Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tao Yêu Mày, Bạn Thân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 43: Thật Tốt Quá Vì Anh Ở Đây!
B
a ngày sau đó, hắn liên tục ở trong bệnh viện với nó.
Công việc ở công ty đều được giao cho Vân Nhi. Chỉ có những việc quan trọng hắn mới mở cuộc họp qua máy tính xách tay.
Buổi tối hôm đó, hắn như thường lệ ngồi ở đầu giường tâm sự với nó.
- Nhi Nhi nè, có một điều anh vẫn luôn thắc mắc suốt 5 năm qua. Em sống có tốt chứ? Cô đơn, buồn bã hay đang vui vẻ? Anh thật sự rất tò mò đó.
- Em có biết anh luôn mong chờ ngày được gặp lại em không? Anh nghĩ anh sẽ hận em, hận em vì đã rời xa anh, chối bỏ tình cảm của anh. Nhưng không, trong sâu thẳm, anh vẫn yêu em. Anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
- Có đúng như Thư nói, anh chẳng biết gì về em cả? Anh thật ích kỉ, vô tâm đúng chứ? 5 năm qua anh cứ nghĩ mình là cao cả, chung tình đợi em nhưng chờ mãi đợi mãi, 5 năm qua, liệu có bằng 1 năm em xa anh?
Từ hôm tai nạn xảy ra, sức khỏe nó cũng dần hồi phục.
Nó cũng thường nhắc với hắn chuyện cũ nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian 5 năm trước.
Nó muốn giấu, hắn cũng không hỏi đến.
Chỉ có một điều lạ, từ 6 giờ tối trở đi, hôm nào nó cũng ngồi trầm tư trước cửa sổ. Vào thời điểm này, nó chẳng nói với ai điều gì, kể cả Thư.
Nó ngồi yên, lặng lẽ ngắm ra ngoài cửa sổ. Phòng của nó nằm trên tầng 7, thuộc phòng VIP của bệnh viện.
Từ đây có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Những ánh đèn như sao xa, những dòng xe nối đuôi nhau vội vã chạy. Từ chỗ nó nhìn hệt như một dải ngân hà phát sáng.
Hắn đã mời các bác sĩ giỏi nhất để khám cho nó. Kết quả túm gọn lại chỉ có mấy câu:
"Cô bé này có một khoảng thời gian khổ sở, điển hình là 5 năm trở lại đây và vào 6 giờ tối trở đi. Bóng đen này như một cục đá, nó đè ép cô bé, buộc cô bé phải nhớ đến, phải đối diện với nó. Cô bé cần trút hết những tâm sự cho ai đấy, cần sẻ chia nhưng hình như là không có ai để cô bé tin tưởng cả. Nếu làm thế, tôi tin cô bé có thể bình thường lại."
Không ai có thể để cô bé tin được?!
Anh?! Anh không đáng để em tin tưởng ư?!
Các cảm xúc chỉ gói gọn trong một chữ... ĐẮNG.
Hắn cho người đi điều tra nó đi đâu, sống như thế nào nhưng chỉ nhận lại được một số 0 tròn trĩnh.
Bị dồn vào đường cùng, hắn lại phải hỏi Thư.
Tiếng điện thoại của Thư vang lên, rất nhanh được bắt máy.
"Mày gọi gì?"
Giọng cô lạnh lẽo vang lên.
- Tao muốn gặp mày. Mày đang ở đâu?
Hắn nói, giọng dường như có chút áy náy.
"Summer South, 7 giờ tối."
Cô nhanh chóng quyết đinh thời gian, địa điểm gặp rồi cúp máy.
Hắn khẽ tiến đến giường nó rồi vuốt mái tóc dài, nói:
- Xin lỗi, anh có chút việc bận. Anh sẽ về sớm, em ở nhà ngoan nhé.
Nó chẳng biểu hiện gì, ánh mắt vẫn nhìn ra phía cửa sổ.
Summer South, đúng như cái tên của nó. Nó mang một vẻ đẹp mà chỉ mùa hè phía Nam mới có.
Tiếng chuông gió của cửa hàng vang lên, theo sau đó là một vô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô tiến đến bàn của hắn ngồi rồi gọi đồ uống.
Hai người cứ ngồi yên lặng nhìn nhau như để thử thách sự kiên nhẫn. Cuối cùng, hắn phải hỏi:
- Xin lỗi vì hôm đó đã to tiếng với mày. Mày có thể cho tao biết 5 năm vừa rồi Nhi Nhi sống thế nào không?
Ngoài trời, mưa đột nhiên đổ ầm xuống. Những hạt mưa nặng trĩu, gió rét thít gào từng đợt.
Màn mưa trắng xóa, như muốn xóa nhòa khoảng cách giữa hai ta!.
Trong quán, hai người vẫn bình thản nói chuyện. Càng về sau, sắc mặt càng biến sắc, hắn phải gào to:
- Đủ rồi, đủ rồi.
- Thế vẫn chưa là gì đâu? Mày nghĩ mày biết được bao nhiêu về cái chỗ đấy?
- Cảm ơn mày đã cho tao biết.
Hắn đứng dậy trả tiền nước rồi đi vào giữa màn mưa.
Nước mưa thấm đẫm áo hắn, dính chặt vào người. Lúc này, hắn đâu còn tâm trí để ý những việc cỏn con ấy nữa, hắn đã đặt toàn bộ tâm trí vào cô bé ấy, vào khoảng thời gian 5 năm trưóc, vào những lời nói của Thư về chốn không người, chốn đào tạo quái vật ấy.
