Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhiên Khuynh Quân Tâm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 44: Lo Lắng Của Quân
N
ói thật, ta cũng muốn biết vì sao Giang Văn Chỉ nổi điên để lại có thể chui cửa sổ đến xem 'nam' phụ đàng hoàng như ta tắm rửa. Hơn nữa nàng ta gây ra họa còn muốn ta giải thích cho, sao ta lại thảm như vậy!
- Vừa nãy ta tắm ở bên trong...sau đó nàng ta rớt xuống từ trên trời, thét chói tai, đi ra, vậy thôi - Khái quát đơn giản rõ ràng lại hay.
Mộ Dung Hi Nhiên nghe xong không nói gì, quay đầu đi thản nhiên nói:
- Không phải huynh nói đói bụng sao? Đi ăn cơm thôi.
Ta khẩn trương nhìn nàng chằm chằm, theo ngữ khí chất vấn vừa rồi thì ta có thể biết nàng đang tức giận, nhưng bây giờ lại không lộ ra biểu tình, cuối cùng là biểu đạt ý nghĩ gì đây? Ta có chút không yên trong lòng.
Ta kéo tay nàng, nhỏ giọng hỏi:
- Tức giận à?
Mộ Dung Hi Nhiên không để ý tới ta.
Ta đắc ý nói:
- Thế thì chắc chắn là ghen tị.
Rốt cuộc Mộ Dung Hi Nhiên có phản ứng, thở dài một hơi nói:
- Huynh luôn thích trêu chọc nữ tử như vậy.
Ta bất đắc dĩ nhức đầu, thích trêu chọc nữ tử? Có sao?
Ngược lại ta lại có chút bất mãn chọc chọc hai má phấn nộn của người bên cạnh:
- Hi Nhiên, nàng cũng tìm cho ta không ít tình địch.
Chưa cần để ý đến người qua đường abc xyz thì đã có một Vương Cảnh Hủ như hổ rình mồi ở một bên, ngày sau không loại trừ khả năng có Vương Cảnh Hủ thứ hai thứ ba thứ n xuất hiện.
Mộ Dung Hi Nhiên nắm bàn tay ta trên mặt nàng, nói:
- Là Tá Quân không tin ta, Hi Nhiên đã nói chỉ chung tình với một mình Tá Quân. Nhưng Tá Quân, thật sự có lẽ sau này Tá Quân sẽ gặp được nữ tử tốt hơn...
Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa nói hết, ta đã không nhịn được ngắt lời:
- Nữ tử tốt hơn cái gì? Đó là vật gì? - Hi Nhiên nói như vậy là vì nàng cảm thấy nàng không tốt sao?
Nàng sao mà không tốt? Ai khi dễ nàng sao? Hay là lại có chuyện gì xảy ra?
Cảm giác được trong giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên có chút tự ti, ta gắt gao cầm tay nàng:
- Hi Nhiên, trong lòng ta, nàng chính là nữ tử tốt nhất, ta chỉ yêu một mình nàng.
Đôi mắt đen như mực hơi u buồn của Mộ Dung Hi Nhiên dần dần tràn ngập vui sướng:
- Tá Quân, huynh...
Cảm giác được Mộ Dung Hi Nhiên rõ ràng có chuyển biến cảm xúc, nhớ tới lời mình vừa nói, ta không khỏi có chút mặt đỏ, lại nói:
- Sao có cảm giác nàng giống như giật mình? Chẳng lẽ nàng cũng không cảm giác được sao? Ta thật đau lòng...
Mộ Dung Hi Nhiên nhỏ giọng oán hận:
- Huynh lại chưa bao giờ nói...
Ta ngẩn người, bỗng nhiên trở nên có chút ưu thương, trước kia chưa bao giờ nói là vì tương lai có nhiều yếu tố không thể xác định, hiện tại yếu tố không xác định vẫn còn tồn tại, khinh địch mà nói "yêu" như vậy thì có ổn không?
- Tá Quân, huynh có nỗi lo ngày sau? - Giọng Mộ Dung Hi Nhiên truyền đến, ta ngẩng đầu, vui sướng trong mắt của nàng sớm không còn, xuất hiện nồng đậm mất mát.
- Hi Nhiên, xin lỗi...
