Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cùng Quân Ca
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45: Cây Đa
T
iêm Tiêm giận dữ dùng tay áo lau nước mắt, "Làm sao có thể như vậy, tại sao lại có người ngốc như vậy chứ! Muộn mà gặp được hắn thì nhất định muội sẽ mắng hắn một trận! Đại Ngốc Nghếch! Ngốc đến không thể ngốc hơn được nữa!"
Lâm Lập Hạ ngồi xổm xuống dùng đầu ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt cho Tiêm Tiêm, cười nói, "Tiêm Tiêm cũng cảm thấy hắn rất ngốc đúng không, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất vui vẻ, cho đến trước khi chết vẫn cảm thấy rất vui vẻ."
"Chúng ta căm ghét những tên đi lừa gạt những lữ nhân ngốc, cảm thấy bọn họ không nên làm như vậy. Chúng ta đối với những lữ nhân ngốc thì cảm thấy đồng tình, cảm thấy họ không nên ngốc như vậy, nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của chúng ta, chúng ta không thay thế được bọn họ, có thể làm chỉ là điều chỉnh lại tâm trạng của bạn thân thật tốt."
Lâm Lập Hạ dừng một chút, sau đó nhìn vào mắt của Tiêm Tiêm nhàn nhạt nói một câu, "Mỗi người đều có cố chấp của bản thân, cố chấp của lữ nhân ngốc là bị lừa gạt mà vẫn cảm thấy vui vẻ, ôm một trái tim tốt đẹp đối xử người khác. Mà ca ca, không vô tư như lữ nhân ngốc, cũng không cao thượng như lữ nhân ngốc, ta chỉ cảm thấy không cần thiết phải tức giận mà thôi, ai sống ở trên đời mà chưa từng bị lừa gạt bao giờ? Cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút (tương tự như câu đi một ngày đang học một sàng khôn), coi như có thêm kinh nghiệm là tốt rồi."
Nàng xoa đầu Tiêm Tiêm, "Cho nên, Tiêm Tiêm cũng không cần tức giận."
Tiêm Tiêm nhìn thiếu niên dịu dàng mỉm cười trước mắt thì không khỏi thấy tim như lỗi mất một nhịp, sau đó lại bĩu môi nói, "Nhưng Vương bà bà đó thật sự rất đáng ghét."
"Ừ, rất đáng ghét vô cùng đáng ghét, nhưng mà trước tiên ta có thể hỏi một chút, muội đang cầm thứ gì trên tay vậy?" Lâm Lập Hạ cười trộm một cái hỏi.
Lúc này Tiêm Tiêm mới nhớ mình bị mẫu thân sai ra ngoài mua nước tương, nàng vỗ mạnh cái hũ trong tay một cái "Thảm rồi thảm rồi, thể nào muội cũng bị mẹ mắng, Tử Huyền ca ca, còn có ca ca này nữa, muội đi trước!" Nói xong xoay người nhanh chóng chạy đi.
Mạc Tử Huyền vẫn đứng một bên lắng nghe, nhìn bóng lưng nho nhỏ chạy xa dần thì nở một nụ cười ôn nhã, nhẹ nhàng nói một câu, "Hẹn gặp lại."
Hai người tiếp tục bước chậm trên đường, Mạc Tử Huyền nghĩ đến những lời Lâm Lập Hạ vừa nói, không khỏi cười cười, "Không ngờ Giản Chi lại nhìn được thấu đáo như vậy."
Lâm Lập Hạ buông tay ra, giảo hoạt cười cười, "Nói thiệt cho huynh biết, cái này chỉ là để dỗ dành trẻ con mà thôi."
"Vậy sao." Mạc Tử Huyền hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Vậy đối với người thật sự lừa gạt huynh, Giản Chi sẽ làm như thế nào?"
"Người thật sự lừa gạt ta?" Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Đối với loại người như vậy, ta không muốn có bất kì quan hệ gì nữa thôi."
Gương mặt Lâm Lập Hạ vẫn đầy ý cười, lời nói cũng như gió nhẹ nước chảy (vân đạm phong khinh), nhưng Mạc Tử Huyền lại không khỏi tin tưởng nàng thực sự nói thật.
Gặp phải người thật sự lừa gạt, không mang theo một tia lưu luyến, tuyệt đối không tha thứ.
* * *
"Ta nói này Tử Huyền, mệt huynh có thể tìm được chỗ như vậy."
Lâm Lập Hạ khen ngợi nhìn cảnh đẹp trước mắt, Bích Hồ trước mắt tựa như một khối Phỉ Thúy thượng hạng, cây liễu bên hồ nhẹ nhàng đong đưa nhành cây theo gió, bồ công anh không biết từ đâu bay tới tựa như những bông tuyết mùa hè bay bay theo gió, nhìn xem nhìn xem, nước hồ trong suốt, trên mặt hồ không có túi ny lon hay những hộp cơm dùng một lần, quả nhiên cảnh sắc tự nhiên không chút ô nhiễm là đẹp nhất mà.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Huyền hiện lên một nụ cười thanh nhã, "Ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra nơi này, bé Tiêm Tiêm cũng là quen biết ở chỗ này."
Lâm Lập Hạ không kiềm chế được tâm tình hưng phấn của bản thân, cái chỗ chính là cảnh đẹp trong võng du đó, trước kia chỉ có thể nhìn máy vi tính mà chảy nước miếng, không ngờ có một ngày có thể nhìn thấy tận mắt. Nàng vỗ lên bả vai Mạc Tử Huyền một cái, "Thật sự vô cùng cám ơn huynh, đẹp, rất rất đẹp."
Mạc Tử Huyền bị vỗ hơi lung lay một chút, nghĩ thầm, sức lực của vị Dịch Giản Chi này thật đúng là không nhỏ."Giản Chi thích là tốt rồi."
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn cây đại thụ sum xuê, tán lá xanh đậm che đi ánh mặt trời, tạo ra một bóng râm cho người ta hóng mát. Nàng lại cúi đầu nhìn bãi cỏ trên mặt đất một chút, mặt cỏ xanh mượt chỉnh tề lại dễ coi.
Nàng đột nhiên thấy hăng hái, cả người buông lỏng nằm trên mặt cỏ, lười biếng nheo mắt lại, hương cỏ xanh thật dễ ngửi mà.
Mạc Tử Huyền có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lập Hạ trước mắt, "Giản chi huynh..."
Một vị cô nương như vậy có phải quá không có hình tượng rồi không.
Lâm Lập Hạ vươn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Tử Huyền cũng nằm xuống đây đi, cơ hội như vậy rất khó có được đấy nhé."
Mạc Tử Huyền hơi sững sờ, sau khi nhìn thấy biểu cảm mãn nguyện trên gương mặt nàng thì cười cười, cũng được, ai kêu nàng không phải nữ tử bình thường chứ.
Hắn tiến lên cực kỳ tao nhã nằm xuống, học theo Lâm Lập Hạ nhắm hai mắt lại. Trong mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, trong tai nghe được tiếng chim hót động lòng người, môi mỏng của Mạc Tử Huyền nâng lên, lộ ra một nụ cười vô cùng chân thành hiếm có, không ngờ cảnh đẹp còn có thể cảm thụ như vậy.
Đang vui vẻ thoải mái, Lâm Lập Hạ bên cạnh đột nhiên hắng giọng mở miệng.
"Trường Đình ngoại, Cổ Đạo biên, cỏ thơm Bích Liên Thiên."
Mạc Tử Huyền hơi hé mắt nhìn về phía nàng.
Lâm Lập Hạ vẫn như cũ không để ý đến mở miệng, "Trước đây ta một mực nghĩ ‘cỏ thơm Bích Liên Thiên’ là dạng cảnh tượng gì, cuối cùng hôm nay cũng cho ta gặp được."
"Giản Chi thích nhất mùa gì?" Mạc Tử Huyền nhẹ giọng hỏi, người giống như nàng, nhất định là thích mùa xuân.
"Mùa đông."
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền hoàn toàn mở ra, "Mùa đông?"
"Ừ, mùa đông." Khóe môi Lâm Lập Hạ nhàn nhạt nâng lên, "Có một người vô cùng ấm áp đã từng nói, sau khi tuyết tan sẽ là mùa xuân."
"Chúng ta đều ước ao hi vọng sẽ tới, nhưng lại không ý thức được, thường thường thời khắc chờ đợi hy vọng chính là thời khắc động lòng người nhất."
Mạc Tử Huyền nhìn Lâm Lập Hạ trước mắt, trong con ngươi màu trà nổi lên vẻ tán thưởng, nữ tử này luôn cho người ta đáp án không ngờ tới nhất.
Mạc Tử Huyền không hỏi gì nữa, Lâm Lập Hạ cũng không thấy tiếng động, hai người cứ yên lặng mà nằm như vậy, không khí ấm áp mà hài hòa.
Có thể là do vừa mới ăn sang xong, không bao lâu thì Lâm Lập Hạ cảm thấy buồn ngủ, nàng thoải mái dụi dụi cỏ xanh trên đất, an tâm chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Nghe được tiếng hít thở vững vàng nhẹ nhàng bên cạnh, Mạc Tử Huyền cười cười, thật là một nữ tử không giống người thường.
Hắn cũng dán xuống mặt cỏ nhắm hai mắt lại, cảm giác thoải mái như vậy, thật sự là đã rất lâu không cảm thấy rồi.
Bờ hồ, cây đa, nam tử xiêm y màu bạc cùng thiếu niên áo lam thân hình nhỏ nhắn, điềm tĩnh mà thoải mái ngủ say.
* * *
Ước chừng sau một canh giờ, Lâm Lập Hạ coi như là từ trong mộng đẹp lưu luyến tỉnh lại, ưmh, cảnh đẹp như vậy quả nhiên thích hợp để ngủ mà.
Nàng mở mắt chuẩn bị mở miệng gọi Mạc Tử Huyền lại không ngờ phát hiện gương mặt của Mạc Tử Huyền vô cùng gần nàng.
Trái tim Lâm Lập Hạ chợt nhảy lỡ một nhịp, sau khi chú ý tới hắn cũng đang ngủ say mới yên tâm, hoàn hảo hoàn hảo, nếu hắn mà tỉnh lại thì liền lúng túng rồi.
Lâm Lập Hạ không khỏi cẩn thận quan sát dung nhan tuấn mỹ trước mắt, nhìn hắn với khoảng cách gần như vậy... Hắn lại càng hoàn mỹ hơn rồi.
Làn da này thuộc kiểu trắng nõn sáng bóng trơn mịn, mày kiếm tóc mai, lông mi dày rậm hơi cong, sống mũi anh tuấn, môi mỏng màu hồng...
Lâm Lập Hạ nghĩ đến trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười lịch sự nho nhã, một thân khí chất tôn quý lại không làm cho người ta cảm thấy hắn cao cao tại thượng, người như vậy, thời điểm Thượng Đế tạo ra hắn nhất định đang mang tâm trạng đang vô cùng tốt đi.
Nghĩ tới đây nàng lại khẽ nhíu mày lại, nhưng hình như trong nụ cười ôn hòa kia luôn cất giấu xa cách.
Trên thế giới này, thật sự có người hoàn mỹ sao?
"Ưmh..."
Môi mỏng của nam tử tuấn mỹ nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, lại làm Lâm Lập Hạ sợ đến mức nhắm thẳng đằng sau lộn vài vòng.
Hù, hù, hù chết nàng! Nếu như bị hắn nhìn thấy vừa rồi nàng đang đánh giá hắn, khẳng định sẽ cho là nàng cùng một loại với cái người Đại Đương Gia gì đó!
"Giản Chi?" Mạc Tử Huyền mở mắt nghi ngờ nhìn về phía Dịch Giản Chi cách hắn khá xa, nàng từ lúc nào mà cách hắn xa như vậy?
Lâm Lập Hạ nghe tiếng nhìn hắn nhưng không khỏi vỗ ngực liên tục, ông trời ơi, người tuyệt đối là thiên vị đến lợi hại! Nhìn mắt phượng ánh nước còn đầy sương mù của người nọ mà xem, đó là thứ nên xuất hiện trên người một nam nhân sao? Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân! Bảo nàng sống như thế nào, sống như thế nào đây?
Thượng Đế, người chính là mẹ kế! Lâm Lập Hạ oán hận thầm nghĩ.
Ách... Mạc Tử Huyền không hiểu chuyện gì mở miệng, "Giản chi, huynh... Thế nào?" Tại sao vẻ mặt lại phẫn hận như vậy?
"Không có!" Lâm Lập Hạ một hớp phủ quyết, chuyện như vậy tự mình biết là được rồi, ngàn vạn lần không thể nói ra làm mình bẽ mặt!
Chỉ là, nói đến đẹp...
Trong đầu Lâm Lập Hạ hiện lên Cửu hoàng tử cùng tên vương gia gì kia.
Nói đến tướng mạo, trong ba người này đương nhiên Cửu hoàng tử đẹp nhất, vẻ đẹp của hắn là loại tuyệt mỹ mang theo vẻ yêu dị mị hoặc, làm cho lòng người sinh ra cảm giác nguy hiểm lại vẫn như con thiêu thân lao vào trong đó.
Nói đến phong cách, trong ba người Mạc Tử Huyền lại là người nổi bật, tuấn mỹ như thần, khí chất ôn nhuận như ngọc, quanh thân dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nam nhân này không giống như người phàm, gần như là một tiên nhân thoát tục rồi.
Còn có Vương Gia kia, Vương Gia tướng mạo anh tuấn khí thế uy nghiêm, ngẫu nhiên mang theo chút ngả ngớn, phỏng chừng không biết bao nhiêu thiếu nữ tử nguyện quỳ gối XX dưới quần của hắn.
Cuối cùng...
Lâm Lập Hạ thật không nên nghĩ tới Lâm Hành Dật Lâm đại thiếu gia.
Thiếu niên này... Dáng dấp coi như là một thiếu niên tuấn mỹ, nàng nghĩ nhất định sẽ có không ít thiếu nữ bị hắn mê hoặc, chỉ là tính tình của hắn vẫn còn vô cùng trẻ con, nói không chừng qua năm năm nữa mới thể có được khí thế như ba người phía trên.
"Giản Chi?" Mạc Tử Huyền lần nữa gọi một tiếng, Dịch Giản Chi này vừa rồi lại rơi vào suy nghĩ sâu xa, thỉnh thoảng mặt thú vị.
"À? Không có việc gì không có việc gì." Lâm Lập Hạ vội vàng hồi hồn lại cười cười với hắn, "Tử Huyền vừa rồi ngủ thoải mái không?"
Mạc Tử Huyền thanh nhã cười một tiếng, trong mắt tràn đầy hài lòng, "Quả thật rất lâu không có cảm giác như thế rồi."
Lâm Lập Hạ sáng tỏ cười một tiếng, "Thỉnh thoảng cũng muốn lười biếng một chút."
Mạc Tử Huyền gật đầu một cái, chỉ là cuối cùng muốn cũng không giống với làm, nếu hôm nay không phải cùng nàng một chỗ, hắn sẽ không nằm ngủ ơn trên cỏ như.
"Như vậy kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu đây?" Lâm Lập Hạ lại bắt đầu hào hứng bừng bừng.
Mạc Tử Huyền nghiêng nghiêng đầu, "Dẫn huynh đi quán trà nghe kể chuyện được không?"
Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ, quán trà? "Ta đối với quán trà nghe kể chuyện không có hứng thú gì, ngược lại muốn đi nếm thử một chút đồ ăn ngon."
Cuộc sống tốt đẹp nhất chính là, ăn, nhìn cảnh đẹp, ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục ăn nhìn cảnh đẹp.
"Vậy cũng tốt." Mạc Tử Huyền gật gật đầu, hai người chậm rãi đi về phía tửu lâu trong thành.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, hai người đã đi tới mỹ thực phố nổi tiếng ở Tô Châu, Lâm Lập Hạ ngẩng đầu suy nghĩ nên đi tửu lâu nào, bên cạnh lại đột nhiên có người vọt lên.
Lần này, thứ bị ôm lấy chính là bắp đùi Mạc Tử Huyền.
"Công tử! Cầu xin người cứu tiểu nữ!" Một vị thiếu nữ quần áo mặc dù cũ rách nhưng chỉnh tề rưng rưng nhìn Mạc Tử Huyền nói.
Lâm Lập Hạ không tự chủ được giật giật khóe miệng, Hả? Thì ra hiện tại đang lưu hành vận động bổ nhào giữa phố?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cùng Quân Ca
Thiên Hạ Vô Bệnh
Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh
https://isach.info/story.php?story=cung_quan_ca__thien_ha_vo_benh