Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Ma Chi Hồn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
C
hương Mười Lăm
Tòng
Nguồn: 4vn
Bất chợt từ đêm sâu vọng lại một tiếng thở dài trầm lắng... Vu Đại Hải giật mình, chân diện lão đang sảng khóai tột cùng bỗng nhiên méo mó đến kỳ dị. Lão đã nhận ra hơi thở ấy có nét gì đấy rất quen, lão đã từng gặp, giữa chốn hoang lạnh không bóng người, trong một đêm sâu bàng bạc hơi băng tuyết...
Nét mặt lão đại biến, giữa bóng đêm mờ ảo thật giống một xác chết trôi nổi dưới dòng nước băng lạnh lâu ngày! Lão run lên bần bật, cánh tay huơ lên nói:
-Ngươi!... Tại sao lại là ngươi...
Điệp Vũ Xương bước đến, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà u ám vô ngần. Tà áo trắng muôn đời nay sinh ra dường như chỉ để cho hắn, lành lạnh mà kỳ bí...
Không hiểu sao Nam Cung Phi Vân lại thấy mừng vui trong lòng, không phải vì nàng biết chắc hắn sẽ cứu mình, mà vì một thứ cảm giác miên man như ánh lửa chập chờn giữa miền băng giá...
Vu Đại Hải lùi lại mấy bước, chân diện méo mó trông vô cùng thảm hại, lão quay mình bước dài vào đêm đen!
Vũ Xương vung tay, ánh sáng chớp nhẹ trong màn đêm u uất, tựa hồ tia chớp đánh xuống địa ngục thâm sâu. Vu Đại Hải không kịp la hét, chỉ có tiếng xác thịt lão rơi xuống mặt cỏ âm u...
Điệp Vũ Xương đăm đăm nhìn về phía hướng tiếng động ấy, tâm tình chẳng có chút xúc cảm! Hắn lạnh nhạt quay sang Nam Cung Phi Vân, chợt thấy nàng ta run lên, ánh mắt hoang dại.
Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi, vội đến giải khai huyệt đạo cho nàng.
Nam Cung Phi vân vừa cử động được liền xà vào lòng hắn, thân hình run lên bần bật, tỏa ra hơi ấm cuốn hút nhân tâm. Vũ Xương lùi lại nhưng bị nàng ta ôm chặt hơn nữa. Thân hình mềm mại ấy cọ xát vào người khiến hắn hơi rúng động. Hắn nheo mắt hỏi:
-Cô nương trúng xuân dược?
Nam Cung Phi Vân dụi đầu vào cổ hắn gật gật. Vũ Xương thở dài, hắn vận lực đẩy nàng ra, nói gọn:
-Cô nương gạt ai chứ gạt sao nổi ta!
Nam Cung Phi Vân sững sờ, ánh mắt nàng mấy phần mơ hồ, nhưng trong ấy tuyệt nhiên không thấy sự e ấp hay thẹn thùng!
-Sao ngươi biết?
Vũ Xương không giải thích, hắn xoay mình bước đi, nói vọng lại:
-Dù ta không rõ lý do vì sao cô làm vậy, tuy nhiên chuyện này hãy coi như chưa xảy ra!
Nam Cung Phi Vân chợt thấy tâm tình dao động, nàng nhìn theo bóng hắn khuất sâu theo làn gió nhẹ, thân hình run lên một cái! Nàng vội cất bước theo hắn... như chạy theo một bóng mình thân thiết mà từ lâu vô tình đánh mất...
Lâm Bình trấn hiu hiu gió lạnh, tiểu trấn nằm ở phương Nam ấm áp nhưng gần đây thi thoảng vẫn có những cơn gió lạ mang theo cái lạnh gai người. Những người có chút hiểu biết trong trấn thì cho rằng đấy là điềm báo chẳng lành, vậy nên ngày đêm không ít kẻ mê tín cúng bái.
Còn bọn giang hồ thì tin rằng đấy là điềm báo Ma Hoàng sẽ tấn công tiểu trấn, bọn họ dù gì cũng rất quý trọng mạng sống của mình, cho nên mới chuyển đi nơi khác hết.
Lâm Bình trấn vì vậy trông cô tịch khác lạ!
Tửu lâu Vân Hòa ở Lâm Bình trấn trước đây hội tụ đủ mọi bọn giang hồ đối tửu chuyện trò. Tuy vậy, những cơn gió lạnh kỳ bí kia đã cuốn hết khách nhân đi. Vân Hòa tửu lâu giờ vắng như chùa bà đanh, cả ngày không thấy mống khách nào!
