Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
M
arcel ngồi sau bàn, xem xét người Mỹ. Ông ta cao lớn, mặt đỏ, cặp mắt xanh và đanh thép. Marcel liếc xuống tấm danh thiếp.
JOHN HADLEY
Phó chủ tịch
Cty Vận tải biển Hoa Kỳ
Rồi lại nhìn ông ta. "Chúng tôi có thể giúp gì ông?"
Hadley nói toạc ra. "Tôi đến kiếm tàu, mà ông thì đang có cả đống".
Marcel làm một cử chỉ khiêm nhường. "Không phải là tất cả".
"Tất nhiên", Hadley chấp nhận một cách châm biếm. "Chỉ những con tàu còn đi biển được thôi". Ông ta nhô người lên. "Tôi được phép gửi ông một món lời khá, nếu ông bán cho chúng tôi".
Marcel mỉm cười. "Thật là hay, nhưng tôi lại chưa định bán".
"Vậy ông giữ để làm gì? Ông vẫn chưa đạt được thoả thuận về việc thuê mướn mà. Và chắc chắn là ông không giữ để ăn".
Marcel nghiêm chỉnh trở lại. Rõ ràng là người Mỹ đã đầy đủ thông tin. "Họ sẽ thuê tàu".
"Tôi nghe nói là không. Tôi còn nghe nói họ đã đề nghị người Nhật mua những con tàu này sau khi đẩy ông vào cảnh chết đói".
Marcel nhìn Hadley chằm chằm. Té ra đấy chính là lý do mà họ quá chậm trả lời. "Họ sẽ không làm cho tôi chết đói được. " anh nói, có phần tự tin hơn cả cảm nhận. "Tôi sẽ tìm hàng".
"Bằng cách nào?" Người Mỹ hỏi. "Ở Macao này hả?"
Đúng thế. Chỉ có những chuyến hàng nhỏ nhoi đến đây. Những tàu hàng lớn thì đi đâu đó. Có một câu cửa miệng ở ngoài bến. "Hàng lậu mà còn mắc thì ai là người mua?" Marcel hít một hơi dài. "Tôi có các đại lý ở Hong Kong".
"Đại lý nào?" Hadley mai mỉa. "Nếu như ông không làm ăn với người Hy Lạp mà ông từng có. Người Nhật sẽ lấy lại tàu của họ trong vòng hai tháng".
"Vậy sao ông không gặp họ?"
Hadley mỉm cười. "Bởi vì chúng tôi muốn chắc chắn có những con tàu này. Tôi thà làm một thoả thuận mua bán hạng bét với ông để có tàu còn hơn là thử vận với người Nhật".
"Ông rất thẳng thắn".
"Đấy là cách duy nhất để làm doanh nghiệp. Sếp của tôi không đủ kiên nhẫn với những mưu toan vòng vo. Ông ấy cứ nhắm thẳng những gì mình muốn".
Marcel gật đầu. Anh biết tiếng người chủ hãng Vận tải biển Hoa Kỳ. Một người Ireland nghèo ở Boston, từng vật lộn để nắm giữ nhiều công ty và đã thu về một lợi tức khổng lồ. Tính tàn bạo và quyết đoán đã làm cho hãng tàu của ông gần như là độc quyền đi về Nam Mỹ.
Marcel cố nhớ những điều mà anh từng nghe về Jaimes Hadley. Vài năm gần đây người ta nói rằng ông ta đã ngả nhiều về phía chính trị, trở thành một nhân vật quan trọng trong chính đảng, mà đảng này vừa mới bầu Rooservelt nhiệm kỳ thứ hai và cũng có lời đồn là tổng thống có thể bổ nhiệm ông ta một chức đại sứ. Thực ra, ông ta đã đại diện cho đất nước trong nhiều cuộc thương thuyết ngoại giao quan trọng, nơi mà ông ta chỉ thành công trong việc tạo ấn tượng về sự thô tục. Nhưng giờ đây, ông ta đã có hai con trai và một gia đình lớn ở Harvard, và cũng có đồn đại rằng ông ta ít nhiều mềm tính đi. Cũng giống như cảnh giàu mới, ông ta bắt đầu nghĩ đến việc bước vào một thế giới mà tiền ngự trị lên tất cả. Thế giới của quyền uy.
Bỗng một điều loé lên trong Marcel: người ngồi trước mặt anh trùng tên với chủ hãng tàu. Anh lại cầm tấm danh thiếp. "Các ông có quan hệ... "
Người Mỹ gật đầu. "Chúng tôi là anh em con chú con bác".
"Ra vậy".
Hadley chờ, thấy Marcel im lặng, bèn hỏi "Vậy là ông quyết định không bán tàu?"
Marcel gật đầu.
"Trong trường hợp này, tôi đề nghị một giải pháp thay thế. Chúng tôi có năm mươi con tàu kéo cờ Mỹ, nay muốn chuyển sang đăng ký ở nước ngoài vì mục đích thuế khoá. Tôi đề nghị chúng ta hợp nhất lại trong một công ty và đăng ký tàu ở một nước mà tính trung lập được bảo tồn trong trường hợp có chiến tranh. Bằng cách ấy, tàu của chúng ta được đảm bảo tự do trên biển".
Marcel lắc đầu. "Không được. Người ta vẫn coi đấy là tàu của các ông".
Hadley ranh mãnh nhìn anh. "Sẽ không ai nghĩ thế nếu chúng tôi bán toàn bộ tàu choanh. Lãi của chúng ta sẽ được cất giữ trong một tập đoàn Thuỵ Sĩ".
"Nhưng chúng ta sẽ đăng ký ở quốc gia nào? Đăng ký Thuỵ Sĩ thì chẳng bao giờ có cả".
"Ông đã làm trợ lý bao nhiêu năm ở lãnh sự quán Corteguay tại Paris".
Marcel lại nhìn trân trân. Người Mỹ ranh mãnh hơn anh tưởng nhiều. "Nhưng Corteguay đã thoả thuận với De Coyne".
"Mà họ có cái quái gì chứ?" Hadley hỏi một cách khinh bỉ. "Bốn con tàu thổ tả chẳng chứa được đến hai mươi người".
"Nhưng họ đã có một hiệp ước".
"Ông cho là cái hiệp ước aasn được bao lâu nếu chúng ta chỉ ra cho Tổng thống của họ những lợi thế khi làm ăn với chúng ta?" Hadley đốp lại. "Các nhà chính trị khắp thế giới đều giống nhau cả".
Lần đầu tiên sau bao năm, Marcel nghĩ đến cái chết của ông lãnh sự Jaime Xenos từng mong một cái gì đó như thế này cho đất nước ông, hơn mọi thứ trên đời. Vậy mà anh vẫn cảm thấy sợ hãi. Nhưng người Mỹ đúng. Chẳng mấy ai có được sự chính trực của cha Dax.
"Ông làm sao tiếp xúc với tổng thống?" Marcel hỏi. "Tôi chỉ là thư ký trong lãnh sự quán, chẳng có mảy may ảnh hưởng nào sất".
"Cứ để chúng tôi" Hadley đảm bảo. "Tất cả điều chúng tôi cần là một hợp đồng nguyên tắc của ông". Ông ta đứng lên. "Tôi trở lại Hồng Kông trên chuyến tàu chiều. Cứ nghĩ đi. Tôi sẽ ở lại khách sạn Penisula vài ngày. Ông có thể liên hệ, nếu cần".
"Tôi sẽ suy nghĩ".
Họ bắt tay. Marcel trầm tư nhìn theo. Anh biết Hadley ở lại Hong Kong là để nói chuyện với người Nhật về những con tàu. Ông ta không cầu may, bất kể Marcel có thể quyết định thế nào.
Bỗng Marcel chửi thề. Có cái gì đó trục trặc trong đường dây. Phải là điều gì dó anh chưa từng nghi vấn. Tay anh đấm xuống bàn một cách giận dữ. Bọn Hy Lạp chết tiệt! Câu tục ngữ cổ là đừng có tin ai, hoàn toàn đúng. Bọn họ đã cố đâm anh từ sau lưng. Nếu không phải là anh thì họ chẳng bao giờ có cơ may chạm đến những con tàu.
Tối hôm đó, lúc anh về, nhà cửa yên ắng một cách khác thường. Ngay cả Sen Ngọc cũng nín thinh khi nàng cởi giầy cho anh, rồi đưa anh đôi dép đi trong nhà. Khi nàng mang đồ khai vị đến, anh hỏi "Em không sao chứ?"
Nàng như tái xanh và có vẻ đầy suy tư. Anh biết, tốt hơn là đừng hỏi. Bỗng nàng không nói một từ tiếng Pháp nào, chỉ toàn tiếng Hoa, và anh chịu cứng. Hơn nữa, anh trở nên ngày một thích hơn người con gái trầm lặng, đáng yêu mà anh đã mua về.
Anh còn nhớ cái hôm đưa nàng về nhà chồng. Các cô vợ khác của anh đã đứng đấy, xếp thành hàng ở cửa để nghênh đón. Anh cứ tưởng họ có thể ghen - với sắc đẹp của nàng, với thực tiễn nàng là con nhà khá giả hơn. Nhưng anh hoàn toàn ngỡ ngàng vì sự thể đã đi ngược lại. Họ sung sướng trầm trồ trước nhan sắc, họ vui vẻ ríu rít trước bao quần áo đẹp của nàng, họ quay quanh nàng mà ré lên thứ giọng chim cao vút. "Chào mừng chị, chào mừng chị".
Đêm đó khi anh vào phòng ngủ, hoa tươi cắm đầy bình bên cửa sổ, hương trầm nghi ngút trước bức tượng Phật đang cười. Giường được trải những tấm khăn lụa mới. Anh đang toan cởi quần áo thì nghe tiếng xì xào phía sau và anh bị ba cô vợ kia vây lấy.
Khúc khích cười, họ cởi quần áo cho anh, rồi đẩy anh, trần truồng, lên tấm lụa trải giường. Ra hiệu cho anh nằm yên, họ rời phòng ngủ và chỉ một thoáng sau, anh nghe ai đó gảy lên tiếng đàn tam thập lục êm ái. Tiếng đàn lại gần, rồi như ngay ngoài cửa phòng. Anh quay ra khi cửa phòng mở.
Sen Ngọc vào trước. Anh ngỡ ngàng nhìn nàng, chưa từng thấy ai đẹp hơn. Mớ tóc nàng buông rủ quanh mặt, cặp mắt đen láy, bộ áo dài bằng lụa trong mờ bám lấy thân hình, để lộ một cơ thể như ngà. Nàng tiến đến anh trên đôi chân uyển chuyển.
Phía sau nàng là các cô vợ khác. Một cô đang gảy chiếc tam thập lục bé tí, cô khác bưng thố mứt, và cô thứ ba bưng bình rượu. Sen Ngọc dừng lại bên giường, cặp mắt e lệ nhìn xuống.
Mứt và rượu được đặt ngay trên chiếc bàn con bên giường rồi hai cô vợ kia quay sang Sen Ngọc. Họ từ từ rút chiếc áo qua đầu nàng, và để nàng trần truồng đứng đấy. Rồi họ quay sang anh, rút chiếc khăn trải giường ra.
Nàng vẫn đứng đấy, cặp mắt e lệ nhìn xuống. "Đên đây, chị", một cô nhẹ nhàng nói. "Ngồi xuống cạnh chồng chị đi".
Vẫn không nhìn anh, Sen Ngọc ý tứ ngồi xuống mép giường. Anh thấy nhịp đập nhẹ nơi cổ nàng và màu hồng của hai núm vú, thấy lòng mình rạo rực... nhưng Sen Ngọc vẫn không nhìn anh.
"Nhìn kìa, chị ơi" một cô vợ vui vẻ nói. "Chị đã làm chồng chị sung sướng biết chừng nào!"
Nhưng Sen Ngọc vẫn không nhìn anh. Một trong những người vợ cầm tay nàng đặt lên anh. Bàn tay mềm mại và ấm áp của nàng tức khắc làm anh cương cứng. Anh quay mặt nàng về phía mình, và bỗng chỉ còn họ lại với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi nàng nói "Em sợ, không dám nhìn anh" nàng thì thầm "Em nghe nói các bộ phận của đàn ông Tây phương đều khổng lồ".
"Các người kia bảo em thế à?"
Nàng lắc đầu. "Không, họ là vợ anh, bao giờ họ cũng trung thành với anh. Họ bảo em đừng sợ. Họ bảo rằng cái cỡ bự của anh chỉ làm cho họ càng sung sướng thôi".
Một cảm giác dễ chịu choán ngợp anh. Bỗng anh thấy mạnh mẽ, đầy sung lực. Anh chưa bao giờ nghĩ là mình được trời phú cho nhiều lắm, nhưng anh có nghe nói cánh phương Đông nhỏ hơn. "Nhìn anh đi".
Sen Ngọc nhắm nghiền mắt. "Em sợ".
"Nhìn anh đi", lần này là lệnh. Nàng không dám không vâng lời, mở mắt rồi từ từ nhìn xuống. Chợt mắt nàng dừng lại và nàng như nghẹn thở. "Em sẽ chết", nàng nói. "Nó sẽ xông vào trogn em và đâm thủng trái tim em".
Bỗng anh nổi đóa lên. "Thế thì đi đi, nếu em sợ. Bảo người khác vào đây"/
Anh thấy màu tái xanh lan ra trên mặt nàng, và sẽ không bao giờ hiểu được nỗi hãi hùng choán ngợp nàng vào thời điểm ấy. Đấy là sự ô nhục mà nàng có thể đem đến cho mình, và cho gia đình, nếu như bị anh đuổi cổ đi. "Không, anh ơi. Em không sợ nữa".
Anh cười, kéo nàng lại, nhưng nàng chặn tay anh lại. "Em không muốn anh phải mất sức".
Ngay từ khắc nàng cưỡi lên anh, hai đầu gối nàng ở hai bên hông anh, rồi từ từ, tay nàng hướng dẫn anh và nàng ngồi xuống. Nàng khô cong, và sự xâm nhập thật khó khăn. Nàng cứ rụt lại, rụt lại khi sự đau đớn trở nên quá bức bách.
Anh thấy mắt nàng nhắm nghiền, và những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má. "Thôi" anh nói một cách gay gắt.
Nàng choàng mở mắt, trân trân nhìn xuống anh. Nỗi sợ hãi trong mắt nàng quá sức anh chịu đựng. Anh nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống bên. Nàng như chỉ Hải Quân một đứa trẻ một chút.
"Ai bảo em làm thế?"
Nàng giấu mặt trong gối, sợ anh thấy mình xấu hổ. "Mẹ em" nàng thì thào. "Bà bảo đây là cách duy nhất để chấp nhận người Tây phương, nếu không họ sẽ xẻ đôi mình ra".
Anh vuốt mái tóc đen. "Không đúng. Nào, anh chỉ cho em".
Anh ôm nàng vào lòng, hôn môi hôn vú nàng, và cuối cùng đã ở trong nàng để rồi thậm chí phải ngạc nhiên trước những đợt trào dâng đam mê nồng nàn của nàng. Sen Ngọc đã trở thành người anh yêu thích nhất vì chẳng có gì là nàng không làm để chiều anh trong những giây phút điên cuồng của lạc thú.
Giờ đây nàng đứng lặng, tái xanh trước mặt anh, khi anh nhấm nháp ly khai vị. "Ăn tối xong, anh phải trở lại casino. Anh có việc phải làm".
Nàng gật đầu, lặng lẽ rời phòng. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng khóc ở trong bếp, rồi những lời lẽ bẳn gắt. Anh vừa định vào bếp thì nàng xuất hiện ngay cửa, mặt tái dại và nước mắt lưng tròng. "Em xin lỗi vì ầm ĩ quá, thưa anh".
"Cái quái gì thế?" nàng không trả lời. "Được, nếu em không nói cho anh biết thì anh tự tìm hiểu vậy".
Bỗng nhiên tất cả vợ anh đều xuất hiện trong phòng. Tất cả đều khóc. Sen Ngọc nhìn họ và không chịu đựng nổi, nàng cũng khóc theo.
Ngỡ ngàng, anh nhìn từ người nọ đến người kia. "Có ai nói cho tôi nghe chuyện gì đây không?"
Nghe vậy, các cô vợ kia càng khóc to hơn. Sen Ngọc thụp xuống chân anh. "Tối nay anh đừng đến casino. Đừng ra khỏi nhà".
"Tại sao không?" anh bẳn gắt hỏi. "Các cô bị quỷ ám rồi sao?"
"Nhà Đường Minh bắn tin là anh sẽ chết".
"Cái gì?" anh ngờ vực. "Làm sao các cô biết?"
"Cái này" Sen Ngọc đứng dậy, lấy chiếc hộp từ trong tủ rồi mở ra. Hộp đựng toàn lụa trắng.
"Cái gì thế?"
"Đủ lụa để may bốn bộ đồ tang. Đấy là phong tục của nhà Tống để người vợ bình tĩnh bắt đầu cuộc đời goá bụa".
"Em nhận được cái này bao giờ?"
"Chiều nay. Một người hầu từ nhà Đường Minh đến, để ở cửa nhà ta".
Một hãi hùng lạnh toát trong anh. "Anh sẽ phải ra ngoài. Anh sẽ đến cảnh sát".
"Thì được cái gì?" Sen Ngọc hỏi. "Anh sẽ chết trước khi đến đấy. Họ đã cho người rình quanh nhà rồi".