Cắt không đứt, sửa chỉ loạn. Thống khổ.
Tất cả rối rắm ở trong lòng. Hết sức thống khổ.
Rối rắm xong, nhìn thấy Giang Văn Chỉ ở trong phòng chờ ta, thống khổ tột đỉnh...
Giang Văn Chỉ ngồi trên giường của ta, mặt xanh méc, tư thế giống như Hoàng đế ngồi trên ghế rồng chờ thẩm tra loạn thần tặc tử đã bại trận.
Mặc kệ giờ nàng ta nghiêm túc bao nhiêu thì có chút điều không thể bỏ qua, đó là sao nàng ta lại ngồi vào giường của ta, nếu để Hi Nhiên thấy được thì ta biết giải thích như thế nào chứ!
- Cô... - Ta vừa mở miệng thì Giang Văn Chỉ đã hạ một mệnh lệnh: - Lên giường, cởi quần áo!
- Hả? Cái gì! - Ta cảnh giác đánh giá nàng ta vài lần, chỉ thấy Giang Văn Chỉ xem thường nhìn ta một cái, nói: - Đi lên, ta bôi thuốc cho cô, một nữ nhân như cô thì ta có thể làm gì cô sao?
Ta lau mồ hôi, trong lòng lại oán thầm: Ai nói nữ nhân và nữ nhân không thể làm gì, hừ, kiến thức nông cạn!
Kiến thức nông cạn, không thèm chấp nhặt với nàng ta.
Ta lập tức đi qua, bò lên giường, kéo áo khoác, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Văn Chỉ nhìn ta trừng trừng, vì thế tay đang cởi vạt áo bất giác ngừng lại.
Chuyển vài cái, đưa lưng về phía Giang Văn Chỉ, tuột quần áo đến khuỷu tay.
Chỉ chốc lát sau đã có người tay dính thuốc mỡ lành lạnh bạo ngược trên lưng ta...
Ta cắn răng, hô:
- Giang Văn Chỉ cô...nhẹ nhàng chút được không! - Nếu không phải ta không thể bảo Hi Nhiên giúp ta bôi thuốc, nếu không phải chính mình không bôi được, nếu không phải nơi này ngoài cô ra phỏng chừng sẽ không còn ai có thể giúp ta bôi thuốc, thì ta đã sớm rít gào với cô!
Giang Văn Chỉ mắt điếc tai ngơ, chỉ nghe nàng ta hỏi:
- Lâm Tá Quân, hôm nay ta suy nghĩ rất lâu vẫn không rõ, cô lừa Hi Nhiên như vậy là vì cái gì? - Đột nhiên giọng nói của nàng ta biến đổi, âm thanh lạnh lùng - Có phải bởi vì nam tử cô yêu đã yêu muội ấy, cho nên cô... cô muốn trả thù muội ấy?
Ta thật sự có xúc động muốn cười ngất, tình tiết thô tục như vậy nàng ta cũng nghĩ ra được.
Cái chính là nàng ta còn tự cho rằng đã đoán đúng, hỏi dồn:
- Có phải như vậy hay không?
- Phải cái đầu cô! - Ta không bình tĩnh.
Ngón tay dính thuốc của nàng ta vạch từng đường từng đường trên lưng ta, khiến ta nổi da gà toàn thân.
- Vậy là cô có ca ca hoặc đệ đệ song sinh? - Giang Văn Chỉ chưa từ bỏ ý định.
-... Có hay không thì liên quan gì sao?
Nàng ta hô to:
- Chẳng lẽ ca ca cô rất thích Hi Nhiên, để cô đi tiếp cận muội ấy, đợi muội ấy thích cô rồi mang muội ấy về, cô và ca ca cô lại tráo đổi thân phận, để ca ca cô cưới Hi Nhiên làm vợ?
Khóe miệng ta co giật.
Tình tiết ly kì như vậy rốt cuộc làm sao nàng ta nghĩ ra?
Ta giơ tay lên, mặc quần áo, xoay người, hung hăng trừng Giang Văn Chỉ, hỏi:
- Vậy nếu ta nói là bởi vì ta thích nàng ấy, ta yêu nàng ấy, cho nên ta muốn tiếp cận nàng ấy, ta ở bên người nàng ấy thì sao?
Giang Văn Chỉ ngẩn người, lẩm bẩm:
- Nhưng mà...nhưng mà hai người đều là nữ tử?
- Vậy thì thế nào? Ta chính là thích nàng ấy, ta chính là thích nàng ấy! - Ta hô với Giang Văn Chỉ xong xoay người, không muốn để ý đến nàng ta.
- Cô thích muội ấy thì lại càng không nên gạt muội ấy! - Giang Văn Chỉ thanh tỉnh chút lại rống lại.
Ta lắc lắc đầu, có chút chán nản:
- Cô nhỏ giọng một chút được không? Cô lớn giọng như vậy có thể gọi cả phủ tới.
Giang Văn Chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Rốt cuộc cô nghĩ như thế nào?
- Ta... - Ta cắn chặt răng, nói ra ý nghĩ ta chưa từng chia sẻ với ai - Cô biết ta là nữ tử, nếu ta muốn vĩnh viễn ở một chỗ với Hi Nhiên, tất phải nói cho nàng ấy biết...
- Đúng vậy - Giang Văn Chỉ tiếp lời, còn nói thêm - Nói tiếp đi.
- Nhưng mà trước đó còn có một việc cần lo lắng. Nếu ta muốn ở cùng một chỗ với Hi Nhiên, ta sẽ phải buông bỏ cha mẹ ta, quê nhà của ta, tuy rằng không biết có thể trở về hay không... Cô đừng hỏi ta vì sao, ta chỉ có thể nói cho cô biết, hoặc là ta ở lại chỗ này, hoặc là trở về, trở về một nơi các người không thể đến được.
Giang Văn Chỉ vội vàng hỏi:
- Nếu cô thực sự phải về, thì cô muốn Hi Nhiên làm sao? Còn nữa, cô cũng có thể nói cho Hi Nhiên biết thân phận của cô, hai chuyện này không hề xung đột. Hơn nữa nếu sau khi Hi Nhiên biết, không... không thích cô nữa, cô cũng không cần phiền não chuyện này.
Ta lắc lắc đầu:
- Nếu ta định trở về, ta sẽ giấu diếm thân phận của ta đến cùng. Ta nghĩ nếu ta nói ra, nàng ấy đích thị sẽ hận ta, vậy chẳng thà để nàng ấy luôn luôn nhớ đến Tá Quân thân là nam tử. Ta tình nguyện để nàng ấy nhớ sự giả dối kia cũng không muốn nàng ấy hận ta - Cái gì mà "chỉ cần ngươi hạnh phúc là được" tất cả đều là giả, chỉ cần nghĩ tới Hi Nhiên sẽ quên ta, cùng nam tử khác già đến đầu bạc thì ta lại đau lòng đến như trái tim cũng không phải là của mình.
- Cô... - Giang Văn Chỉ dùng sức chọc vài cái trên lưng ta, căm giận nói - Nếu cô phải ở lại đây thì sao? Cô định đợi cô quyết định muốn Hi Nhiên hay không mới đi hỏi muội ấy muốn cô hay không sao?
- Đúng vậy. Cho nên từ giờ trở đi ta muốn đối xử với nàng ấy tốt gấp bội, chỉ hy vọng sau khi nàng ấy biết thì có thể nhớ đến chút chuyện ngày xưa, tức giận ít chút, hận ta ít hơn... - Tốt xấu gì sẽ giữ một chút hi vọng cho ta.
- Thì ra cô làm tất cả là vì chính mình! Lâm Tá Quân, cô thực ích kỷ! - Giang Văn Chỉ tức không nhịn được, vỗ một chưởng vào lưng ta.
Ta cắn răng mới không để mình kêu ra tiếng, chỉ thấp giọng nói câu:
- Đó là vì ta sợ, sợ Hi Nhiên hận ta, không để ý tới ta - Âm thanh nhỏ đến mức Giang Văn Chỉ hoàn toàn không nghe thấy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhiên Khuynh Quân Tâm
Tàn Tự Hi
Nhiên Khuynh Quân Tâm - Tàn Tự Hi
https://isach.info/story.php?story=nhien_khuynh_quan_tam__tan_tu_hi