Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phù Hiểu, Em Là Của Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 44
S
au khi xuống máy bay, Phù Hiểu vừa đi đến chỗ nhận hành lý vừa móc di động ra, định gọi điện thoại cho Đường Học Chính. Chợt có một bàn tay đè lên vai cô làm vai cô trĩu xuống, đồng thời, một hơi thở cực kỳ thân quen vờn quanh cô.
“Cô gì ơi, đi đường phải nhìn về phía trước chứ.” Giọng nói ngả ngớn vang lên bên tai cô.
Vì thế nên dù không ngẩng lên nhìn, Phù đại tiểu thư cũng biết bàn tay đang đặt trên vai cô là của ai, cô vẫn cúi đầu, song đôi môi cô thì không giấu nổi nụ cười, nói: “Chẳng phải em lập tức sẽ gọi cho anh ư?”
Khuôn mặt xinh như hoa với nụ cười tươi rói gần trong gang tấc, đôi con ngươi đen của người đàn ông sáng lấp lánh, bàn tay to bản của anh nhẹ nâng khuôn mặt cô lên, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Bất ngờ bởi nụ hôn đột ngột của anh, Phù Hiểu cứng người, đứng nguyên tại chỗ, không biết mình nên làm gì.
Những hành khách đi sau họ không khỏi chú ý đến họ, nhìn họ với ánh mắt cổ quái, thậm chí cả những người đi đằng trước họ cũng không thể không ngoái đầu liên tục.
Tạm thời chiếm được chút an ủi nhỏ nhoi, nụ hôn này không dài lâu lắm, khi anh thoáng buông cô ra, thì Phù Hiểu bấn vô cùng, liếc xéo anh một cái. Cô thật muốn mắng anh mấy câu, nhưng khi thấy đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh lấp lánh như đang cười chỉ vì bóng hình cô in trong đó, cô bỗng không biết phải mắng sao. Sau cùng, cô bĩu môi, lườm anh một cái, rồi quay đầu, bước đi.
Đường Học Chính cười cười, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp cô, anh đưa tay đỡ lấy ba lô của cô, sau đó, bàn tay anh trượt xuống, nắm lấy bàn tay cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làm ấm cả lòng cô, Phù Hiểu e thẹn lắm, quay đi vờ như đang chăm chú nhìn đường.
Đường Học Chính cũng không bảo gì, chỉ nhìn cô một cái, cười cười ra vẻ: anh đã hiểu, cầm tay cô, kéo cô đi về phía trước
Sau khi nhận va li hành lý, hai người đi qua cổng vào sân bay, đi xuống bãi đậu xe dưới hầm ngầm, họ vẫn để hai bàn tay họ siết lấy nhau như thế, không tách chúng ra. Phù Hiểu vốn tưởng mình sẽ rất nhanh quen với động tác thân mật này, nhưng trái lại, cô càng lúc càng căng thẳng, bởi vì cuối cùng cô cũng đã nhớ ra chuyện nọ – cái chuyện làm cô thẹn muốn chết nọ.
“Mình về nhà đi.” Nhét va li hành lý vào cốp chiếc xe thể thao đen, Đường Học Chính nói.
Trong nháy mắt, trái tim Phù Hiểu như muốn nhảy lên cổ, cô vội nói: Em đói rồi, em muốn đi ăn.”
“À, xin lỗi, anh quên mất.” Đường Học Chính áy náy, “Em muốn ăn gì nào?” Vừa hỏi anh vừa khởi động xe.
“Thế nào cũng được.” Kỳ thật cô muốn nói là: món nào càng tốn thời gian cho việc ăn càng tốt. Ngồi trên ghế phụ, Phù Hiểu lí nhí đáp.
“Thế đi quán cay Tứ Xuyên nhé.” Cô thích ăn cay mà.
“Được.”
Rời khỏi khu vực sân bay, hai người câu được câu chăng chuyện phiếm, chủ đề chính của họ là chuyện Dương Mật sắp kết hôn, chứ mấy chuyện trai gái yêu đương lãng mạn và sến súa thì họ không hề nhắc đến. Nhìn biểu cảm thản nhiên trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Học Chính, Phù Hiểu một lần nữa tự trấn an mình: chắc mình lo xa quá rồi, lần trước anh ấy nói thế thôi chứ chắc gì đã coi là thật ý.
Anh đưa cô đến một quán cay Tứ Xuyên lâu đời và nổi tiếng, Phù Hiểu thích lắm, cô ăn cay nhiều quá đến nỗi miệng đỏ rộp lên, bắt mắt không chịu được. Đường Học Chính vẫn chưa đói, thỉnh thoảng mới nếm hai ba gắp. Phần lớn thời gian, anh vừa thong dong hút thuốc vừa nhìn cô ăn.
“Anh không ăn đi nhìn em làm cái gì?” Phù Hiểu có hơi mất tự nhiên, hờn anh một câu.
“Được, được, anh không nhìn.” Nhả ra một vòng khói, anh ngắm cô, nở nụ cười đầy yêu thương.
Đối nhãn với đôi con ngươi sâu thẳm như muốn hút hồn người ta vào trong đó của anh, cô vô thức né đi. Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, rõ ràng anh trông bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, mà sao khi ngồi gần bên anh, cô lại luôn có cảm giác hiểm nguy đang quanh quất đâu đây thế này, cứ như có một cơn lốc xoáy cực lớn đang tiến đến và sắp sửa nuốt chửng cô vậy.
Nhất định là đầu óc cô có vấn đề rồi, Phù Hiểu tự phủ định trực giác của mình, lắc lắc đầu và tiếp tục ăn.
Hai người tốn hơn một giờ đồng hồ để dùng bữa nên khi họ ra khỏi tiệm ăn đã hơn 6 giờ chiểu, trời đã xẩm tối. Đường Học Chính lại kéo cô vào một tiệm bánh gần đó, ôm một đống bánh mỳ và sữa đến quầy thu ngân, sau rốt còn yêu cầu nhân viên cửa hàng lấy thêm cho họ một chiếc bánh gatô to tướng.
“Anh mua bánh gatô làm gì?” Sống trong thời đại internet nên suy nghĩ của Phù Hiểu cũng không quá trong sáng, cô không khỏi mường tượng đến mấy hình ảnh rating 18+. Tâm tình mới hơi bình tĩnh lại của cô một lần nữa trở nên căng thẳng, những hình ảnh tưởng tượng trong đầu khiến hai má cô không khỏi nóng lên.
“Để ăn thôi.” Đường Học Chính rút tiền ra thanh toán, bật cười đáp lại.
… Quả nhiên là cô quá không trong sáng rồi. Phù Hiểu tự khinh bỉ mình.
Nhưng sau khi đã xong xuôi mọi việc, cô vẫn không xua được ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Ngồi trên xe, ngắm dòng xe đông đúc, nghĩ tới việc chỉ lát nữa thôi là đến nhà anh rồi, cô cứ thấy tim mình đập nhanh sao ý, cô căng thẳng đến mức không nghĩ ra được đề tài gì để nói rồi nè.
Đường Học Chính thì như đang tập trung lái xe lắm, chả nói câu gì.
Sự tĩnh lặng lan tỏa trong buồng xe, nhưng chính sự tĩnh lặng ấy lại khiến bầu không khí nơi đây trở nên mập mờ, kỳ ảo.
Ra đến vùng ngoại ô, chiếc xe thể thao dũng mãnh vốn được lái với vận tốc rùa bò trong thành khi lái đến đoạn đường vắng chợt tăng tốc. Đặc biệt khi đi vào đường cao tốc, dưới tay lái lụa của chủ xe, cuối cùng chiếc xe cũng được phát huy bản lĩnh thực thụ của nó, nó lướt nhanh như gió, nhìn xa chỉ thấy một vệt đen lướt trên mặt đường trắng.
Nhịp đập của trái tim Phù Hiểu cũng gia tốc theo xe, cô ngắm một bên mặt của người đàn ông tuấn tú, có vẻ cực kỳ bình tĩnh ngồi cạnh, cô cứ lo lo sao ý.
Sau rốt, chiếc xe thể thao tiến vào một khu toàn các tòa biệt thự, lướt vào gara của một tòa biệt thự ba tầng, kiến trúc châu Âu, sau đó tắt máy.
Tất cả trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.
Nơi này cách xa chốn phố phường huyên náo, chỉ có tiếng kêu của chú côn trùng vô danh nào đó như muốn bày tỏ sự tức giận của mình.
“Đến nơi rồi.” Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn cô, dưới ngọn đèn tối mờ, đôi con ngươi đen của anh như lóe sáng. Có lẽ do một lúc lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng anh mới như trầm hơn.
“À, ờ.” Phù Hiểu như sực tỉnh từ giấc mộng, cô mở cửa xuống xe.
Hai người lấy hành lý và mấy túi bánh ngọt ra, sau đó Đường Học Chính một mình xách cả chỗ đồ lích kích ấy. Phù Hiểu bảo: “Để em xách bớt cho.”
“Không cần đâu, em mở cửa đi, đây là chìa khóa của em.” Anh rút từ trong túi áo ra một chùm chìa khóa, “Chìa mở cửa nhà là chìa màu đen.”
Gara khá gần cửa vào nhà, Phù Hiểu cũng không nói gì thêm, cô nắm chặt tay, nhanh nhẹn nhét chùm chìa khóa còn ấm hơi anh vào túi quần.
Hai người thong thả đi về phía biệt thự, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng “lọc cọc” của bánh xe chiếc va li hành lý lướt trên nền gạch, Phù Hiểu càng lúc càng bồn chồn hơn.
Khi lên thềm, cô giúp Đường Học Chính nâng va li, vô tình chạm vào tay anh, ngay lập tức tiếng thở dốc vang lên bên cô. Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, trên khuôn mặt khuất một nửa trong bóng tối của anh, đôi con ngươi với những đốm lửa nóng bỏng bập bùng đang nhìn chăm chăm vào cô.
Ngọn lửa nơi anh như lan vào tim cô và bùng lên dữ dội, cô e thẹn rụt tay lại, ngay lập tức, cô biết trước đó mình đã không hề lo nghĩ vẩn vơ. Anh ấy thật sự…
Không dám nhìn anh thêm nữa, Phù Hiểu bước những bước cứng còng về phía trước rồi dừng lại trước cánh cửa lớn bằng gỗ lim có khắc hình hoa lan.
Đường Học Chính đứng ngay sau lưng cô, chờ cô mở cửa.
Nhiệt độ truyền đến lưng cô càng lúc càng lúc càng nóng, nóng như thể muốn nướng chín cô vậy. Phù Hiểu cứng người lại, siết chặt chùm chìa khóa trong túi, cử động tay vài cái nhưng không lấy ra.
Người đàn ông cũng không giục cô, cứ đứng ngay sau cô.
“Em nên đến nhà Dương Mật thì hơn.” Cuối cùng, cô vẫn vì nhút nhát mà chọn cách trốn tránh, muốn lách qua anh chuồn đi.
Một chiếc chân dài gác lên tường, chặn đường cô.
“Phù Hiểu, mở cửa.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phù Hiểu, Em Là Của Anh
Độc Độc
Phù Hiểu, Em Là Của Anh - Độc Độc
https://isach.info/story.php?story=phu_hieu_em_la_cua_anh__doc_doc