Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nửa Đời Thanh Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 44: Ta Biết Rồi.
T
rích dẫn: Ngọ môn mở ra, các đại thần lần lượt bước ra ngoài, các cỗ kiệu xung quanh lục tục rời khỏi.
Đôi mắt Vân Yên trống rỗng ngước nhìn vầng mặt trời sáng chói xuyên qua những đám mây trên Tử Cấm Thành, nơi này có lẽ không phải là nơi dành cho nàng, thật sự, rất chói mắt.
Nơi này, quá rực rỡ. Mà nàng, quá mờ nhạt.
Phải cần rất nhiều vinh hoa, rất nhiều hạnh phúc, cũng phải cần một thân phận và nhân vật được thừa nhận mới được hưởng thụ. Ví dụ... ví dụ như những người đang đi ra lúc này đây. Trên người bọn họ mặc bộ triều phục thêu rồng, mặc dù diện mạo không giống nhau, nhưng trời sinh tôn quý. Bọn họ, đều là con trai của rồng.
Không biết tại sao, Vân Yên nhìn bọn họ lại nghĩ đến khung cảnh tết âm lịch năm Khang Hi thứ ba mươi chín, khi họ quay quần cười nói vui vẻ bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Bây giờ, dung mạo tư thế của họ lại càng thêm oai hùng hơn trước, dường như đang có gì đó âm thầm thay đổi. Từng chút từng chút một, vật đổi sao dời. Khi bọn họ đứng cùng với nhau, vừa quen thuộc, lại vừa lạ lẫm.
Khuôn mặt Bát Bối Lặc Dận Tự vẫn rực rỡ như gió xuân, nét mặt Cửu A Ca Dận Đường mang theo đôi phần lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với Thập Tứ A Ca Dận Trinh, họ đang trò chuyện với nhau, nói muốn đến phủ đệ mới xây cho ngày đại hôn của Thập A Ca Dận Nga để xem tân phòng.
Trong đó, không có Dận Chân mà Vân Yên đang chờ đợi. Vân Yên lại nép sát vào kiệu hơn, cúi đầu yên lặng đứng chờ. Bọn họ dần đi đến gần, nàng không ngẩng đầu, cùng với những gã hầu khiêng kiệu đứng xung quanh hành lễ thỉnh an.
- Đây không phải là nha hoàn của lão Tứ thiếu chút nữa thì toi mạng trong cuộc đi săn lần trước sao.
Ánh mắt Thập A Ca Dận Nga sáng quắc nhận ra Vân Yên đang núp bên kiệu, người bộc trực nói lời thẳng thắn.
Cửu A Ca Dận Đường đứng bên cạnh khẽ liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Vân Yên, hơi hất cằm hừ nhẹ một tiếng trong mũi.
Thập Tứ A Ca Dận Trinh đứng trước ngựa hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen tuyền rất giống với Dận Chân đăm chiêu nhìn Vân Yên.
Vân Yên cúi đầu kính cẩn hành lễ, huyệt thái dương đã bắt đầu giật giật. Mấy gã hầu khiêng kiệu cung kính lùi về phía sau, không dám đứng quá gần các vị a ca.
Ánh mắt Dận Tự liếc về phía Thập A Ca Dận Nga, hắn ta lập tức im bặt gãi gãi sống mũi rồi chui vào kiệu. Thập Tứ A Ca Dận Trinh lên ngựa, Cửu A Ca Dận Đường cũng bước vào kiệu, chuẩn bị quay về. Chỉ có Dận Tự vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vân Yên dường như ngạt thở, dù là ai cũng không thể chịu nổi từng đợt khí tức áp bức tỏa ra từ người hắn như thế này. Huống chi, lại hoàn toàn không hiểu rõ là gì vì sao. Rốt cuộc thì...Vân Yên bỗng nhiên nhớ ra một chi tiết mấu chốt nhất, sống lưng tựa hồ đã lạnh buốt —— Không phải là hắn cho rằng nàng tới để cứu hắn chứ? Đầu càng lúc càng đau.
- Vết thương đã đỡ hơn chưa?
Giọng nói của Dận Tự ấm áp dịu dàng như chiếc lông mềm lướt qua bên tai, khiến cho tận sâu trong xương tủy nàng run rẩy.
- Nô tỳ tạ ơn Bát gia quan tâm, nô tỳ không sao rồi ạ.
Vân Yên cúi đầu nín thở, khiêm tốn cẩn thận trả lời.
Dận Tự khẽ di chuyển bước chân, Vân Yên theo phản xạ lui về phía sau một bước, đụng đến góc tường. Dận Tự nâng bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lướt qua bả vai nàng, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc, phong thái ưu nhã mê người.
- Thời khắc ngươi yên tĩnh nằm trong lòng ta, là lúc đẹp nhất.
Dận Tự nhẹ nhàng buông tay xuống, bỗng nhiên lên tiếng. Ánh mắt của hắn càn rỡ, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng.
Trong nháy mắt Vân Yên cảm thấy trong đầu mình như bị sét bất ngờ đánh, giật mình chấn động ngẩng đầu lên. Gương mặt như ngọc cùng với những lời hắn nói ra, hoàn toàn khác nhau. Hắn sao có thể?
Mặc dù nói rằng “thật ra không phải tôi tới để cứu anh” thì quá lúng túng mạo phạm, nhưng, bây giờ Vân Yên không nói thì không được.
Vân Yên thở gấp khom người quỳ xuống, mở miệng, giọng nói khàn khàn:
- Thỉnh Bát gia thứ tội, cuộc săn ngày ấy nô tỳ cưỡi ngựa tới không phải là…
- Không phải là đến cứu ta.
Dận Tự nhẹ nhàng ngắt lời nàng, hời hợt mỉm cười, giữa đôi lông mày dường như cất giấu đào nguyên sơn thủy thanh tú xinh đẹp.
- Ta biết rồi.
Hắn nhẹ nhàng nói ra ba chữ đó.
Vân Yên một lần nữa bị dọa sợ, cảm giác sợ hãi run rẩy trong lòng nàng ngày càng rõ ràng hơn, "Bát gia" hắn rốt cuộc là muốn gì đây?
Dận Tự ngẩng đầu nhìn con Ly Vẫn đứng trên góc mái cung điện cao cao, nổi bật trên nền trời, chậm rãi quay người lại rồi lên kiệu:
- Sớm muộn gì nàng cũng là của ta.
Cỗ kiệu rời khỏi, nhưng câu nói ấy vẫn nhẹ nhàng lướt qua tai Vân Yên, khiến cả cơ thể nàng run sợ. Nàng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về tường thành Tử Cấm cao lớn —— trong này có bao nhiêu cung nữ thái giám như con kiến hôi đang đau khổ vùng vẫy. Chẳng lẽ trong hoàng thất này, những con người thấp kém phải bán chính mình để đổi lấy mạng sống vẫn chưa đủ hay sao?
Vân Yên chỉ là một nô tài tội tịch được đặc xá từ Ninh Cổ Tháp, sinh ra đã có khuôn mặt rất bình thường.
Nàng biết rất rõ, khắp cả kinh thành này, không cô gái nào có xuất thân thấp kém hơn nàng, đối với các hoàng tử, nàng giống như là những vết bùn lấm chân, như con chuột trong cống rãnh. Muốn một đời sống bình an, tại sao lại khó như vậy?
Gió xuân khiến một góc áo Dận Chân lay nhè nhẹ, dáng người anh tuấn của chàng bước tới. Vân Yên cúi thấp đầu tiến lên giúp chàng vuốt thẳng vạt áo.
- Được Hoàng A Mã giữ lại một lát, nên hơi trễ.
Dận Chân nhìn Vân Yên đứng dậy, nhẹ nhàng vén màn kiệu lên cho chàng, chàng cúi đầu ngồi vào trong.
Gã hầu nâng kiệu lên, quay trở lại phủ. Thỉnh thoảng, Dận Chân vén chiếc màn nhỏ, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Vân Yên đi bên cạnh, rồi buông xuống.
Sau giờ ngọ không khí rất dễ chịu, Dận Chân sai Tiểu Ngụy Tử chuyển chiếc bàn đến dưới tán cây ngọc lan và ngô đồng trong sân, ánh nắng li ti, từng đốm nhỏ đáng yêu. Hương hoa ngọc lan theo chiều gió vương vấn không rời.
Dận Chân xử lý xong công vụ, ngẩng đầu lên nhìn nắng xuân bỗng có hứng thú muốn làm thơ, Vân Yên liền đi vào trong phòng lấy giấy.
Vân Yên đứng bên cạnh mài mực, yên lặng hầu chàng viết chữ —— bút lực Dận Chân được mài giũa theo năm tháng, càng nhìn càng mạnh mẽ. Nếu như nói trước đây chữ của chàng làm người khác cảm thấy thanh tú phong lưu, thì bây giờ nét chữ đã trở nên hồn hậu hơn trước.
Thâm thiển nùng tiêm vạn chủng tư, ái hoa tự cổ hữu tình si.
Thư song diễm nhập hồng nha quản, trang kính kiều thiêm lục tấn ti.
Vi khúc thiên phương sơ phóng nhật, lạc dương quần hủy chính đương thì.
Nhược tương giải ngữ chu nhan bỉ, tranh tự trường niên cẩm mãn chi. (1)
Chàng viết một mạch các câu thơ xuống, nghiêng đầu nhìn Vân Yên.
- Thế nào?
Vân Yên cụp mắt, không mở miệng tán dương, nét mặt trầm tĩnh, chỉ gật đầu.
Dận Chân như đang suy nghĩ, nói:
- Những câu ta viết ở đây, ngươi thích nhất câu nào?
Bàn tay Vân Yên đang cầm thỏi mực hơi ngừng lại, nhất thời không biết phải nói gì, xoay người lại nhìn về cái bàn trong phòng.
Dận Chân nhìn theo nàng, đôi mắt sáng ngời.
- Ngươi thích nhất là câu này?
Vân Yên nhìn đôi câu đối sau chiếc bàn, yên lặng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau chiếc bàn, là một đôi câu đối vẫn luôn lặng lẽ dán trong Tứ Nghi Đường —— "Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu! (2)"
– HẾT CHƯƠNG 44 –
(1) Bài thơ Hoa (花), lấy từ tập thơ “Ung Để Tập” của Ái Tân Giác La Dận Chân, bản dịch nghĩa mình sẽ bổ sung sau.
(2) Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu. Tạm dịch: cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, khen ngợi và chê bai tự có xuân thu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nửa Đời Thanh Tình
Giản Lan
Nửa Đời Thanh Tình - Giản Lan
https://isach.info/story.php?story=nua_doi_thanh_tinh__gian_lan