Mãi đến hôm nay mới có bốn người khách ghé vào, trong bốn người này có một kẻ hình dạng nửa người nửa rắn thật khiến chúng nhân đảm tâm! Tuy nhiên, họ là những người khách hiếm hoi nên chủ tửu lâu vẫn đón tiếp rất nồng nhiệt!
Yêu Xà vừa ngồi xuống đã hậm hực đập bàn cằn nhằn:
-Đi lại cũng chỉ vì tên Điệp Vũ Xương khốn kiếp đó, thật không thể nào hiểu được vì sao lão Ma Hoàng kia còn cứ để hắn sống nhởn nhơ như vậy!
Yêu Hồ hừ lạnh, hắn quay mặt đi nói:
-Ngươi nên liệu lời ăn tiếng nói, Ma Hoàng thần thông quảng đại vô ngần, chỉ sợ người mà biết được thì không những ngươi chết mà chúng ta còn bị liên lụy đấy!
Câu Nói này quả nhiên khiến ba kẻ còn lại dao động. Chợt từ đâu vọng đến một giọng nói lạnh băng:
-Kẻ nào vừa nhục mạ Vũ Xương?
Bốn tên tà ma rúng động, chúng nhất tề ngó qua thì chỉ thấy một thiếu nữ lạnh lùng băng sương. Sắc đẹp tuy rằng điên đảo lòng ngươi nhưng âm u quỷ dị!
Yêu Xà trông nàng bất quá chưa đến hai mươi thì lạnh nhạt đáp:
-Là ta! Cô nương có ý kiến gì?
Ngọc Băng Tâm đôi môi hồng nổi lên hắc khí, đen sạm lại như trúng kịch độc. Nàng xuất thẳng một đạo băng quang âm hàn vô bì đến yêu Xà. Ai nấy chưa hết ngạc nhiên đã thấy Yêu Xà "hự" lên một tiếng. Hắn phủ gục xuống bàn như cây thịt.
Yêu Hồ, Âu Dương Tu, Lao Hà nhìn nhau, chân diện đại biến!
Xác Yêu Xà dần dần bốc lên một làn khói nhạt, lạnh lẽo như âm băng nơi địa ngục u tối!
Ba tên còn lại không kịp nghĩ ngợi, chúng quay mình băng ra ngoài tửu điếm, nhưng cái chết cũng chỉ đến trong giây lát. Rất thảm! Rất nhanh! Rất gọn! Bọn chúng hẳn cũng chẳng thấy đau đớn gì!
Ngọc Băng Tâm không thèm đóai hoài đến lão chủ qúan đang run sợ đến mức đái ra quần, nàng quay mình, mái tóc dài phơ phất cuốn theo làn gió nhẹ... mất dạng!
Điệp Vũ Xương quay lại, hắn trừng mắt nói:
-Cô nương đã đi theo ta cả đêm như vậy chưa đủ hay sao?
Nam Cung Phi Vân chẳng chút đổi sắc, nàng không đối nhãn với hắn, dường như rất sợ ánh mắt vô hồn của hắn!
-Ta chỉ đi theo chứ có ăn thịt ngươi đâu mà sợ?
-Cô... rốt cuộc là cô có ý gì đây?
Nam Cung Phi Vân thoáng trầm tư... Đúng vậy! Nàng đi theo hắn là có ý đồ của mình, nhưng ngòai cái mưu lược nhất thời mà nghĩ ra ấy, nàng còn nguyên nhân nào khác nữa không?
Vũ Xương nhảy lên kiếm, hắn bay đi vù vù, nhưng quay lại vẫn thấy Nam Cung Phi Vân đằng sau, hắn tăng hết tốc lực, nhưng cơ hồ cũng chỉ xa hơn được một đoạn. Hắn đành đáp xuống một bìa rừng ngồi xuống.
Ánh nắng buổi sớm miên man mang theo cái lành lạnh cố hữu, hắn đã quen thuộc với sự lạnh lẽo tê người chốn Quan Ngoại, nhưng bây giờ vẫn run lên một cái!
Từ xa xa, dưới làn nắng vàng lóng lánh xuất hiện một nhân ảnh, bạch y phơ phất, tóc đen buông xõa dập dìu theo gió. Ngọc Băng Tâm bước đến, nàng khựng người, tâm tình trở nên mơ hồ khác lạ.
-Thì ra là Ngọc cô nương! Tại sao lại đến đây?
Ngọc Băng Tâm thở một hơi dài, nàng mỉm cười:
-Băng Tâm còn tưởng Vũ Xương bị Ma Hoàng bắt đi rồi chứ?
-Nói như vậy, hẳn cô nương cũng đã tới Triêu Dương phái?
Ngọc Băng Tâm gật đầu, nàng không thấy Yến Phi Phi đi cùng hắn mà là Nam Cung Phi Vân thì chân diện lại trùng xuống.
-Yến cô nương đâu? Còn người này sao lại đi cùng Vũ Xương?
Nam Cung Phi Vân mặc nhiên không trả lời, dường như tất thảy mọi việc trên thế gian đều không khiến nàng ta quan tâm! Vũ Xương tuy rằng thấy Ngọc Băng Tâm có vài nét khác lạ, nhưng vẫn thật thà đáp:
-Yến muội bị thuộc hạ của Ma Hoàng bắt đi, còn cô nương này tình cờ ta cứu được, ai ngờ cô ta cứ bám lấy không chịu đi!
Lời nói đó với nữ nhân bình thường mà nói cũng đã là sự xúc phạm quá đáng, nhưng Nam Cung Phi Vân vẫn không phản ứng, chỉ đứng ôm kiếm ngó lơ ánh mặt trời. Ngọc Băng Tâm không chút xúc cảm trước cái tin Yến Phi Phi bị bắt, nàng chỉ buông đôi thu nhãn âm u nhìn Nam Cung Phi Vân, rồi đột nhiên khí hàn đại thịnh, nàng băng mình đến Nam Cung Phi Vân quát:
-Vũ Xương đã không thích sao ngươi còn cứ đi theo làm gì?
Không chỉ Nam Cung Phi Vân mà Điệp Vũ Xương cũng thất kinh hồn vía, chỉ sau một thời gian ngắn không gặp mà nàng ta trở nên tàn khốc đến vậy sao? Chưa gì đã xuất độc thủ đoạt mạng!
Hắn hoảng hồn lao mình đến án trước mặt Nam Cung Phi Vân đón lây đạo chưởng phong.
Ngọc Băng Tâm không ngờ tình hình lại trở nên như vậy, nàng muốn thu chiêu nhưng đã muộn! Chỉ thấy không gian rung chuyển, ánh nắng như nhạt đi, khí lạnh bao trùm. Vũ Xương thấy hai bàn tay mình như bị đóng băng, lạnh thấm vào tim!
Băng Tâm lùi lại, ánh mắt nàng trở nên vạn bề khó hiểu, nàng hỏi:
-Tại sao Vũ Xương lại cứu ả?
Điệp Vũ Xương đang mười phần ngạc nhiên trước thứ chưởng pháp quỷ dị này, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được sau thời gian quá ngắn mà nàng đã trở nên lợi hại như vậy! Hắn trấn tĩnh cười nhợt nhạt:
-Nàng ta tuy rằng có gây chút phiền phức nhưng chưa đáng tội chết!
Nam Cung Phi Vân sau phút giây hoảng sợ cũng bình tâm, nàng nâng cánh tay đang run run của Vũ Xương lên hỏi:
-Ngươi có sao hay không?
Vũ Xương chưa kịp đáp thì lại nghe Ngọc Băng Tâm thốt:
-Khi khác gặp lại!
Nói xong dật dờ biến đi như bóng ma, Vũ Xương đăm mắt nhìn theo, hắn đang nghĩ đến những lời Hồ Hán Thương trước đây đã nói, lẽ nào...
Hắn thở dài, cố xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, hắn không muốn tin đấy là sự thật. Dù gì đi nữa, trên thế nhân này Băng Tâm cũng là một trong số ít những người đối đãi chân tình với hắn! Hắn không muốn nàng trở thành kẻ thù của mình!
Nam Cung Phi Vân nhìn dáng vẻ thất thần của hắn một hồi, nàng cau mày liễu hỏi:
-Tại sao ngươi cứu ta?
-Chỉ vì ta không muốn một trong số ít bằng hữu của mình gây ra tội ác!
Câu trả lời này có mấy phần khiến Nam Cung Phi Vân sững sờ, nàng cười nhạt:
-Bằng hữu? Theo ta thấy thì cô ta không nghĩ thế đâu!
Vũ Xương cất bước, hắn lắc đầu:
-Chuyện này rất dài dòng... mà cô nương nên đi đi, bên cạnh ta vạn phần nguy hại!
-Ngươi đã không có tình ý với ta thì để tâm gì đến chuyện đó?
Vũ Xương không để tâm, hắn tiếp tục bước đi, bóng dáng phiêu phất mà cô tịch...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Ma Chi Hồn
Văn Càn Khôn
Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn
https://isach.info/story.php?story=tien_ma_chi_hon__van_can_khon