Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Niếp Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 43: Niếp Hoán
T
iêu Tông liều mạng mà giãy giụa.
Niếp Ngân đi tới, một tay túm hắn kéo lên, hắn mở mắt, thấy ánh mắt lạnh như băng của Niếp Ngân, như xé rác từng tế bào trên người hắn.
"Tại sao lại nhớ lầm!" Niếp Ngân lạnh lùng mắng.
"Lúc đó tôi không thấy rõ, cho nên nhớ lầm thôi!" Tiêu tông không hề suy nghĩ là la lớn.
Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân hơi híp lại: "À? Vậy lúc đó Niếp Nhân Thế chết như thế nào, ngươi có thấy rõ không?"
"Có! Không phải, không có!" Tiêu Tông trả lời lộn xộn.
Niếp Ngân xốc hắn dậy, cánh tay gắng sức vung lên, Tiêu Tông trong khoảnh khắc bay lên giữa không trung, rơi vào chiếc ghế, bể thành từng mảnh cộng thêm với hắn, rơi xuống đất.
Vừa ngay bên cạnh Lãnh Tang Thanh, Lãnh Tang Thanh nhíu mày, đôi mắt đẹp đầy nước lành lùng nhìn hắn.
Người này đã từng là bạn tốt của cô, mặc dù Lãnh Tang Thanh biết rõ hắn là có ý đồ, nhưng hắn đã từng trong lúc khó khăn giúp đỡ cô, nếu không phải bởi vì chuyện này, cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đối đãi với Tiêu Tông như vậy, lúc nãy, người đàn ông này có đủ loại đê hèn, nham hiểm, trước mặt cô làm không sót điều gì, khiến trong lòng cô cảm giác được có từng đợt chua xót và thương tiếc, cho nên, cô chỉ có một lựa chọn là lạnh lùng nhìn hắn như thế này, trong ánh mắt có một chút oán hận, có một chút chua xót.
Tiêu Tông đau đớn mà lăn vài cái trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn, vô tình để ý đến đôi mắt của Lãnh Tang Thanh, loại thương cảm này khiến cho bản thân có cảm giác như toàn thân bị điện giật, hắn có chút xấu hổ mà cúi đầu, lấy tay gắng gượng mà chống đở cơ thể mình.
Isabella oán hận mà thở dài, thản nhiên nhìn Tiêu Tông trên mặt đất, lại nhìn quản gia La Sâm một chút, trong ánh mắt hình như có ý gì đó, vẻ mặt ngưng trọng.
Niếp Nhân Hằng vỗ ghế đứng lên, vẻ mặt ngang ngược: "Hai kẻ giết người các ngươi, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?"
Niếp Ngân chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh ngồi xuống.
Niếp Tích quay người, phẫn nộ mà chỉ vào hắn, vẻ mặt hung dữ: "Ngươi phải chú ý đến cách dùng từ của ngươi, ngươi cũng đã nghe qua rồi, lời hắn nói vừa rồi đều là nói dối."
Niếp Nhân Hằng dùng ngón tay móc lỗ tai một chút, đặt trước miệng thổi một cái: " Phải không? Nhưng mà tại sao tôi không nghe ra là hắn nói dối?"
Thái độ của hắn rõ ràng là nhất định muốn diệt sạch cả nhà Niếp Nhân Quân.
Niếp Tích chế giễu một tiếng: "Ngươi là muốn chứng minh với chúng tôi ngươi không phải là người sao?"
"Ngươi..." Niếp Nhân Hằng tức giận mà hét to một tiếng.
"Tích nhi!" Niếp Nhân Quân ra hiệu Niếp Tích không nên vô lễ như vậy với Niếp Nhân Hằng, nhưng đây dều là hành động mang tính hình thức, điểm ấy ai cũng thấy rõ.
Niếp Nhân Quân chậm rãi đứng dậy, toàn thân run lên, âm điệu lại rất bình tĩnh mà nói với mọi người: "Các vị, không biết tại sao lại suy nghĩ dựa vào một cái máy giám sát, lại kết luận là lỗi của tôi chứ?"
Tất cả mọi người bên trong đều không lên tiếng, Niếp Nhân Hằng cũng ngậm miệng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân, trong đầu hắn hiểu rõ, lúc này hắn không dễ dàng mà châm lửa đối với mọi người bên trong, nếu như lúc này con lải nhải, đối với bản thân cũng không có lợi.
“Ngày hôm đó thực sự đã xảy ra tranh chấp, điểm ấy ngươi giải thích như thế nào?" Isabella bình tĩnh mà truy vấn.
Niếp Nhân Quân cúi đầu cười nhạt, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Về điểm ấy, tôi chỉ muốn chứng minh một phát súng không thể bắn chết Niếp Nhân Thế, những thứ còn lại ta không muốn giải thích nhiều."
Tất cả mọi người đang chờ đợi ông làm sao giải thích chuyện này.
Niếp Nhân Quân từng bước vững vàng đi tới trước mặt quản gia La Sâm: "Quản gia La Sâm, vì sự trong sạch của tôi, ngươi có thể đem quần áo trên người cởi ra không?"
Quản gia La Sâm liếc nhìn những người dưới đài, đôi mắt dã thú căm hận mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân đang ung dung trước mắt, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này bất kể hắn có đồng ý hay không, quần áo này đều phải cởi ra.
Hắn cực kỳ không tình nguyên mà cởi nút áo, đem áo khoác và ái sơ mi cởi xuống, lộ ra miếng vải băng ở thắt lưng hắn.
"Đây là cái gì?" Niếp Nhân Quân chỉ vào miếng băng gạt trên người hắn hỏi.
"Vết đạn." Quản gia La Sâm thật thà trả lời, hắn hiểu rõ nếu hắn không nói là vết đạn, ngay cả có băng một lớp vải dày cũng bị vạch trần.
Niếp Nhân Quân mở hai tay ra, giống như tỏ ý với mọi người.
"Nhưng mà những điều này cũng vừa vặn trong máy giám sát, vị trí khẩu súng trong tay Niếp Tích, hắn bắn Niếp Nhân Thế tiên sinh trước, sau đó lại hướng về tôi bắn một phát." La Sâm có chút do dự mà giải thích.
Niếp Nhân Quân vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ thương lượng: " Đem quần áo mặc vào, coi chừng vết thương bị nhiễm trùng, người của ngươi thế này rất dễ chết."
Sau đó, ông hướng phía trước thong thả bước đi vài bước, là muốn để cho tất cả mọi người có thể nghe rõ hơn hắn nói.
"Niếp Nhân Quân tôi, mặc dù không tính là đa mưu túc trí, thông minh hơn người, nhưng cũng không ngốc đến nổi để hai đứa con trai bảo bối của tôi, vào bên trong Niếp môn để áp sát Niếp Nhân Thế, làm như vậy chẳng những có thể khiến cho hai đứa con trai của tôi bỏ mạng, nếu như thất bại, còn có thể khiến ọi người ngồi đây có cơ hội đem Niếp Nhân Quân tôi đuổi cùng giết tận, nếu đổi lại là các vị, các vị có làm như vậy không?"
Nhuệ khí của mọi người cũng giảm đi một chút, mọi người đang ngồi bất luận có tham dự vào chuyện này hay không, đều phải thừa nhận kế hoạch có chút hấp tấp, có chút xem thường Niếp Nhân Quân cùng hai người con trai.
"Không ngờ người nhà Niếp Nhân Quân luôn nóng nảy, sau khi gặp chuyện này, không hề lập tức bốc hỏa, mà lại bình tĩnh giải thích lý do nữa chứ? Thật không ngờ trong đoạn video xuất hiện ba vị bác sĩ, có một người đang đứng bên cạnh chúng tôi, các ngươi không có cách nào cắn được thì nên chết đi thì hơn? Mặc dù tôi muốn vị trí thừa kế chiếc ghế chủ tịch này, tôi cũng sẽ không dùng thủ đoạn để cạnh tranh, con trai tôi xuất sắc như thế, lại hại tôi mỗi ngày ngủ ngon được một chút, vậy trong lòng tôi còn có thể có cái gì để suy nghĩ mấy cái âm mưu này, chẳng lẽ tôi lại muốn rước lo lắng vô người sao?"
Vừa nói chuyện, Niếp Nhân Quân nhìn Niếp Ngân và Niếp Tích, lời nói phát ra từ nội tâm, có người nghe xong, trong lòng rất là khó chịu.
Ông nói tiếp: "Nếu như việc này hôm nay, không phải tang lễ Niếp Nhân Thế, người nhà chúng tôi cũng không một ai có hứng thú ở chỗ này, bầu không khí ở đây khiến tôi hít thở không thoải mái, nếu như có ai còn ngang ngược, ngăn cản chúng tôi, đừng ngại thử một lần." Nói xong, chỉnh lại quần áo một chút, không chút sợ hãi, chuẩn bị rời khỏi.
Mọi người im lặng như tờ, trong lòng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhìn thẳng bốn người này.
"Ken két...Ken két..."
Cánh cửa lễ đường vang lên tiếng kêu chói tai.
Cũng không làm thay đổi sự im lặng bên trong, ngược lại, càng làm cho nó thêm phần im lặng, kể cả thần kinh của mọi người cũng có cảm giác như bị xé rách.
Thời gian, không gian, trong nháy mắt trở nên quỷ dị, không khí ấm áp trên đầu tỏa ra bốn phía, trong không khí rõ ràng có vô số ô-xy, không biết vì sao, mọi người lạnh đến dựng cả tóc gáy, mũi như ngạt thở trong nước.
Ánh mắt mọi người bên trong như nam châm, tất cả thu hút bởi nơi phát ra âm thanh, muốn rời khỏi, lại không có cách nào.
Niếp Nhân Quân sửng sờ tại chỗ không di chuyển, đôi mắt Niếp Tích quan sát, bộ dạng nghiêm nghị; đôi mắt đen của Lãnh Tang Thanh, hoảng sợ mà mở to, bảo vệ cơ thể bản thân mà nép sát vào Niếp Ngân; mà trên mặt Niếp Ngân, cũng xuất hiện tia ngỡ ngàng khó gặp.
Những người còn lại, càng sửng sốt, há to miệng, trán nhăn lại, hai mắt ngưng trọng...
Âm thanh đến từ chiếc xe lăn.
Đây là chiếc xe lăn đặc chế, mặt sau xe lăn đã trải qua cải tiến đựng được thiết bị chữa bệnh.
Một người ngồi trên xe lăn, nhìn qua vô cùng yếu ớt, một cái mặt nạ dưỡng khí trên mặt, miệng, nhiều chỗ trên cánh tay, mười cái ống dây nối ra phía sau.
Phía sau dụng cụ, là do hai người hầu, cẩn thận mà đẩy toàn bộ chiếc xe lăn đi đến phía trước, tốc độ rất chậm, cũng rất nặng nề, đặt ở bên trong mỗi người, phát ra tiếng kêu "ken két, ken két".
Trong mắt quản gia La Sâm, đột nhiên tràn đầy lo lắng và kinh ngạc, vội vã chạy tới phía sau xe lăn, thế chỗ hai người đầy tớ, hai người đầy tớ vẻ mặt ủy khuất và có lỗi mà đứng cúi đầu trước mặt quản gia La Sâm.
Quản gia La Sâm không hề để ý đến bọn họ, mà ân cần nhìn người ngồi trên xe lăn, ríu rít mà hỏi: "Thiếu gia, người sao lại xuất hiện ở đây? Người cần phải tĩnh dưỡng cho tốt."
Người trên xe lăn chậm rãi giơ tay, tháo mặt nạ xuống, tay kia khó khăn mà chỉ vào người nhà Niếp Nhân Quân, khẽ thở dài: "Không được thả bọn họ đi..."
Mọi người giống như nghe được tiếng sấm phản ứng trở lại!
Không phải ảo giác!
Cái người này!
Chính là người ba tháng trước được tuyên bố là chết ngoài ý muốn; con trai duy nhất của Niếp Nhân Thế; thừa kế cao nhất của Niếp môn -
Niếp Hoán!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Niếp Môn
Ân Tầm
Niếp Môn - Ân Tầm
https://isach.info/story.php?story=niep_mon__an_tam