"khi anh về, không có ai ở ngoài cả".
"Họ ẩn nấp chứ. Đến mà xem".
Anh theo nàng đến một cửa sổ, nàng hé màn cửa, anh ghé mắt nhìn ra. Một người đàn ông đứng bên kia đường, một người khác đang tựa cột đèn. Anh buông tấm màn cửa. "Anh sẽ gọi điện cho cảnh sát, và họ sẽ đến đưa anh đi".
Nhưng điện thoại tắt ngấm. Cáp đã bị cắt. Marcel cảm nhận một nỗi vô vọng trùm lấp. Họ đã tính toán từng chi tiết. "Có thể không đúng. Tại sao họ không giết anh khi anh về nhà?"
"Mà không để cho vợ anh có dịp nói lời từ biệt?" giọng Sen Ngọc nghẹn lại. "Họ không phải là bọn man rợ".
Trong một lát, anh tưởng mình bệnh luôn, rồi anh lấy lại trấn tĩnh. "Phải có một lối để ra khỏi đây chứ?"
Không có tiếng trả lời. Tức giận, anh quay lại phòng khách, rút ngăn kéo bàn, lấy ra khẩu súng lục vốn để đề phòng bọn trộm cắp. Thép lạnh làm anh vững dạ đến kỳ lạ, dù anh chưa hề bắn súng bao giờ.
Các cô vợ anh vào phòng. Sen Ngọc thì thầm điều gì đó rất nhanh bằng tiếng Trung Hoa với họ. Từng người một gật đầu, rồi nàng quay sang anh. "Có một cách".
Anh ngạc nhiên. "Sao em không nói trước với anh?"
"Chúng em không muốn thấy anh là một kẻ giết người". Nàng nói thật giản dị. "Bọn nhà Tống bảo anh là thằng ăn cắp đã đủ xấu lắm rồi".
Anh không thấy ánh mắt nàng. "Cái gì đã khiến chúng bảo như thế chứ?"
"Một lá thư từ người ở casino trước anh. Thư nói rằng anh không trả cho họ toàn bộ số tiền anh túc của họ".
Giờ thì anh đã rõ. Vì sao bọn Hy Lạp lại chắc chắn là chúng lấy được tàu đến thế. Tàu sẽ được trả lại cho người Nhật Bản vì khoản thiếu nợ sau khi anh chết.
"Anh sẽ thoát ra bằng cách nào?" anh hỏi một cách từ tốn.
"Chúng em được lệnh phải ra khỏi nhà trước mười giờ. Một trong chúng em sẽ ở lại. Anh sẽ mặc quần áo của người ở lại".
"Ai ở lại?"
"Em ở lại" Sen Ngọc nói. "Em là vợ cả, đấy là trách nhiệm của em. Hơn nữa, em là người cao gần bằng anh nhất. Thậm chí em đi đứng cũng giống anh".
Anh trân trân nhìn nàng. "Nhưng em có nguy hiểm gì không? Họ sẽ làm gì khi họ thấy em chứ không phải là anh?"
"Em sẽ không gặp nguy hiểm" nàng lặng lẽ nói.
Nhưng suốt đêm đó trên chiếc tau buôn lậu nhỏ của Bồ Đào Nha đưa anh đến Hong Kong, Marcel cứ cố để không nghĩ về Sen Ngọc, về khuôn mặt tái dại khi nàng nhìn anh đi ra cùng ba người vợ kia.
Mãi cho đến khuya đêm hôm sau, sau khi gặp Hadley trong khách sạn ở Hong Kong, anh còn thức trắng trogn phòng ngủ với tiếng nổ đều của cỗ máy nặng nề. Anh đi trên một con tàu hàng Hoa Kỳ trên đường trở về cảng nhà Hợp Chủng Quốc.
"Sen Ngọc!" anh kêu lên trong đêm tối. Anh có thể thấy khuôn mặt nàng, và cả điều khủng khiếp đã xảy ra. Để nàng ở lại thế anh, tức đã tuyên bố tử hình nàng.
Nhiều năm sau, khi anh đã trở nên rất giàu có và cũng trải nhiều đàn bà, anh chỉ nghĩ về nàng như là người đẹp nhất trong bốn người con gái Trung Hoa mà anh đã mua làm vợ ở Macao.
Đêm đó anh cứ kêu mãi tên nàng.
Và khóc vì sự hèn nhát đã làm anh chạy trốn.
Và khóc nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins