Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Loạn Thế Thịnh Sủng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 44: Cùng Đi Tây Giao
D
iệp Hòa đi vào nhặt lên bùa bình an,đang muốn đứng dậy lại nghe phía sau phật tượng mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện cùng nhau,cẩn thận nghe chính là Hạ Niên Đức cùng Bát gia.
Hạ Niên Đức không cùng nàng trở về phủ nguyên lai do bát gia có việc cần.Diệp Hòa không muốn quấy rầy bọn họ,lặng lẽ nhặt lên bùa bình an chuẩn bị rời đi,nhưng bên trong lại truyền đến lời nói làm nàng ngừng lại động tác xoay người.
“Bát gia,ngài hôm nay cố ý muốn gặp nàng chỉ vì muốn cùng ăn cơm nói chuyện phiếm?”
Mặc dù cách một cửa gỗ,Diệp Hòa vẫn có thể nghe ra đây là giọng của Hạ Niên Đức,hơn nữa”nàng” hiển nhiên chỉ mình.Thái độ Hạ Niên Đức đối với Bát gia từ trước đến giờ đều tôn kính,tại sao lúc này lời nói lại mang theo trách cứ cùng tức giận? Hôm nay bát gia cùng nàng ăn cơm nói chuyện phiếm có gì không ổn? Hay nói hôm nay không nên chỉ cùng nàng ăn cơm nói chuyện phiếm?
Thấy bọn họ nói chuyện nhắc tới mình,trong lòng Diệp Hòa mang theo nghi ngờ,do dự một hồi cuối cùng không lập tức rời đi,lẳng lặng đứng tại chỗ.
“Nếu ngài đã nghe được thì không cần hỏi nữa?” Giọng Bát gia ôn thuần,ngữ điệu bình tĩnh mang theo vài phần không để ý.
“Haizzzz......” Hạ Niên Đức thở dài một hơi,dừng một chút mới hỏi: “Ngài vì sao không nói với nàng,hoàng thượng có ý muốn giết ngài?”
Bỗng nhiên Diệp Hòa giật mình kinh ngạc,trong đầu ầm ầm vang lên tiếng sấm,chưa kịp suy nghĩ lại nghe Bát gia thản nhiên nói: “Việc đã đến nước này nói cho nàng biết thì có ích gì?”
Nhưng giọng Hạ Niên Đức bỗng dưng trở nên kích động:”Nhưng hôm nay chỉ có nàng mới có thể cứu ngài! Bắc da vương tử cố ý hủy hôn,hoàng thượng đáp ứng để ngài cùng Minh gia trưởng công chúa thành thân chỉ là kế hoãn binh.Trước mắt thời hạn hôn kỳ sắp đến,nếu đợi đến cùng Bắc gia ký kết minh ước,hoàng thượng nhất định lấy mạng ngài,đến lúc đó......”
“Đủ rồi!” Bát gia không kiên nhẫn cắt đứt,thay đổi ngữ điều ôn hòa vui sướng thường ngày,trầm giọng nói: “Dù Kỳ Tử Phỉ ta không xuất chúng nhưng cũng đường đường là nam tử,há có thể vì tham sống sợ chết để một mình Hòa Nhi mạo hiểm?”
Nghe lời y nói trong lòng Diệp Hòa cảm thấy ấm áp.Kỳ Tử Phỉ...... Thì ra Bát gia tên là Kỳ Tử Phỉ,ba năm trước đã quen biết nhưng hiện tại nàng mới biết tên.
Giọng Hạ Niên Đức lần nữa vang lên: “Bát gia! Vì phục hưng phụng ngài làm minh quân,nhiều năm qua mặc dù khó khăn đến đâu ta chưa bao giờ buông tha khôi phục nghiệp lớn,ngài nhẫn tâm để mọi người thất vọng sao? Dưới mắt phục hưng ở trong ba năm này ngày càng lớn mạnh,ngài rốt cục cũng thoát khỏi hoàng cung,đây là cơ hội khó được! Kể từ khi Tư Đồ chấn bị ám sát bỏ mình,cấm vệ quân bên trong thành,ngoài thành,binh quyền Phiêu Kỵ doanh đều rơi vào tay Khiêm Vương. Khiêm Vương lại rất tốt với Diệp Hòa,hôm nay cả hai lại có hôn ước,nếu được nàng giúp sức chạy khỏi Đô thành cũng không phải việc khó.Chỉ cần ngài có thể nhân lúc trước khi hai nước ký kết minh ước,thoát khỏi thủ binh chạy ra Đô thành,thoát khỏi tay hôn quân kia......”
