi đâu. Đang rảnh rỗi nên anh...theo luôn-Gia Bảo vừa nói vừa cười.
-Ra đây là lý do em cứ mở miệng ra là tiền có phải không-Gia Bảo hỏi nó.
Nó gật đầu liền bị cốc 1 cái
Cốp!
-Ai da đau, sao lại cốc em, em làm việc tốt mà-nó ôm đầu quay qua trách Bảo.
-Cái tội ngốc, làm việc tốt sao không nói anh biết hả-Giờ lại đến Bảo trách.
-Hì hì-nó không biết nói gì nên cười trừ, cầm tay Gia Bảo lắc lắc rồi lại nói-Thôi mà hai, em sai rồi, vậy giờ hai giúp mái ấm nha, nha, nha.
-Được rồi, lần sau có chuyện gì nhớ nói hai biết đó nghe chưa.
-Dạ!
****
Mọi chuyện diễn ra êm đẹp, bọn cho vay nặng lãi cầm tiền bỏ đi. Bảo trở thành nhà tài trợ ái ấm. Mọi người cùng nhau nấu bữa trưa, nói là mọi người nhưng thật ra chỉ có dì Mai, Hải Anh và 4 người nữa làm, còn lại ra ngoài chơi với mấy bé. Con nít thì mãi là con nít, lúc nãy mới sợ hãi đến phát khóc, giờ đã có thể vui chơi thoải mái, thật là thích.
-Có đồ ăn rồi đây, mọi người rửa tay vào ăn cơm nào-Hải Anh vừa bưng đồ ăn vừa gọi.
-Tới liền-nó hăng hái chạy trước.
-Bọn nhỏ dễ thương ghê em nhỉ-Bảo nói với Nhi.
-Dạ, đứa nào cũng đáng yêu và ngoan ngoãn-Nhi nhìn bọn trẻ, mỉm cười trả lời.
-Vậy sau này chúng mình cũng phải sinh thật nhiều đứa nhỏ như vậy nha-Mặt Bảo gian hết sức.
-Anh....kì cục-Nhi ngượng đỏ mặt, cúi đầu trả lời.
-À há, nghe rồi nha-nó từ đằng sau 2 người hét lên làm 2 người giật mình, mặt nó còn gian hơn mặt Bảo lúc nãy.
-Nghe gì, nghe gì? nói cả lớp nghe đi Hân-Tuấn mập bắt đầu nhiều chuyện.
-Đúng đó, nói đi nói đi, có gì hót mà hai người kia giật mình, đỏ mặt quá vậy?-Thanh cũng nhiều chuyện không kém.
-Em cũng muốn biết nữa chị Hân ơi-cả bé Bo cũng nhiều chuyện làm 2 người kia càng đỏ mặt hơn
-Tại anh đó, nói lung tung-Nhi đánh nhẹ vào người Bảo trách.
-Ai biết con bé Hân đứng đằng sau đâu-mặt Bảo tội hết sức, chỉ muốn trêu Nhi 1 chút, ai ngờ con em "trời đánh" lại nghe được, rõ là khổ mà.
-Hai ơi, có gì hối lộ không-nó nhếch mép cười, mặt gian xảo.
-Được rồi, về nhà hai sẽ hối lộ ặt Gia Bảo đau khổ, lúc nào hối lộ nó xong anh cũng nghèo hết một tuần.
-Ê, kì vậy, nói đi chứ-Quân không chịu khi thấy nó nhận hối lộ.
-Đâu có gì đâu-nó chối-A,Như, nãy súng đâu ra đó.
-Súng giả, đồ chơi cậu mua đó, thấy giống thật nên dọa chơi, ai dè bọn họ sợ thật-Như tỉnh bơ nói làm cả bọn bật cười.
-Ôi cái bọn này, súng thật súng giả cũng không phân biệt được mà đòi làm giang hồ, cho vay nặng lãi-Tuấn mập tặc lưỡi.
-Ừ, nhưng như vậy mới dọa được họ chứ.
...
Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện rôm rả, tất cả đều vui vẻ chơi đến tận chiều mới chịu về. Chỉ là có 1 sự thật chỉ 3 người biết là nó, hắn và Như biết rằng khẩu súng kia không phải là đòi giả, vì nó không hề mua súng đồ chơi cho bọn nhóc.
Tiểu Thư Nghịch Ngợm Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong