Chương 41: Bức Thư (Phần 1)
eonora nằm im. Alessandro, mắt vẫn còn ướt, vẫn cầm tay cô. Bàn tay đeo chiếc nhẫn của anh. Sự chịu đựng của cô đã qua rồi.
Vậy còn phần thưởng? Thằng bé cũng đang ngủ, trong một cái hộp nhựa trong veo cạnh giường. Một cái bọc nhỏ, nguyên vẹn với một khuôn mặt nhăn nheo vì thử thách của mình, nhưng với Alessandro lại là thứ đẹp đẽ nhất trên đời bên cạnh Leonora. Anh sẵn sàng đánh nhau với hổ vì thằng bé. Con trai anh. Nó lẽ ra phải nằm trong một cái tráp vàng, không phải cái hộp nhựa tupperware bất xứng này.
Alessandro đã có mặt ở đó kịp lúc cho cuộc sinh nở. Những sự kiện đêm trước với anh đã như một giấc mơ – đắc thắng trở về chỉ để thấy căn nhà vắng, sợ rằng Leonora đã bỏ đi, rồi nhận thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy nơi cái điện thoại trả lời tự động. Lời nhắn từ bệnh viện. Phóng điên cuồng để đến đây, sợ rằng mình sẽ không biết gì.
Cô cựa mình. Mắt cô mở và sắc hồng đã trở lại hai má, không còn Nàng Xuân nữa, mà Mùa Hè nở rộ, đậm đà, tràn trề và cùng một đứa con trai khỏe mạnh. Anh tạ ơn Chúa lần đầu tiên từ khi anh lớn lên.
Anh dịu dàng hôn cô trong khi cô mỉm cười, và đứa bé, như thể cảm thấy được là mẹ đã thứ giấc, cũng tỉnh giấc. Họ mỉm cười với nhau khi cậu bé mở mắt. Sức mạnh của họ đã mãi mãi thay đổi từ hai thành ra ba người. Giờ đây đã là một tam giác. Alessandro nhẹ nhàng bế con trai lên rồi ôm vào ngực. Bé xíu, nặng và thực. Anh đi ra cửa.
"Anh đi đâu thế?" Lo lắng của một người vừa được làm mẹ.
"Con trai và anh sẽ đi dạo một lát," tim anh rung động theo những lời này. "Em nên nghỉ ngơi. Nhưng trước khi nghỉ thì hãy đọc cái đấy đi đã." Anh gật đầu chỉ cuốn sổ giấy da nằm trên khăn trải giường.
"Ở trang cuối có một lá thư cho em đấy."
"Cho em sao?" Nhưng Alessandro đã ra khỏi phòng cũng đứa con trai của họ. Con trai của họ. Cô gần như không đủ kiên nhẫn đọc. Cô được ấp ủ cùng trong hạnh phúc mới mẻ của mình, Nhưng ánh mắt cô bắt gặp tên mình trên tờ giấy da.!!!Leonora yêu quý của cha,!!!Cha sẽ không còn gặp lại con nữa. Nửa cuộc hành trình đời mình, cha đã đi sai đường, đường ngay đã lạc. Cha đã mắc tội với Nhà nước, và giờ cha phải bị trừng phạt. Lại nữa, hai người đàn ông tốt, Giacomo del Piero và Jacques Chauvire, đã chết vì điều cha đã làm. Nhưng cha muốn còn nghĩ tốt về cha nếu con có thể. Con có còn nhớ khi cha đến thăm con lần cuối, và đã tạm biệt nhau, và cha đã con trái tim thủy tinh không? Cha đã đến đất Pháp và tiết lộ các bí quyết làm ra thủy tinh đó. Nhưng giờ đây cha sẽ chuộc lỗi. Giờ đây cha đang trở về quê nhà, về Venice, để con sẽ được an toàn và thủy tinh sẽ được an toàn. Và con sẽ được an toàn, cha đã được hứa. Cha sẽ đi trở lại khắp Venice một lần nữa, và để cuốn sổ này lại cho con. Đến khi cha đến được bên kia thành, cha biết họ sẽ tìm thấy cha và kết liễu cha. Hãy giữ kỹ trái tim thủy tinh của con, và nghĩ đến cha. Cha muốn con nghĩ đến cách cha con ta đã chạm tay nhau hôm cuối cùng ấy? Từng ngón tay và ngón cái? Nếu con có đọc được bức thư này, hãy nhớ nhé Leonora, hãy nhớ cha như thế ấy, vào ngày hôm ấy. Và Leonora, Leonora của riêng cha, hãy nhớ cha của con đã yêu thương con đến dường nào, và vẫn còn yêu thương con.
Nước mắt thánh thót xuống khăn trải giường và đẫm ướt chiếc áo bệnh viện họ đã đưa, khi họ phải lấy y phục Nàng Xuân đi. Cuối cùng cô khóc cho Corradino, nhưng cho cả Giacomo, cho mẹ cô, cho cha cô và cho Stephen. Họ đã là quá khứ của cô rồi. Nhưng đến khi tương lai của cô trở về phòng, cô đang mỉm cười và đã sẵn sàng để bồng đứa con trai của mình. Cuốn sổ tay được giấu đi, xếp gọn gàng cẩn thận trong cái bàn đầu giường, sẵn sàng trở về nhà với Pietà và ông giữ nhà thờ tốt bụng, người đã hiểu tại sao Alessandro cần phải cầm nó theo.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano