Chương 42: Bức Thư (Phần 2)
ha Tommaso trèo lên cầu thang đến phòng thay đồ của mấy thiếu nữ, tưởng sẽ thấy cô dâu tương lai đang được bạn bè trang lứa vây quanh, tất cả líu lo về chiếc cặp và tóc của nàng. Thay vì vậy, tim Cha ngừng đập khi trông thấy người con gái đã trở thành như một đứa con gái của Cha, người con gái đã như con gái của chính Cha từ khi cha nàng ra đi, đứa con gái đã là niềm vui cho tuổi già của Cha. Nàng một mình, quỳ dưới anh nắng từ cửa sổ phòng ngủ, mái đầu sáng ngời của nàng cúi xuống.
Nàng đang cầu nguyện.
Cha biết khi Cha quan sát thấy vật trang sức của nàng nắm trên cổ trong lúc cầu nguyện không phải là cây thánh giá mà là trái tim thủy tinh mà cha nàng đã cho nàng vào cái hôm trước khi ông biệt tích mãi mãi. Thế rồi Corradino đang trong nghĩ tưởng của nàng hôm nay. Cha nghĩ thật tự nhiên là một đứa con mồ côi cần nghĩ đến cha mẹ quá cố vào ngày cưới của nó. Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho Cha để nói cho nàng nghe cái Cha cần phải nói. Cha cúi đầu chờ trong khi nàng kết thúc buổi cầu nguyện rồi lựa lời.
Nàng ngẩng lên mỉm cười với Cha. "Cha? Cha đã sẵn sàng cho con chưa?"
"Rồi, con ạ. Nhưng trước khi ta đi, ta nói chuyện với con một lát được không?"
Một thoáng mày chau trên nét mắt kiêu sa của nàng và rồi tan mất. "Dĩ nhiên rồi ạ."
Cha khom lưng ngồi xuống chiếc ghế để ngồi cầu kinh, vì xương cốt Cha chẳng còn trẻ nữa. Cha ngày người nhìn nhan sắc tuyệt trần ấy và cố nhớ lại đứa con gái như khi Corradino nhìn nó lần chót – không có chiếc váy thêu kim tuyến bạc, mái tóc xoăn cài đá mặt trăng, và tất cả áo mũ lễ phục của một phụ nữ sắp về làm dâu một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Bắc Ý. "Leonora, con có hài lòng với cuộc hôn nhân này không? Quý ông Visconti-Manin có thật là sự lựa chọn từ trái tim con không? Đầu óc con không bị sự giàu có của y làm điên đảo đó chứ? Cha biết vàng bạc của y chắc hẳn thật quyến rũ đối với một đứa mồ côi như con đây…"
"Không đâu, thưa Cha," Leonora vột ngắt lời. "Con thật lòng yêu chàng. Sự giàu có của chàng nào có nghĩ gì đối với con. Xin đừng quên là lần đầu tiên chàng đến Venice, chàng chỉ là một người con trai kế. Và chàng đến với tư cách là một sinh viên sử, tha thiết muốn đi tìm dòng họ của mình ở Venice. Chỉ giờ đây sau cái chết của anh trai và cha, chàng mới nhận lấy di sản mà trước đó chưa hề là của chàng. Con yêu chàng – con yêu chàng từ rất lâu trước khi chàng được thừa kế. Chàng hiền lành và tốt bụng và đáng yêu. Chàng ước được ở lại Venice này và dưỡng dục con cái nhân danh Manin. Con hy vọng… Cha vẫn sẽ là giáo sĩ nghe xưng tội cho con."
"Con yêu quý của ta, dĩ nhiên là ta sẽ. Hai con mắt già nua này nữa cũng sẽ nhớ con nhiều lắm." Vị linh mục thở dài và mỉm cười, đầu óc Cha đã thanh thản. Corradino cũng sẽ vui là con gái mình sắp có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Giờ thì Cha phải đề cập đến chủ đề cuộc chuyện trò này. "Leonora, con còn nhớ cha con không?"
"Dĩ nhiên con còn nhớ cha chứ. Rất đằm thắm, mặc dù cha đã bỏ con mà đi không bao giờ trở lại." Nàng nắm chặt trái tim thủy tinh. "Cha con đã cho con cái này, và con đã luôn đeo nó như cha dặn. Cớ sao giờ đây Cha lại nhắc đến cha con? Không ai còn nhắc đến cha con nữa."
Cha Tommaso đan hai bàn tay vào nhau. "Điều đó không đúng hẳn. Ông ấy đã trở lại đây, chỉ một lần, và đưa ta cái này cho con."
Người con gái đứng lên, thẳng như một cành liễu, đôi mắt xanh lá mở lớn. "Cha con đã trở lại sao? Khi nào? Cha con còn sống không?"
"Leonora ơi. Không. Chuyện này đã nhiều năm trước rồi, con vẫn còn là một bé con. Chỉ giờ đây khi con đã thành thiếu nữ rồi, con mới có thể hiểu."
"Hiểu cái gì cơ? Cha con đã để lại cái gì cho con?"
"Ông để lại vàng đủ con ăn học, và một món hồi môn lớn. Và… cái này." Bàn tay già nua xương xẩu chìa ra cuốn sổ giấy da. "Cha con là một thiên tài. Nhưng ông ấy không phải là không có tội. Tội lớn. Con hãy đọc cái này đi, và tự có suy nghĩ của riêng mình. Nhưng đừng quên đọc những trang cuối. Cha sẽ để con lại một lát."
Cha Tommaso cáo lui qua phòng bên cạnh, và khi đã ở đấy rồi Cha cũng cầu nguyện nữa. Leonora đã ngồi lại lâu khiến Cha thấy ái ngại cho sự kiên nhẫn của những người tụ tập dưới lầu trong nhà thờ. Cha cũng sợ mình đã sai lầm khi cho thiếu nữ xem cuốn sổ. Nhưng cuối cùng cánh cửa bật mở và nàng bước ra. Nước mắt đã biến đôi mắt nàng thành thủy tinh.
"Con!" Cha luống cuống. "Ta đã sai khi con con xem."
Leonora ngã vào vòng tay Cha và ôm chặt thân hình mong manh của Cha. "Ồ, không, Cha, không. Cha đã đúng. Cha không thấy sao? Giờ con đã có thể tha thứ cho cha mình."
Khi Cha Tommaso đưa Leonora Manin dọc lối đi trong Santa Maria della Pietà, nơi đây đã từng là nhà của nàng suốt hai mươi mốt năm, mấy bé gái mồ côi hát với một vẻ đẹp lạ thường. Vị linh mục thấy dường như hôm nay chúng đã đạt đến tinh thần thánh trong âm nhạc của mình, nhưng có lẽ đó là một khát khao trần tục hơn – rằng chúng nữ một ngày nào đó sẽ có thể có một đám như thế này – điều đó chắp cánh cho bài hát của chúng. Lorenzo Visconti-Manin đứng bên bàn thờ mặc tấm vải kim tuyến lộng lẫy, và Cha Tommaso cảm thấy một mối nghi ngờ vị sự bệ vệ sang trọng của người đàn ông cho đến khi chú rể quay lại nhìn cô dâu của mình và mắt chàng cũng long lanh. Khi vị linh mục trao Leonora cho chồng nàng, đôi trai gái không nắm tay nhau theo lệ thường. Với một nụ cười trao nhau và theo một nghi thức thuần thục mà Cha Tommaso không hiểu được, họ chìa bàn tay phải ra và, như một ngôi sao, để đầu ngón tay lên đầu ngón tay, ngón cái lên ngón cái.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano