Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 43
au khi rời khỏi nhà Rabinowitz, Jamison và Decker đậu xe lại để kiếm đồ ăn trưa. Trong lúc ngồi tại quán cà phê, Decker gọi cho Lancaster và thông báo tình hình cho chị.
Chị nói, “Được rồi, chúng tôi sẽ truy tìm dấu vết của gã Sizemore này nếu có thể. Và nếu dấu vân tay của hắn được lưu trực tuyến ở đâu đó, chúng tôi sẽ xin trát để lấy và đối chiếu với mẫu của Leopold. Ngay khi tìm được gì, tôi sẽ gọi cho anh.” Chị dừng lại. “Vậy là, quay lại nơi xưa chốn cũ nhỉ. Tôi không hề biết anh từng ở lại cái viện nghiên cứu đó đấy.”
“Không một ai biết, ngoại trừ Cassie.”
“Chúng ta là cộng sự suốt một thời gian dài, Amos ạ.”
“Tôi chưa từng nghĩ cô sẽ quan tâm đến quá khứ của tôi, Mary ạ.”
“Ồ, vậy thì việc này cho thấy kể cả những người có bộ óc vĩ đại vẫn mắc sai lầm,” chị nói cộc lốc, rõ ràng là cảm thấy khó chịu và thất vọng.
Chị ngắt máy và Decker đặt điện thoại xuống bên cạnh dĩa thức ăn bao gồm một chiếc bánh burger phô mai đã ăn hết một nửa và một ụ nhỏ khoai tây chiên.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Jamison hỏi.
“Ổn,” Decker nói trong lúc cầm một miếng khoai lên.
Jamison nói, “Nếu Sizemore đúng là Leopold, hắn chắc hẳn phải là một thằng bệnh hoạn.”
“Nếu hắn sát hại mười ba người thì hắn đúng là một thằng bệnh hoạn.”
“Ý tôi không phải như thế.”
“Vậy giải thích đi.”
Cô gạt dĩa đồ ăn sang bên và ngả nười ra trước. “Điều khiến hắn ‘bất mãn’ là anh nhận được nhiều sự chú ý hơn một số bệnh nhân hắn ưu ái à? Giống như kiểu đó là một cuộc thi sắc đẹp của những bộ não sao? Thật à? Vậy là để trả đũa hắn sát hại tất cả những người đó sao?”
“Nói lại cho đúng này, nếu hắn thực sự là Leopold, hắn không giết ai cả. Ừm, chúng ta chưa biết là kẻ nào sát hại đặc vụ Lafferty. Nhưng Leopold đang ngồi trong trại giam khi gia đình tôi bị sát hại và cả vào lúc vụ nổ súng ở trường Mansfield xảy ra. Hắn có bằng chứng ngoại phạm rất chắc chắn. Và dường như cả hai lần bị tống giam đó đều là có tính toán.”
“Nghĩa là hắn biết trước gia đình của anh sẽ bị sát hại và kẻ nổ súng sẽ tấn công trường Mansfield?”
“Thời điểm hắn đến tự thú với cảnh sát Burlington hơi quá trùng hợp 1 chút. Và tôi đã kiểm tra hồ sơ bắt giữ ở Cranston. Gây rối trật tự. Hắn chỉ ở lại trong trại giam có một đêm và chỉ có thế. Họ thậm chí còn không buồn truy tố hắn. Họ cứ thế mà thả hắn đi vào sáng hôm sau. Nhưng chỉ thế là đủ chứng minh quá rõ ràng hắn không thể gây ra vụ sát hại những người trong gia đình tôi.”
“Phải rồi, vậy là hắn hợp tác với một ai đó, gã gầy gò cao một mét tám ngụy trang thành thằng điên vai rộng, để thực hiện vụ thảm sát thật sư.”
“Vậy kẻ đó không thể nào là Sizemore.”
“Vậy là nếu Sizemore là kẻ mà anh gây bất mãn, hắn đã hợp tác với kẻ đóng giả làm ả bồi bàn ở quán bar. Tôi tự hỏi kẻ đó là ai mà có thể xuống tay không chút khó khăn như thế?”
“Tôi cũng rất muốn biết.”
“Thế nhưng, nếu Sizemore đứng sau chuyện này, làm thế nào để một thằng điên rồ như thế có thể trở thành một chuyên gia tâm lí nhỉ?”
“Ắt hẳn đầu óc hắn đột ngột trở nên bất thường. Có thể hắn là một kẻ rối loạn lưỡng cực và thuốc không còn tác dụng nữa. Leopold rõ ràng đã nói với luật sư hắn là một kẻ lưỡng cực và không dùng thuốc nữa, chí ít theo lời những gì mà luật sư chỉ định của hắn nói với tòa. Hoặc có thể là hắn đã gặp phải một loại chấn thương nào đó, hoặc là về thể chất hoặc về tinh thần, mà làm thay đổi hắn. Hắn có một cục bướu ở cổ và vết tiêm thuộc trên cánh tay. Có thể đã có rất nhiều thứ được bơm vào người hắn. Có thể có rất nhiều chuyện xảy đến với một người trong suốt hai mươi năm. Nếu đó là Sizemore, hắn quá mạo hiểm khi để tôi giáp mặt với hắn. Hắn biết bộ não của tôi như thế nào. Tôi không quên bất kì thứ gì. Nếu đó là hắn, đáng lí tôi đã nhận ra hắn.”
“Nhưng anh không nhận ra. Thế nên có thể đó không phải là hắn.”
“Có thể.”
“Dù sao mọi chuyện vẫn thật đáng sợ.”
“Tất nhiên là đáng sợ rồi. Bởi vì bất kì ai trong chúng ta cũng có thể bị trở nên như thế.”
“Hoặc có thể hắn chỉ đơn thuần là một kẻ vốn tàn bạo như thế.”
“Có thể lắm,” Decker đồng tình. “Vậy đã làm cô thấy đỡ sợ hơn chưa?”
Cô rùng mình. “Tôi không nghĩ có chi tiết nào trong vụ án có thể khiến tôi đỡ hơn.”
Điện thoại của Decker rung. Anh bắt máy.
Rabinowitz nói, “Amos, ta không biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa, nhưng viện đã chuyển tiếp các thư công việc tới Chris từ lúc cậu ta chuyển đi. Thời gian cũng đã lâu rồi nên việc chuyển thư cũng không còn nhiều, nhưng họ có địa chỉ.”
Decker ghi lại địa chỉ, cảm ơn Rabinowitz, và sau đó ngước nhìn địa chỉ trên điện thoại của mình.
Anh nói, “Nó nằm giữa Chicago và Burlington. Chúng ta đã đi qua nó trên đường tới đây.”
“Nghĩa là nếu hắn sống ở đó, hắn có thể tới Burlington và quay về tương đối dễ dàng.”
“Đi thôi.”
“Decker, chẳng phải chúng ta nên báo cảnh sát việc này sao?”
“Việc gì? Chúng ta đâu có bằng chứng hắn đã làm gì sai trái. Không có một chút tí ti nào. Chúng ta sẽ tìm hiểu xem sao. Nếu chúng ta đúng, sẽ gọi cảnh sát tham gia.”
Anh nhanh nhẹn bước ra cửa quán cà phê, và cô chạy theo, chậm rãi hơn.
Bốn giờ sau, họ dừng xe trên con đường cao tốc và dành thêm hai mươi phút nữa trên các con phố trước khi Decker, bằng GPS trên điện thoại, chỉ đường cho Jamison đi tới một khu dân cư xập xệ đã có từ vài chục năm trước.
“Cuộc sống của gã này có vẻ đang gặp khó khắn,” Jamison nhận xét.
Decker không nói gì, nhưng ánh mắt của anh thì đang đảo đều đều nhìn xung quanh, quan sát tất cả mọi thứ.
“Kia rồi, căn thứ ba bên trái có cửa chớp màu đen ấy. Cho xe đi qua đó đi.
Jamison đánh xe đi tiếp, và sau đó Decker bảo cô đậu xe ở vỉa hè bên phía đường đối diện, cách căn nhà của Sizemore khoảng sáu bảy căn nhà.
“Decker, Rabinowitz đã nói rằng Sizemore đã rời viện vài năm.”
“Đúng thế.”
“Tôi vừa mới nghĩ ra điều này. Hắn thực sự có thể nào là Leopold không? Ý tôi là, tên Leopold thực sự trông quá là vô gia cư và mất trí. Có thể nào Sizemore suy sụp nhanh tới mức đó không?”
“Có,” Decker nói. “Có tôi đây. Và chẳng hề cần đến vài năm.”
Cô há hốc miệng nhìn anh vài giây rồi chầm chậm quay đi trước khi nói, “À, được rồi.”
Decker nhích người ra khỏi phía sau chiếc xe và bước ra ngoài. Khi Jamison chuẩn bị làm giống thế, anh thò đầu trở vào tronv và nói, “Cô ở nguyên trong xe đi.”
“Gì chứ!”
“Nếu có gì bất trắc, đánh xe đi và báo cảnh sát.”
“Decker, tôi sẽ không để anh - ”
“Có, cô sẽ làm thế.” Anh đóng cửa xe và bước về phía căn nhà.
Anh đi dọc theo vỉa hè, hai tay đút trong túi quần, đầu cúi xuống, coa vẻ như đang cố tránh cơn gió buốt đang thổi mạnh.
Nhưng anh vẫn hướng ánh mắt sang bên phải, quan sát căn nhà theo bước đi. Trời đã tối dần, nhưng trong nhà không thấy có ánh đèn. Không thấy ô tô đậu trên đường dẫn vào nhà Sizemore, nếu hắn vẫn còn sống ở đó, thì có thể lúc này không có ở nhà. Có thể hắn đang ở Burlington, lên kế hoạch cho vụ giết người tiếp theo.
Anh thực sự đã nghĩ không lí nào Sizsmore và Leopold lại là cùng một người. Mặc dù đã hai mươi năm, và con người có thể thay đổi, Decker cảm thấy đáng lẽ anh sẽ nhận ra người đó, mặc dù ở viện anh không tiếp xúc nhiều với Sizemore đến thế. Nhưng nói chung, sẽ không thể chắc chắn nếu không tìm hiểu sâu hơn. Và ngay lúc này, đây là manh mối khả dĩ duy nhất mà anh có.
Anh đi sang đường, bước qua giữa hai chiếc e ô tô đang đậu, một trong số đó đậu chờm lên lề lát gạch xi măng, rồi đi dọc trên cái vỉa hè đã bong tróc đó. Anh đi vượt qua ngôi nhà, đi vòng quanh cả khu, rẽ vào một con ngõ, và cuối cùng đến được bên ngoài sân sau của căn nhà. Anh trèo qua cái hàng rào mắt cáo đã võng xuống và áp sát căn nhà từ phía sau. Từ phía này cũng không nhìn thấy ánh điện.
Anh khép nép lén áp sát cửa hậu của ngôi nhà, một tay đã thò vào trong người, đặt lên báng của khẩu súng, và chờ đợi, chăm chú lắng nghe. Không thấy có tiếng bước chân. Không có bất cứ một âm thanh nào cả.
Anh nhìn sang trái và sang phải. Anh không nhìn thấy ai ở sân sau của các căn nhà ở cả hai phía. Buổi tối hôm nay quá lạnh nên không ai ngồi lại bên ngoài.
Anh húc khuỷu tay vào cửa kính, thò tay vào trong, mở khóa cửa và đi vào nhà.
Lúc này anh đang ở trong một cái sảnh nhỏ. Bên tay trái của anh là một cái máy giặt cùng máy sấy. Đi lên vài bậc cầu thang ngắn là bếp. Mùi của đồ chiên vẫn đang ngập trong bầu không khí, cùng với mùi hôi rình, cũ mốc của khói thuốc lá. Anh còn nhớ Sizemore lầ một kẻ nghiện thuốc. Anh đã từng nhìn thấy y nghỉ tay hút thuốc, cầm cả một bao nguyên trong tay, và có vẻ như y chưa từng bỏ được thói quen đó. Nhưng Decker đã ngồi trong quán bar cùng với Leopold, và hắn không hề đốt thuốc. Nếu là một kẻ nghiện thuốc, ai cũng sẽ đốt thuốc trong quán bar nếu có thể, và ở Burlington, việc làm đó là hợp pháp1. Và Decker không hề ngửi thấy mùi khói thuốc trên quần áo của Leopold. Có mùi là anh sẽ ngửi thấy ngay. Manh mối này đang dần bắt đầu đi chệch hướng, nhưng dù thế anh vẫn phải theo đuổi đến cùng.
1.Một số bang ở Mỹ cấm hút thuốc trong các quán bar, nhà hàng, nơi công cộng… các không gian khép kín nói chung.
Anh bước lên cầu thang và nhìn xung quanh căn bếp nhỏ. Có một số chén dĩa trong bồn rửa. Một tờ báo trong sọt rác. Anh kiểm tra ngày phát hành. Từ hai tuần trước. Mọi thứ trông ngày một khó hiểu.
Anh rời khỏi căn bếp và đi kiểm tra từng phòng ở tầng chính. Không một dấu hiệu nào cho thấy nơi này gần đây từng có nười ghé qua. Anh bước lên một hàng cầu thang ngắn để lên tầng trên.
Rồi sau đó, khi đã dần mất bình tĩnh, anh phóng nhanh về trước, đá mở các cánh cửa trên đường đi. Anh kiểm tra hết căn phòng thứ nhất, căn phòng thứ hai, và sau đó đi tới căn phòng thứ ba và căn phòng cuối cùng.
Anh đẩy mở cửa, và bắt đầu hít những hơi thật sâu, không phải vì anh muốn thế, mà bởi vì đó là cách duy nhất để làm cho khứu giác của anh mất đi cảm giác.
Anh tiến tới chỗ cái giường và cúi đầu nhìn xuống.
Anh không dám chắc thi thể đang nằm trên giường là ai, bởi vì nó đã bị phân hủy quá nghiêm trọng. Chiều cao thì có vẻ tương ứng. Nhưng gương mặt đã bị rã nát quá mức. Xét mức độ phân hủy, trông có vẻ như thi thể này đã ở đây được một thi gian tương đối lâu.
Thi thể đã chiếm trọn sự chú ý của anh. Anh đã không đưa mắt nhìn thêm bất kì một chỗ nào khác.
Giờ thì anh mới bắt đầu nhìn. Ánh mắt của anh quét quanh căn phòng và sau đó bị giữ lại ở một chỗ.
Anh bước tới bức tường đó và câm lặng nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết trên đó.
Lại sai lầm nữa rồi. Nếu giờ này hắn đã rửa nát, anh đã mất quá nhiều thời gian. Cố gắng lên đi. Có lẽ anh sẽ tới được đó. Hoặc cũng có thể là không. Yêu anh nhiều, người anh em.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu