Chương 43 - Cú Khinh Công Đầu Tiên
à Marcia ngồi trên chiếc ghế của Cathpole ở đầu cầu thang, giữ chặt quyển Vô Hiệu Hoá Hắc Thuật trong tay. Cánh cửa đỏ tía dẫn vào căn phòng của bà giờ lại bị Chốt Chặn lần nữa, nhưng lần này tất cả mọi người, ngoại trừ Khạc Lửa, đều ở ngoài cửa, lắng nghe những phép Tẩy Sạch Sâu, Khắc Phục và Kháng Hắc Thuật đang được tiến hành bên trong những căn phòng của bà Marcia. Bà Marcia, lo lắng vì cái vệt bẩn của DomDaniel bị Simon đá văng trúng con rồng nhỏ, đã để Khạc Lửa ở lại cho thần chú Kháng Hắc Thuật tẩy rửa.
Catchpole cảmt hấy mình hơi giống như vị chủ xị của một bữa tiệc đáng sợ. Lọng cọng, hắn cố tạo ra một cuộc trò chuyện lịch sự. “Đây hẳn là một chiêu Tẩy Sạch-trong-năm-phút thì phải, thưa quý bà Marcia?” Hắn hỏi, cố nhớ lại Thời biểu Tầy Sạch mà mình đã học tuần trước.
“Năm phút,” bà Marcia quật lại một cách dè bỉu. “Sẽ phải mất hơn năm phút để gột rửa hết cái dấu Hắc Thuật nhoe nhoét xịut tứ tung trong đó ấy chứ. Chưa kể cái bãi chiến trường con rồng đó gây ra. Không, phải dùng bùa vô hạn mới xong.”
“Vô hạn. Lạy trời.” Catchpole á khẩu. Hắn hình dung ra cái viễn cảnh phải tiêu tốn hết phần đời còn lại của mình để lay lắt ở chiếu nghỉ mà gắng chuyện trò lịch sự với bà Marcia Overstrand. Nghĩ đến đã chẳng thấy có gì dễ chịu.
“Một câu niệm chú Vô Hạn sẽ kéo dài không biết đền chừng nào,” bà Marcia cho hắn biết. “Nó sẽ chỉ ngừng lại khi nào công việc đã hoàn tất. Đó là một thứ mà có lẽ ngươi sẽ học hỏi được đấy, Catchpole – như ta nhớ không lầm thì đề mục niệm chú Vô Hạn nằm ở trang chót hết của Thời biểu Tẩy Sạch.”
“Ô… À, phải ạ. Giờ tôi nhớ ra rồi, bắt đầu nghĩ về nó đây, thưa quý bà Marcia,” Catchpole nuốt ực một cách lo lắng, nhưng bà Marcia dường như chẳng đoái hoài đến hắn. Bà còn khối điều cấp thiết hơn trong đầu.
“Ngài Alther, tôi muốn ngài mang Weasal và mụ quản gia quỷ sứ của lão ta về đây. Tôi muốn chúng được giải đến đây ngay bây giờ. Tôi sẽ rất thích thú nghe xem chúng cần phải biện hộ kiểu gì.”
“Được thế thì còn gì vui bằng, nhưng ta sẽ bị Hoàn Trả khỏi căn nhà đó,” ngài Alther lắc đầu ảo não. “Marcia, ta rất tiếc vì đã cho cô lời khuyên tệ đếnt hế. Ta không ngờ là sau tất cả những gì Otto Van Klamff đã làm cho ta, thì con trai ông ta hoá ra lại lầm lạc thế.”
“Tôi không trách ngài, Alther à,” bà Marcia nói. “Tôi trách ngài Uan Brakket. Và Hugh Fox. Ngài đã cảnh bào tôi về Hugh Fox, và tôi đã không nghe.”
“Cô đã bị Vong ảnh hưởng mà,” ngài Alther trả lời. “Cô đã không còn là cô nữa.”
“Và tôi cũng đã không lắng nghe Septimus khi Simon bắt Jenna đi,” bà Marcia nói. “Tất cả những dấu hiệu sờ sờ ra đó nhưng tôi đã không nhìn thấy.”
“Sẽ không thể thấy được, Marcia, không thể,” ngài Alther trả lời. “Đó là điều khủng khiếp khi bị Vong ám.”
Bà Marcia bất ngờ đứng dậy, và Catchpole chồm tới vồ chiếc ghế khi nó đổ nhào ra sau.
“Hừ, ngài Alther à, Vong chết rồi, và giờ tôi thấy mọi thứ rõ ràng. Và thậm chí cả khi còn đang bị Vong ám, tôi cũng đủ sáng suốt để biết là phải luôn để mắt tới nơi đang làm Két Nhốt Vong cho tôi. Và một điều tôi biết chắc chắn rằng mặc dù chính Simon là kẻ vận chuyển những khúc xương đó trong suốt cả năm, nhưng hắn đã không giao chúng qua ngả cửa trước nhà Weasal. Đám Tai Mắt của tôi chưa từng thấy hắn…”
“Tai mắt của cô?” ngài Alther hỏi. “Tai mắt gì?”
“Mấy thằng bé cựu Thiếu sinh quân từ trại Tái định cư. Có một vài đứa dễ thương muốn trở thành pháp sư…”
“Dễ thương!” Septimus khịt mũi. “Chúng thật kinh khủng. Mỗi lần con đến đấy chúng đều réo chửi con đủ thứ trên đời.”
“Ừm, ta đã bảo chúng phải đóng như thật. Ta không muốn bất kỳ ai nghi ngờ. Chúng đã làm rất tốt. Ở ngoài cầu tàu suốt ngày đêm trong mọi thời tiết, chúng rất tận tuỵ. Chúng sẽ trở thành những pháp sư giỏi khi lớn lên.”
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Septimus. “Có phải anh ta đã đi qua Đường Hầm Băng? Vậy là anh ta vẫn thường làm như thế.”
“Suỵt!” Bà Marcia nhắc nhở. “Không được nói trước mặt… Này, Catchpole, xuống bờ trước Rắn và đem Weasal Van Klamff với Una Brakket tới đây. Nhốt chúng vào phòng Kiên Cố ngoài đại sảnh cho đến khi sẵn sang gặp chúng. Sau đó ngươi đi bắt Hugh Fox và cùng làm tương tự. Hiểu không?”
Catchpole cúi đầu và hướng ra cầu thang xoắn ốc, cảm kích vô cùng vì được miễn khỏi bổn phận của vị chủ tiệc.
Vài phút sau một tiếng rù rù nhẹ báo hiệu rằng cánh cửa đang tự Tháo Chốt chặn. Cửa mở bung ra và mọi người bước vào một căn phòng tinh khiết, đã được làm phép Khắc Phục và Tẩy Sạch tuyệt không còn vướng víu tí Hắc Thuật nào. Ngay cả bà Marcia cũng lộ vẻ hài lòng – trong một giây ngắn ngủi – cho đến khi bà thấy con Khạc Lửa đang ngồi trên tấm thảm Trung Hoa tốt nhất của mình.
“Nó rải lòng khắp tấm thảm của ta,” bà Marcia không tin nổi, thét lên. “Đồ quái đản!”
Khạc Lửa lãnh đạm – nó đang bận mở ra lần đầu tiên đôi cánh của mình. Lớp lông tơ mềm bao phủ cánh đã rụng hết, để lại một lớp bụi lông tơ xanh lá cây dày xộp trên tấm thảm của bà Marcia. Giờ đây Khạc Lửa đang bị một niềm thôi thúc không thể cưỡng lại được là phải vung cánh ra và bay lên – và bà Marcia biết đủ nhiều về rồng mà hiểu rằng không gì có thể chặn nó lại được.
“Chúng ta cần phải đưa nó ra bệ phóng ngay,” bà Marcia nói. “Ta không muốn nó thử cú Khinh Công đầu tiên của nó ở đây.”
“Bệ phóng gì?” Septimus hỏi, lúng túng.
“Ối, cái bệ phóng cũ bên ngoài cửa sổ rồng ấy,” bà Marcia nói, vẩy bàn tay về phía cánh cửa sổ mà Simon lúc nãy đã làm phép Xui Khiến để mở ra.
“À…” Septimus vỡ lẽ, cuối cùng cũng nhận ra tại sao lại có hình một con rồng đang bay được khắc nhỏ xíu trong rầm đỡ bằng đá phía trên cửa sổ.
“Đừng lo,” bà Marcia nói. “An toàn mà. Tất cả các đời Pháp sư Tối thượng đều phải giữ lại bệ phóng đó – chẳng biết ai biết được khi nào tìh phải cần tới nó – mặc dầu chỉ có khi xui xẻo nó lại còn giúp cho những kẻ dốt nát như Simon Heap một nơi để mà đáp xuống.”
Khạc Lửa được dụ ra ngoài bệ phóng bằng một hộp bánh quy mà Septimus tìm thấy dưới bồn rửa. Bánh bị ẩm và ướt nhoét nhưng điều đó dường như không làm con rồng phiền lòng. Nó ngồi mãn nguyền trên bục gỗ, nhai bánh quy và quan sát toàn cảnh Lâu Đài, phơi bày ra bên dưới như một bàn cờ Cản Bắt khổng lồ.
Bên trong tháp Pháp Sư, cuộc thảo luận vẫn đang tiếp diễn.
“Giờ thì, Septimus,” bà Marcia nói. “Ta không muốn con làm bất cứ điều gì rắc rối với cú Khinh Công Đầu Tiên của con đâu. Con sẽ bay quanh tháp một vòng và đáp xuống sân. Con có muốn một Hoa tiêu không?”
“Một gì… gì ạ?” Septimus hỏi, nhìn ra cửa sổ và cảm giác như cẳng chân mình đã hoá thành thạch đông.
“Rồng Draxx, quy tắc 16b, phần phụ lục viii nói: Một Hoa tiêu có thể được cần tới nếu cô/cậu/ tham gia vào việc thực hiện cú Khing Công Đầu Tiên. Vì thế nếu con muôn một Hoa tiêu, thì phải nói ngay, hoặc không bao giờ.”
“Hỏi anh là vô ích thôi, Sep,” Beetle nói vẻ xin lỗi, trong khi đang cố giúp bà Marcia đẩy cái đuôi rồng ra ngoài cửa sổ. “Anh còn giao kèo học việc với văn phòng Sao lục năm năm nữa. Nếu may mắn thì mỗi nửa tháng chỉ được nghỉ có một ngày. Đừng nghĩ là anh thích hợp để làm Hoa tiêu đấy. Mà sau tất cả những chuyện này, anh nghĩ thà không có việc làm còn hơn…”
“Dĩ nhiên cậu sẽ có việc làm,” bà Marcia nói với Beetle. “Một việc mà đến lão Hugh Fox cũng không có được.”
“Cám ơn bã,” Beetle nói lắp bắp.
“Để em làm cho, Sep,” Jenna xung phong. “Em sẽ là Hoa tiêu của anh. Ý em là, nếu anh muốn có một Hoa tiêu thì em làm.”
“Thật chứ, Jen?” Septimus hỏi, tươi tỉnh lên một chút với ý nghĩ rằng ít ra mình còn có người đồng hành khi ở cách mặt đất cả ba chục mét.
“Thật chứ. Em rất vinh dự đấy.”
Bên ngoài bệ phóng, Khạc Lửa kết thúc cái bánh quy cuối cùng và sau đó, để tránh lãng phí bất kỳ vụn bánh nào, con rồng nuốt luôn cái hộp. Nó hít hà không khí buổi tối. Luồng điện mà mọi con rồng đều cảm nhận trước lúc Khinh Công lần đầu đang chạy rần rật trong người nó. Nó thở hồng hộc và quật mạnh đuôi xuống để chuẩn bị. Marcia và Beetle nhảy lùi lại kịp thời.
“Con phải nhanh lên và leo lên đi, Septimus,” bà Marcia giục giã. “Con không muốn nó cất cánh mà không có con chứ hả - chúng ra không muốn Lâu Đài bị tàn phá vì một con rồng không người cười trong ròng rã nhiều năm tới đâu đấy.”
Septimus buộc mình phải trèo ra cửa sổ và đứng trên bệ phóng. Mày làm được mà, nó tự nhủ. Mày đã từng ở trên một cái cây chin mươi mét, đã từng băng qua một cây cầu rệu rạo tít gần nóc nhà bọn phù thuỷ và đã bay trên một chiếc thuyền. Mày không sợ độ cao. Dứt khoát không sợ. Nhưng dẫu Septimus có tự nhủ cái gì đi chăng nữa, cẳng chân nó vẫn không tập trung được và nó vẫn có cảm tưởng như chúng được làm từ thạch đông bị bỏ quên bên ngoài trong một ngày hè nóng bức.
“Nhanh lên, Sep,” Jenna thúc hối, leo lên bệ phóng theo sau. Cô bé choàng tay qua vai Septimus và dẫn nó đi dọc theo bệ gỗ rộng. Septimus chao đảo một thoáng khi nó cảm thấy gió thổi quanh đỉnh tháp Pháp Sư thốc vào tóc nó. “Ổn mà,” Jenna thì thầm. “Nhìn kìa, Khạc Lửa đang chờ anh leo lên kìa.”
Septimus không mảy may biết mình đã leo lên thế nào, nhưng ít giây sau nó đã ngồi trên cổ rồng, trong một hõm ngay trước vai rồng. Dường như đó là một chỗ tự nhiên để ngồi và nó cảm thấy an toàn một cách đáng kinh ngạc. Những vảy rồng, mặc dù mượt mà, vẫn hơi gờ lên nham nhám để ngăn nó khỏi bị trượt; và những cái gai rộng chạy như bờm xuống mặt sau cần cổ cơ bắp của Khạc Lửa vừa khớp một cách hoàn hảo với bàn tay nắm lại của Septimus.
Jenna thì không thoải mái cho lắm. “Nhích lên tí coi, Sep,” cô bé nói. “Em mém ngồi lên cánh nó rồi này.” Septimus gắng hết sức bình sinh nhích tới trước, và Jenna lọt vào chỗ hõm sau lưng nó.
“Rồi,” ngài Alther nói, bay lều phều bên cạnh hai đứa. “Ba điều cần nhớ. Thứ nhất – cất cánh. Khi nó nhảy là nó sắp rơi xuống như một hòn đá. Nhưng, hãy tin ta, cái đó sẽ chỉ chừng một hoặc hai giây thôi. Cú Khinh Công Đầu Tiên bao giờ cũng khởi đầu như thế. Sau đó các con sẽ bay. Thứ hai – điều khiển. Đá bên trái để quẹo trái, đá bên phải để quẹo phải. Hai cái bên trái để xuống, hai cái bên phải để lên. Hoặc các con có thể bảo nó. Nó là một con rồng sáng dạ, nó sẽ hiểu. Thứ ba – ta sẽ ở ngay đây với các con. Các con sẽ ổn mà.”
Septimus gật đầu, màn hồi hộp bắt đầu.
Bà Marcia và Beetle nhìn ra lo lắng bứt rứt. “Sẵn sàng chưa?” Bà Marcia hỏi.
Septimus giơ ngón tay cái lên.
“Đi!” Bà Marcia thét. “Đi! Nào, Beetle, đẩy!”
Cùng nhau, bà Marcia và Beetle xô con rồng một cái thật mạnh. Rủi sao, họ chẳng tác động được chút gì – Khạc Lửa vẫn ngồi an vị trên bệ phóng.
“Ồ, trời đất!” Bà Marcia thở hồng hộc, đẩy con rồng một phát nữa. “Đi đi, đồ lười chảy thây!”
Giống như một kẻ nhảy cầu từ trên cao đang hối tiếc vì đã quyết định trèo lên tấm ván cao nhất của mình, và biết rằng chỉ có một cách duy nhất để đi xuống, Khạc Lửa ì ạch lết tới trước, quặp chặp những ngón chân vào mép bệ phóng. Thật lưỡng lự, con rồng dòm xuống quãng rơi thẳng đứng và nhìn chăm chú mảnh sân ở xa tít bên dưới. Septimus nhắm mắt lại và bám chặt vào. Đằng sau nó, Jenna cảm thấy đôi cánh rồng giật giật, nhưng không có gì xảy ra.
“Này, con rồng mất trí kia, đừng nghĩ là mày có thể dẫn xác trở lại vào đây, bởi vì không đời nào mày vào được đâu!” Bà Marcia hét. “Và nếu mày biết cái gì tốt cho mày thì hãy đi ngay đi!” Vận tất cả sức mạnh, bà Marcia và Beetle tống phần đuôi rồng còn lại ra bệ phóng.
Ánh mắt hoang mang của Khạc Lửa chuyển sang hốt hoảng. Bà Marcia chắc hẳn không phải là rồng mẹ thật nhưng bà có khả nhiều phẩm chất từng khiến các rồng mẹ nổi danh lẫy lừng, và Khạc Lửa thấy khó mà phân biệt được với nhau.
“Làm như ta bảo và bay ngay!” Bà Marcia quát lớn, và đóng sầm cửa sổ lại.
Khạc Lửa làm như nó được bảo. Nó ném mình khỏi bệ phóng – và rơi như một hòn đá. Xuống, xuống, xuống, qua tầng mười chín, mười tám, mười bảy. Qua tầng mười sáu, mười lăm, mười bốn, chúng lao thẳng đuồn đuột. Đến tầng thứ mười ba Khạc Lửa bỗng nhận ra mình phải làm gì. Đến tầng thứ mười hai nó tính toán cách làm thế nào để thực hiện điều đó. Đến tầng thứ mười đôi cánh của nó bị mắc. Đến tầng thứ tám cuối cùng nó cũng giương được cánh ra và đến tầng thứ bảy đứng tim thì Khạc Lửa dang rộng cánh thành một tán dù xanh lá cây khổng lồ, đón bắt không khí và vung lên thành một vòng cung tuyệt đẹp rồi một lần nữa bay lên ngang tới đỉnh tháp Pháp Sư. Thò ra khỏi tháp là gương mặt trắng bệch của bà Marcia vỡ thành một nụ cười rộng và Beetle reo lên một tiếng mừng hú.
“Ôi, tạ ơn trời đất,” ngài Alther lầm thầm, gần như trong suốt đi vì sợ hãi, lao vút lên gặp con rồng và những hành khách đang thất kinh của nó. “Ổn chứ?” Ngài Alther hét lớn, khó nhọc theo kịp tốc độ - bởi vì giờ đây, khi Khạc Lửa đã tìm thấy cánh của mình, con rồng bèn say sưa mê đắm trong cảm giác bay lượn, và nó lại bay nhanh.
Septimus gật đầu.
“Một vòng quanh toà tháp, và đáp nó xuống sân trong,” ngài Alther thét lớn.
Septimus lắc đầu. Ở đằng xa nó có thể thấy cái hình dáng đen bất bình thường là Simon Heap. Simon vừa mới nhảy qua những nóc nhà của dãy nhà tiếp giáp với bước tường bao quanh sân tháp và rơi xuống phía bên kia.
“Đi, Khạc Lửa. Bắt lấy hắn,” Septimus thét lớn
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công