“Ta nói đủ rồi.” Bát gia lần nữa cắt đứt lời,ngữ điệu đã có tức giận: “Tiên sinh,ý ta đã quyết,chuyện này về sau không được nhắc lại!”
“Bát gia,hôm nay khoảng cách thành tựu nghiệp lớn chỉ cách một bước,hội phục hưng có hơn vạn thành viên khổ đợi mấy năm chỉ chờ cơ hội lần này.Ngàicó thể nào vì an nguy một mình Diệp Hòa mà buông tha tất cả? Huống chi Khiêm vương có ý với nàng,dù chuyện này bại lộ chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến nàng......”
Diệp Hòa từng bước đi tới bên ngoài,thanh âm van nài khuyên nhủ của Hạ Niên Đức ra khỏi khách hoàn toàn không còn nghe.
Hạ Niên Đức nói rất có lý,dựa vào Kỳ đế kiêng kỵ bát gia,mặc dù đáp ứng để y cùng Minh gia trưởng công chúa thành hôn,ban thưởng phủ đệ cho y xuất cung,còn khôi phục thân vương phong hào cho y.Nhưng những thứ này trong mắt mọi người là long ân,trên thực tế chỉ làm vẻ mà thôi,làm gì dễ dàng cho y đông sơn tái khỏi? Một khi Minh ước chính thức ký kết,hoàng thượng tất sẽ tìm cơ hội lấy tính mạng y.Diệp Hòa không rằng mình có thể thay đổi càn khôn,nhưng thật phải trơ mắt nhìn bát gia chết sao?
Từ An Quốc tự ra ngoài,Diệp Hòa có chút hoảng hốt,nghĩ đến những lời nghe lén vừa rồi mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang,bỗng nhiên trước mắt có một bóng người màu sắc sặc sỡ thoáng hiện,còn chưa kịp nhìn kỹ đã có một vòng ôm nhiệt tình mãnh liệt nhào tới.
“Hòa Hòa,ta đã tìm được nàng!”
Giọng nói buồn nôn như vậy,ngu ngốc như vậy trừ đồ ngốc Tú Thiểu Thược ra còn có thể là ai? Diệp Hòa tránh né không kịp bị y vừa vặn bị ôm chặc lấy,thật vất vả mới tránh thoát ra ngoài,nhìn nam tử trước mắt cẩm y gấm bào,vải vóc thượng hạng hoa văn phức tạp tinh sảo làm nổi bật nét tiên diễm chói mắt,kinh ngạc hỏi: “Tú thiếu gia,ngươi tìm ta có việc sao?”
“Đương nhiên có,còn là chuyện lớn nửa đấy!” Tú Thiểu Thược vẻ mặt ngưng trệ,liên tục dùng sức gật đầu,nghiêm trang nói như đinh chém sắt.
Diệp Hòa nhìn vẻ mặt kia,nghe giọng nói kia liền hiểu —— tuyệt đối không phải chuyện gì to tát!
“Hòa Hòa,chúng ta đi Tây giao ngắm hoa uống rượu đi,nàng nhìn xem đồ cũng chuẩn bị xong cả rồi.” Tú Thiểu Thược khua tay múa chân hăng hái bừng bừng nói, xoay người hướng sau lưng chỉ chỉ.
Diệp Hòa dõi mắt nhìn lại,chỉ thấy một đám tùy tùng sầu mi khổ kiểm hết sức tráng lệ,có người trên tay ôm vò rượu,có người trên tay cầm rau trộn,có người cầm trên tay chén khay cùng bát đũa,còn người còn cầm theo thịt heo kho......
“Làm sao ngươi biết ta ở nơi này?” Diệp Hòa vô lực than thở hỏi.
“Ta vốn muốn đến Hạ phủ tìm nàng,ai ngờ tiểu nha hoàn nơi đó nói nàng đã đến An quốc tự dâng hương.” Tú Thiểu Thược rút ra chiết phiến ngọc cốt bên hông, ở trước ngực lay động lay động ra vẻ tiêu sái,đang nói bỗng nhiên hăng hái dào dạt,giọng nói mang theo phấn khởi,ánh mắt lóe sáng: “Tiểu nha hoàn dung mạo thật là lung linh,mắt to sáng ngời,miệng anh đào nhỏ nhắn,vóc người yểu điệu,thanh âm còn rất êm tai......”
“Được rồi,đừng nói nửa!” Diệp Hòa không kiên nhẫn cắt đứt,chỉ hỏi y sao biết nàng ở nơi này mà thôi,thế nhưng còn kéo đến tiểu nha hoàn Hạ phủ lung linh hay không lung linh?
Tú Thiểu Thược làm như nhìn thấy vẻ mặt nàng,ôn nhu an ủi: “Hòa Hòa không cần ghen tỵ nha,nàng chẳng qua ngực nhỏ một chút,ngoài ra những thứ khác đều không thua kém nha đầu kia!”
Người nào ghen tỵ hả? Diệp Hòa giận trừng y,chỉ cảm thấy nói chuyện cùng y không khác đàn gảy tai trâu,cho nên không thèm để ý trực tiếp hướng phía chân núi đi tới.
Tú Thiểu Thược vội vàng đuổi theo,vừa đi còn kề mặt sát lại,thanh âm khàn khàn thổi khí như lan: “Đừng nóng giận,ngực nhỏ cũng không sao,xoa bóp nhiều một chút sẽ tốt thôi.”
Lúc này mặt Diệp Hòa đã đen như đáy nồi,cố gắng lờ đi tên ngu ngốc bên cạnh,quả đấm siết đến kêu răng rắc,hít sâu một hơi lại chậm rãi phun ra,rốt cục nhịn xuống vọng động đánh người.
Tú Thiểu Thược lại như không nhìn thấy sắc mặt của nàng,vẻ mặt thần bí nhỏ giọng hỏi: “Có muốn ta giúp nàng một tay hay không? Hòa Hòa ta đã nói với nàng, phương diện này là sở trường của ta.”
“Ai nha!”
“A...... Thiếu gia!”
“Bảo vệ thiếu gia!”
Chỉ nghe thấy một tiếng thét thê lương,không nhìn thấy Diệp Hòa xuất thủ thế nào,con mắt trái của Tú Thiểu Thược liền trúng một quyền,đau đến khom lưng kêu thảm thiết,mấy tùy tùng theo sau khuôn mặt kinh hoảng chạy vội tới.Khi đến gần,chỉ thấy Tú Thiểu Thược như không xảy ra chuyện gì dựng thẳng sống lưng,một bên cong như ánh trăng,một bên sưng vù nhìn qua tức cười vô cùng,nhưng cố ý tiêu sái phủi phủi mở ra chiết phiến nhẹ lay động trước ngực,hi hi ha ha cười: “Không có chuyện gì không có chuyện gì,Hòa Hòa đánh ta cũng rất xinh đẹp nha!”
Chúng tùy tùng nhìn con mắt sưng vù,hai mặt nhìn nhau,bộ có kiểu ve vãn thế này sao?Sau nữa,trên đường xuống núi mặc dù Diệp Hòa mặt lạnh xa cách nhưng miệng Tú Thiểu Thược chưa từng yên tĩnh qua.
“Hòa Hòa,nàng theo ta đến Tây giao đi.”
“Không đi.”
“Vậy ta theo nàng đến Tây giao đi?”
“......”
“Hòa Hòa,chúng ta đi đi,đi đi,chỉ đi một lần thôi,lần này thôi......”
Diệp Hòa nhịn hồi lâu rốt cục không nhịn được hỏi: “Tại sao phải đến Tây giao?”
Tú Thiểu Thược thấp giọng nói: “Bắt kẻ thông dâm.”
Diệp Hòa cau mày: “Bắt cái gì?”
Tú Thiểu Thược cười thần bí: “Đi rồi nàng sẽ biết.”
Không biết có phải vì Tú Thiểu Thược bị đánh vẫn quất quýt hay tâm tình đè nén muốn thả lòng,cuối cùng Diệp Hòa vẫn theo y đi Tây giao.Trên đường giục ngựa mà đi,chừng nửa canh giờ đã đến,hiện tại đã cuối mùa thu Tây giao thoạt nhìn xuân ý dào dạt,trên thảm cỏ xanh mơn mởn có muôn hồng nghìn tía đóa hoa,tiếp nửa trong không khí như có như không mùi thơm thoang thoảng,phạm vi thoáng mát làm người ta sảng khoái.Trong lòng Diệp Hòa âm thầm cảm thấy may mắn,nơi này quả nhiên là một nơi lý tưởng để thư gian.
Nhưng khi thấy một nam một nữ cưỡi trên hai con tuấn mã,chậm rãi nện cỏ trên thảm cỏ,Diệp Hòa rốt cuộc hiểu rõ “Bắt kẻ thông dâm” trong miệng Tú Thiểu Thược là có ý gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Loạn Thế Thịnh Sủng
Phi Cô Nương
Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương
https://isach.info/story.php?story=loan_the_thinh_sung__phi_co_nuong