Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tê Thần Cung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 8: Suy Trước Tính Sau
K
huôn mặt Từ thái y nhíu lại càng thêm già nua, vẻ mặt hổ thẹn, khom người bẩm báo: “Lão thần bất lực, bệnh tim bẩm sinh này của Hoàng hậu, quả thực rất khó chữa trị tận gốc.”
“Lui ra.” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, vươn tay đẩy cửa bước vào tẩm cung.
Trên trường tháp, Lộ Ánh Tịch cuộn tròn người lại, sắc mặt trắng bệch đau đớn đến méo mó. Mồ hôi chảy nhễ nhãi trên trán, kéo thành dòng xuống thái dương.
Hoàng đế tới ngồi bên mép trường tháp, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ôm ở trước ngực, nhẹ giọng vỗ về nói: “Ánh Tịch, chịu thêm chút nữa, Trẫm sẽ truyền chân khí cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch mờ mịt mở mắt, giọng nói thỏ thẻ khàn khàn vô lực: “Tạ ơn Hoàng thượng…”
Hoàng đế đỡ nàng ngồi thẳng dậy, không nói nửa lời, áp lòng bàn tay ấm áp của hắn lên gáy nàng. Giống như lần trước, hắn rút chân khí truyền vào cơ thể nàng, nhằm giảm bớt đau đớn.
Lộ Ánh Tịch yếu ớt dựa vào lòng ngực hắn, hàng lông mi đen dài run rẩy rủ xuống, che dấu ánh mắt u ám đầy phức tạp chợt lóe.
Thời gian nhích từng chút một, nàng cảm thấy đau đớn kịch liệt nơi trái tim dần dần giảm bớt, nhưng bàn tay rắn chắc đang áp chặt sau cổ nàng lại ngày càng lạnh lẽo.
Nàng như có như không khẽ nhếch môi, đành tự giễu cợt. Nàng biết rõ hoàng đế bị bệnh phong hàn chưa khỏi, nhưng vẫn rắp tâm muốn hắn phải hao tổn chân khí.
Một lúc sau, hoàng đế chậm rãi điều tức khí huyết thu tay về, sắc mặt anh tuấn đã tái nhợt. Nhưng dường như hắn chẳng quan tâm, đứng dậy ôm nàng, đi thẳng đến giường Phượng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lại chu đáo đắp chăn bằng gấm cho nàng.
“Đỡ hơn không?” Hắn ngồi bên mép giường, nghiêng người nhìn nàng, ôn nhu khẽ hỏi.
“Không sao, đa tạ Hoàng thượng đã ra tay cứu giúp.” Lộ Ánh Tịch khẽ cười lộ má lúm đồng tiền, vươn cổ tay trắng mịn từ trong chăn, chạm nhẹ vào mu bàn tay của hắn, sau đó liền thở dài, “E rằng hàn độc của Hoàng thượng lại muốn phát tác.” Tối nay hắn nhất định phải chịu đựng nỗi thống khổ băng hàn lạnh thấu xương.
Hoàng đế nghiêng người, bật cười: “Đừng nói với Trẫm, đây là điều nàng muốn thấy.”
Lộ Ánh Tịch không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: “Thần thiếp vốn có nghi ngờ, nhưng giờ đã không còn.”
“Nghi ngờ cái gì?” Đôi mắt hoàng đế lấp lánh ánh cười, rõ ràng hắn đã sớm nhìn thấu.
“Chẳng qua Thần thiếp chỉ hiếu kỳ, Hoàng thượng sẽ không làm chuyện vô ích với chính mình.” Lời nói Lộ Ánh Tịch chứa đầy hứng thú, nửa như đùa, lại nửa như thật.
Hoàng đế nhìn nàng chăm chú, vươn tay lau nhẹ vết mồ hôi hai bên thái dương cho nàng, động tác dịu dàng, nhưng miệng lại nói đùa vui vẻ: “Mỹ nhân ốm yếu, càng thêm thùy mị thướt tha. Nhưng mà Hoàng hậu vẫn cứ ăn nói lanh lợi như vậy, không có tí xíu yểu điệu nào.”
“Hoàng thượng thích mỹ nhân ốm yếu?” Lộ Ánh Tịch mệt mỏi khép hờ hai mắt, trêu ghẹo nói: “Vậy thì tìm thêm việc vất vả bận rộn cho các thái y trong cung rồi, khổ cho họ.”
Hoàng đế cười nhạt không thành tiếng, cọ rớt đôi hài, xoay mình nằm xuống giường, đầu dựa thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộ Ánh Tịch cũng im lặng, thầm suy tính. Hắn nâng đỡ địa vị của Tê Điệp, suy trước tính sau, phòng ngừa việc tương lai Ô Quốc liên thủ cùng Lâm Quốc. Hắn không chỉ suy nghĩ chu đáo, mà còn nhìn xa trông rộng, chẳng trách từ khi hắn đăng cơ đến nay, Hoàng Triều ngày càng hùng mạnh. Tình thế trước mắt, xem ra Lâm Quốc đã cùng Hoàng Triều ngầm liên minh, chẵng lẽ Lâm Quốc bằng lòng trở thành một quận thành quy phục Hoàng Triều?
Nàng đương nhiên cũng hiểu rõ, điều kiện tiên quyết để Lâm Quốc chịu cúi đầu xưng thần dưới chân Hoàng Triều, đó là Hoàng Triều phải đánh bại Long Triêu. Hay nói cách khác, thực ra Lâm Quốc muốn quan sát thế cuộc, có thể cũng đã sớm lén lút qua lại với Long Triêu.
Âm thanh hoàng đế vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Hoàng hậu đang nghĩ gì thế?”
“Thần thiếp đang nghĩ, trên thế gian này, chuyện vẹn cả đôi đường, sao quá ít ỏi.” Lòng Lộ Ánh Tịch bỗng xúc động bùi ngùi, quân vương Long Triêu là người trọng võ hiếu chiến, còn Mộ Dung Thần Duệ có dã tâm tràn trề. Nàng bị kẹt trong thời thế loạn lạc, làm sao có quyền tự lựa chọn?
“Cho nên, mới cần phải lựa chọn cẩn thận.” Hoàng đế không mở mắt, dựa một chỗ không nhút nhích, vững chãi như núi Thái Sơn, hoặc nhẫn nhịn chịu đựng đến cứng ngắc.
Lộ Ánh Tịch chú ý lắng nghe, từ hô hấp của hắn phát hiện điều khác thường, liền mở mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng, cảm thấy lạnh sao?”
“Ừ.” Hoàng đế thấp giọng lên tiếng.
Lộ Ánh Tịch ngồi dậy, vươn tay sờ trán hắn, hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, mau truyền thái y!”
“Không cần.” Hoàng đế từ từ mở mắt, nhìn nàng chăm chú, “Hoàng hậu am hiểu y thuật, hẳn cũng biết ngự y không có năng lực này.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc một lúc, mới từ tốn mở miệng: “Thần thiếp nguyện ý trừ hàn độc cho Hoàng thượng.”
Hoàng đế khẽ nheo mắt, không mặn không nhạt hỏi: “Lần này, Hoàng hậu muốn trao đổi cái gì?”
Khóe môi Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chầm chậm trả lời: “Thần thiếp muốn trái tim của Hoàng Thượng.”
Hoàng đế sững sờ, nhưng chỉ trong khoảng khắc, liền ngửa đầu bật cười: “Bởi vì có được trái tim của Trẫm có thể đổi một nửa giang sơn?”
Lộ Ánh Tịch không đáp, lặng im mỉm cười yếu ớt. Những lời nói đùa trước đó của hắn, nàng sao có thể cho là thật.
Hoàng đế dần dần ngưng cười, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của nàng, ánh mắt sắc lạnh như gươm: “Nghĩ kỹ rồi chứ? Chuyện không có lợi cho bản thân, nàng vẫn muốn làm?”
“Không phải vừa rồi Hoàng thượng cũng vậy sao?” Sắc mặt Lộ Ánh Tịch bình tĩnh, không tránh không né nhìn thẳng hắn. Không phải chỉ có hắn mới biết nhìn xa trông rộng, nàng cũng vậy.
“Được.” Hoàng đế khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy tao nhã hài lòng: “Trẫm nhận phần tình cảm này của nàng.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, vén chăn ấm bằng gấm, ngồi xếp bằng, tư thế vận nội công.
Hoàng đế cười hứng thú dạt dào nhìn nàng, từ từ thu lại ánh mắt, ngồi xoay lưng về phía nàng.
Trong tẩm cung, không khí bỗng nhiên thay đổi, một luồng hàn khí dung hòa với luồng nhiệt khí, giao thoa vào nhau, đối lập kỳ quái.
Lúc này bên ngoài cung Phượng Tê, có một người đứng lặng trước cửa đại điện, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh xa xa, khuôn mặt anh tuấn nhuộm mấy phần buồn bã. Một cơn gió đêm thổi qua, làm lây động áo bào màu tro của y, tay áo tung bây phất phơ, vẻ mặt y càng thêm lạnh lẽo thê lương.
“Nam Cung thần y, Hoàng thượng có lệnh, Phượng thể Hoàng hậu không khỏe, không gặp bất cứ ai.” Lão thái giám canh cửa khó xử nhìn y.
“Làm phiền công công vào báo một tiếng.” Nam Cung Uyên từ trước đến nay không bao giờ gây khó dễ người khác, nhưng lần này lại rất kiên trì, đứng yên không chịu dời đi.
“Nhưng mà…” Lão thái giám chần chờ bức rức vặn vẹo hai tay. Vị Nam Cung thần y này là sư phụ của hoàng hậu, thân phận rất đặc biệt. Nhưng hoàng thượng ngay tại tẩm cung, đã truyền lệnh xuống dưới, không được quấy rầy, việc này phải làm sao đây?
“Công công xem thử khi nào thích hợp, thông báo dùm một lần nữa. Ta sẽ đứng chờ ở đây.” Nam Cung Uyên nở nụ cười ấm áp, đi đến bên cửa chính đỏ thắm, chắp tay đứng đợi, sẵn sàng chờ đợi lâu dài.
Lão thái giám cau mày, nôn nóng sải từng bước dài, vắt óc suy nghĩ lúc nào mới là thời gian thích hợp.
Trên bầu trời, mây đen giăng ngang che lấp ánh trăng, bầu trời đen kịt không ánh sáng. Trên mái hiên treo đầy đèn lồng, chiếu lên bóng người, đong đưa chập chờn, tranh sáng tranh tối.
Nam Cung Uyên thở dài một hơi. Chỉ cầu mong, Ánh Tịch sẽ không hối hận.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tê Thần Cung
Khuynh Thân
Phượng Tê Thần Cung - Khuynh Thân
https://isach.info/story.php?story=phuong_te_than_cung__khuynh_than