'Mày nghĩ mày biết được những gì về chỗ ấy? Mày tưởng chỗ ấy cỏ mát, cây xanh à? Chỗ ấy thực chất tối tăm, âm u, nằm sâu trong rừng hiểm trở.'
'Đối với nó, 18 năm sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ. Vậy mà giờ đây, bạn bè nó không thể tin rằng một mình nó phải tự xách ba lô lên và đi qua một đất nước hoàn toàn mới, tự chống chọi với mọi cám dỗ thử thách, tập sống một cuộc sống tự lập mà không người thân bên cạnh...'
'Nhưng rồi cũng có những lúc cạm bẫy, sóng gió đến. Nó phải tự chống chọi một mình. Nó biết không có ai cứu nó ngoài bản thân nó cả!'
'Đi như vậy là khi đổ bệnh, tự lết đi mua thuốc uống, tự nấu tô mì tôm ăn tạm. Nó vẫn phải đến đền, tập luyện từ sáng đến tối mịt. Cơn sốt lên tới đỉnh điểm, nó lâm vào mê man. Vậy mà khi tao canh thời gian gọi nó, nó vẫn nhanh chóng tỉnh táo bắt máy để nói chuyện rồi cười: "Mày không phải lo cho tao. Tao vẫn khỏe, vẫn tốt."'
'Nó tập võ cùng võ sư, xương cốt tay chân muốn rã rời ra mà cũng chỉ biết tự xoa bóp cho mình. Tập luyện thực tế, nó bị cành cây, gai cọ cào rách cả tay. Vậy mà nó vẫn không nghỉ, không để ý đến. Lúc đầu thì thấy rát nhưng càng về sau, khi tinh thần đã tôi luyện, nó chẳng còn cảm giác gì hết, chuyên tâm vào tập luyện.'
'Có một lần, vào nó gọi tao vào nửa đêm, lúc đang nói chuyện bỗng tao nghe thấy tiếng đổ vỡ, lúc sau đã thấy điện thoại cúp rồi. Mày biết tại sao không? Vì người huấn luyện đã phát hiện nó gọi về Việt Nam. Mà cái tin tức nó nghe được duy nhất của mày trong lúc đấy là: "Tóc Nam vừa nhuộm màu xanh rêu lạnh đấy mày. Đẹp cực luôn ý." Chỉ vì cái tin đấy, nó đã phải đứng trong đền cả ngày mà không ăn gì hết.'
'Chủ nhật một lần được nghỉ, nếu là tao, tao sẽ ngủ trưa hết ngày luôn. Nhưng mày có biết nó bảo gì không? Nó bảo: "Việc tao không dám làm nhất là ngủ trưa, vì sợ nếu như ngủ một mạch đến 6, 7 giờ tối, khi tỉnh dậy trời đã tối mịt rồi, lúc đó sẽ luôn có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi vậy. Sự cô đơn trong khoảnh khắc đó được phác họa một cách vô cùng rõ ràng và sắc nét."'
'Nó - một con người sống nội tâm, khép kín, lúc nào cũng muốn thu mình vào thế giới riêng của nó. Qua 5 năm đi như vậy, nó bắt đầu trở nên tự lập hơn. Nó quen dần với cuộc sống không có bố mẹ người thân bên cạnh, nó biết tự chăm sóc cho bản thân, phân biệt người tốt kẻ xấu. Nó tìm được ý nghĩa thật sự của cuộc sống, lạc quan hơn, quý trọng những người xung quanh hơn.'
'Mày phải biết quý trọng nó đấy. Nó chịu khổ như vậy là vì mày, một phần là vì tao. Lúc đấy tao mà đi, không biết tao còn trở về được không nữa?!'
Nó đã chịu đau khổ như vậy mà hắn lại không biết gì.
Hắn khẽ đẩy cửa vào phòng bệnh. Lê bước từng bước chân chậm rãi đến bên, hắn chạm vào mái tóc mềm mại ấy. Xanh rêu lạnh - anh thích màu này chỉ bởi vì chứ lạnh.
Ngắm nó một lúc, hắn khẽ nói:
- Muộn rồi. Sao em không ngủ?
Vừa nói hắn vừa bế nó lên giường, đắp chăn kĩ càng rồi đi tắm.
Nó thiêm thiếp vào giấc ngủ. Trong mơ, nó không ngừng nhìn thấy cảnh người huấn luyện bắt nó ở trong rừng vào trời tối để chữa bệnh sợ bóng tối. Đối với ông ta, người giỏi nhất là không sợ gì cả.
Bốn phía tối om. Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vo ve cùng tiếng lá cây xào xạc.
Một mình cô bé ở trong rừng. Không có gì phòng thân, không có ai bảo vệ. Cô bé cảm thấy thật tuyệt vọng!.
Nó nằm trên giường bệnh màu trắng. Mồ hôi túa ra làm ướt cả một mảng đệm. Nó giãy giụa như muốn thoát ra khỏi cánh rừng tối ấy.
Bỗng, một cánh tay được chìa ra. Nó vội nắm chặt bàn tay ấy như vớ được phao cứu sinh.
Nó hét lên một tiếng rồi nặng nhọc mở hai mi mắt. Ánh sáng chiếu vào mắt, bóng người đó chập chờn trong mắt.
Nó nở nụ cười rồi chìm vào hôn mê.
Thật tốt quá vì anh ở đây!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tao Yêu Mày, Bạn Thân
Thu Trâm
Tao Yêu Mày, Bạn Thân - Thu Trâm
https://isach.info/story.php?story=tao_yeu_may_ban_than__thu_tram