Chương 18
hap 13
Tối.......
Trời bắt đầu những cơn mưa dài của tiết trời,những giọt nước ngày càng nhiều, rơi xuống mái xuống nhà cao kêu lộp bộp,rồi lại rơi xuống đất thấm vào lớp đất đầy phù sa kia.Mưa mổi lúc một lớn dần hơn,và ngày càng nặng hạt,khoác lên người bộ pyjama màu xanh dương nó ngồi trên bậu cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Nó chẳng bao giờ thích mưa nhiều cũng như nắng gắt,nó chỉ thích những không khí âm u mà thôi. Bất giác đưa cánh tay ra ngoài hứng nhửng giọt mưa rơi trên tay,lạnh cái lạnh của đêm hoà cùng cái lạnh trong tâm hồn lẫn thể xác con người nó. Rời khỏi bậu cửa sổ tiếng đến nơi đặt cây đàn.Cây đàn này là kỉ vật duy nhất mẹ để lại cho nó và anh,nhưng hai thì không thích học đàn nên anh đem giao lại cho nó.Một bản nhạc lại vang lên,trầm bỏng,có lúc lại vút cao như đưa con người ta vào nơi thanh nhã nhưng cũng có lúc lại đưa con người ta vào những thế giới riêng của tâm hồn,tiếng nhạc có hồn và đầy tình cảm,không hề cứng nhắc và thô kệt như những nghệ sĩ khác đàn. Tiếng đàn violin vẩn vang vọng trong đêm mưa nhạt nhoà nhưng gột rửa tâm can con người ta.
.
.
.
Trong phòng hắn mọi thứ đều vứt lung tung,giấy tờ nằm trên bàn ngay ngắn đều trở thành giấy vụn nằm dưới đất, tiếng âm thanh đập đồ,tiếng "choang " của cửa kính vỡ nát nhưng âm thanh ấy chỉ duy có mình hắn nghe mà thôi do phòng hắn được thiết kế cách âm đặc biệt.Tiếng gõ cửa khô khốc từ ngoài vang lên làm cho hắn dừng lại một chút thì quát lớn khi thấy người mở cửa bước vào:
- Nếu không tìm được thì các người chuẩn bị tinh thần đi.- lời nói lãnh khốc vang lên bao trùm lấy không gian ảm đạm quanh phòng
- Thiếu gia,cậu làm gì vậy? - thiên bảo lên tiếng khi thấy giấy tờ vương vải khắp sàn,những chai rượu trên tủ đã bao cậu không tới nay vại vơi đi một ít,nhặt giấy đặt lên bàn cậu hỏi - thiếu gia người sao vậy,lại uống rượu nửa sao tôi nhớ cậu bỏ rồi mà?
kHông thèm đáp lời Thiên bảo,hắn vẫn cầm chai rượu lên uống,chân gác trên ghế sôfa dài kia,bây giờ Thiên bảo mới để ý là chân cậu bị thương,lúc chiều do bận làm việc nên cậu không đến được với lại nghe chuyện quản gia nói cậu bị thương,bây giờ lại nổi khùng khi không tìm thấy cô gái nằm trên giường lúc cậu đưa cô ta về. Nhìn cậu hồi lâu Thiên bảo lên tiếng
- cậu ọi người tìm ai,ai làm cho cậu như thế này?
- Lâm Nguyệt Anh - ba từ xinh đẹp phát ra từ cửa miệng duy nhất của thiếu gia mà cậu tôn sùng lại nổi điên vì LÂm nguyệt anh mà khoan Lâm nguyệt Anh thì liên quan gì tới chuyện này, gương mặt cậu đanh lại như suy nghĩ nhiều việc lắm vậy,hồi lâu cũng đoán ra
- Người đâm vào cậu là Lâm nguyệt anh?
HẮn không nói gì chỉ gật đầu,sau cái gật đầu của anh là một tràn cười dài của Thiên bảo vang lên,có thể cho là cậu rất bất lịch sự nhưng chuyện này lại rất đáng buồn cười. NHìn mặt Thiên bảo cười,anh như đã hiểu ra rằng cậu đã biết được chuyện gì rồi. Nhẹ giọng ra lệnh cho Thiên bảo nói chuyện khiến cậu đang cười phải dùng ngay nhưng trên mặt vẫn chưa hết nét buồn cười.
- Buồn cười lắm sao,có chuyện gì nói mau đi.
- Thiếu gia ọi người tìm LÂm Nguyệt ANh suốt hôm nay cô ta lại ở công ty kí kết hợp đống với giám đốc người Nhật BẢn - Thiên bảo nói chuyện rồi lấy lại ngay vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc
- Trán cô ta có bị gì không?
- Đâu có thấy gì đâu,lúc chiều đi ngang qua tôi không thấy trán bị gì hết mà sao cậu hỏi vậy...... không lẽ cô ta bị thương à.
- Ừmh - cậu ừ lên một tiếng rồi đi lại phía giường,vậy là yên tâm rồi mà sao lại không băng gì chẳng phải lúc trưa hắn còn hôn trộm lên vết thương ấy nữa thì sao lại không được chứ.
-Nếu không còn gì thì tôi xin phép.- thiên bảo nói rồi đi ra ngoài bỏ lại hắn nằm trên giường với nhửng suy nghĩ riêng biệt khác nhau đang quấn lấy tâm trí hắn,không hiểu sao khi nghĩ đến nó hắn lại thấy vui trong lòng,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng hình như là hắn đã quên mất việc thưởng thức một bản nhạc thì phải.
.
.
.
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh