Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 43: Chương 43
B
ởi bên đoàn phim còn có đám ký giả đang ngồi canh giữ, để không làm cho hỗn loạn, sau khi gặp Tư Đồ Tuyết tôi cũng không trực tiếp trở lại đoàn phim, mà về nhà tạm lánh.
Nhưng mà về nhà cũng không làm tôi cảm thấy một tia yên tĩnh, trái lại, lời A Uy không ngừng vang vọng bên tai tôi, xúc động nỗi lòng tôi, cũng làm cho lòng tôi sinh ra rất nhiều nghi hoặc và do dự.
Sau khi nói những lời tuyệt tình như vậy, tôi có nên đi tìm Lê Diệu Phàm nữa hay không? Tìm anh rồi thì nên nói gì đây, hỏi rõ ràng chuyện năm đó, hay nói lời xin lỗi với anh trước? Chúng tôi còn có thể tiếp tục không? Tôi có còn lưu luyến anh không?
…
Mấy câu hỏi này nghĩ càng nhiều, càng làm người ta rục rịch. Lúc này, tôi cảm giác tim mình tựa như một đê đập, lỗ hổng đã xuất hiện, chỉ kém một bước cuối cùng là nước tràn thành lụt.
Nếu như lại rơi vào, tôi nên làm gì bây giờ?
Nhưng vết thương trong lòng hình như lại đang âm ỉ làm đau tôi, nhắc nhở tôi không nên tái phạm cùng một lỗi. Thế nhưng cầm điện thoại trong tay lại trước sau đều không bỏ xuống được.
Thiên sứ và ác ma đang kịch liệt tranh luận trong đầu tôi. Một bên nói: “Ít nhất, phải nói một tiếng xin lỗi với anh ấy chứ. Ít nhất trong chuyện tối qua đích xác là tôi hiểu lầm anh.” Một bên khác lại hô to: “Nhất định đừng hãm vào nữa, đó đều là biểu hiện giả dối! Cô còn muốn bị anh ta hại một lần nữa sao?”
Tranh luận chưa kết thúc, tôi đã như bị ma xui quỷ khiến mở di động ra. Ngay trong nháy mắt khởi động máy đó, vô số cuộc gọi tin nhắn ùn ùn kéo tới, gần như chất đầy di động tôi.
Lúc đó tôi liền sửng sốt, nhìn thấy toàn số di động của Lê Diệu Phàm trên màn hình, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời. Đúng lúc này điện thoại vang lên, tôi lấy lại tinh thần, nhìn ba chữ to “Lê Diệu Phàm” trên màn hình, tay run run, di động liền rơi xuống đất.
“A!” Tôi kêu một tiếng.
Điện thoại bị rơi trên mặt đất lại được kết nối, tiếng Lê Diệu Phàm truyền đến: “Thiên Tinh, em ở đâu? Mau trả lời anh!”
Nhìn di động trên mặt đất, tôi do dự, không biết nên nhận hay không.
Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm lại nói: “Các người là ai? Đòi tiền thì nói thẳng! Nếu không nói, tôi liền báo cảnh sát!”
Thấy tình hình bất thường, tôi vội vàng luống cuống tay chân nhặt di động lên, rất nhanh nói: “Đừng! Tôi không sao, anh đừng kinh ngạc, tôi đang ở nhà yên lành đây!”
“Ở nhà?” Hình như anh có chút bất ngờ, nhưng lập tức lại nổi giận đùng đùng chất vấn, “Ở nhà vì sao không khởi động máy? Hôm nay em đi đâu?”
“Tôi không mở máy là sợ những ký giả kia gọi điện!” Tôi giải thích.
“Những tên đưa em lên xe là ai, bọn họ có mục đích gì?” Anh lại lần nữa truy vấn, hiển nhiên biết chuyện hôm nay tôi bị đưa đi.
Tôi rất muốn nói cho anh biết chuyện hôm nay gặp Tư Đồ Tuyết, thế nhưng nghĩ đến đây chẳng khác nào thừa nhận chính mình hiểu lầm anh, nhất thời lại không biết nên mở miệng thế nào, đành phải mạnh miệng nói: “Sao anh còn hỏi nhiều hơn mẹ tôi thế? Không phải nói cắt đứt quan hệ sao? Còn quản chuyện của tôi làm chi!”
“Anh có nói muốn cắt đứt quan hệ với em không?” Anh hỏi lại.
Tôi yên lặng, hồi tưởng lại tối qua. Mặc dù chúng tôi tranh cãi kịch liệt, nhưng quả thực anh không nói lời gì quá đáng với tôi, hơn nữa người cường điệu sự tình cũng không phải là anh. Nhưng tôi không chỉ hiểu lầm anh, còn nói với anh rất nhiều lời tuyệt tình. Trái lại, hình như là tôi hơi quá đáng một chút.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi lại bắt đầu áy náy, nhất thời trầm mặc không nói.
Tôi trầm mặc như bị nhiễm tới anh, anh cũng không nói thêm gì nữa. Hai chúng tôi cứ như vậy ở hai đầu điện thoại, im lặng giằng co.
Thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm chạp. Tôi nghe tiếng đồng hồ tích tắc vang trên tường, trong lòng kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại nói không nên lời.
Đã trải qua khắc khẩu kịch liệt như tối qua, tôi cho rằng chúng tôi đã mất lòng tin với nhau rồi, nhưng kết quả là, chúng tôi vẫn không ai bỏ xuống được.
Tôi, cam chịu số phận!
“Thiên Tinh.” Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên anh nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng ở đầu kia điện thoại.
“Gì?” Tôi hỏi.
“Những lời đó em nói hôm nay, anh đều nghe được.”
“Ừm…”
“Không phải có lẽ, có yêu là thật. Quá khứ có, hiện tại có, mười năm nay trong mỗi một phút mỗi một giây anh đều chưa từng quên em!”
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy trong lòng ầm một tiếng, “bờ đê” xây dựng trong lòng kia trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ. Tình cảm để dành đã lâu như hồng thủy trút xuống, khiến cho tôi căn bản ngay cả cơ hội khắc chế cũng không có, nước mắt liền ào ào chảy ra.
“Em đừng khóc.” Anh nói.
“Khóc cái đầu anh!” Tôi vừa khóc, vừa mắng, “Sao anh không nói sớm đi? Giữ đến bây giờ mới nói! Anh đây coi là cái gì? Anh nghĩ rằng tôi còn là tôi trước đây sao, anh nói gì tôi cũng tin? Hôm nay nếu như anh không giải thích rõ cho tôi, kiếp này anh cũng đừng nghĩ đến việc nói chuyện với tôi nữa…” Nói được đến đây, tôi đã khóc không thành tiếng, lại cũng nói không được nữa.
“Đừng khóc, anh đều nói cho em biết.” Anh an ủi tôi.
“Cũng đã nói tôi không khóc rồi!” Tôi hút nước mũi, lau nước mắt, cắn răng nói, “Anh đồng ý thì đừng lừa tôi, tất cả mọi chuyện tôi đều muốn biết. Trước đây, hiện tại, còn có cái cô La Vi kia! Anh phải nói rõ cho tôi!”
“Anh nói, anh đều nói, thế nhưng…” Anh dừng một chút, “Dù sao em cũng phải mở cửa cho anh vào đã chứ?”
Tôi sửng sốt, nhớ tới những tình tiết kinh điển trong phim ảnh đó, nam chính vừa cùng nữ chính nói điện thoại, vừa len lén đi tới cửa nhà nữ chính, cho đối phương một surprise* lãng mạn. (*: từ này là gốc tác giả dùng nhé, ko phải tớ để nửa tây nửa ta đâu J)
Nhưng lúc này, tôi một chút cũng kinh hỉ không nổi. Trong đầu tôi chỉ có một ý niệm: Lão nương đã khóc thành phúc đức này, anh không thể thay thời điểm rồi lại đến sao?
Tôi lau khô nước mắt, mở cửa, cùng Lê Diệu Phàm bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên có loại cảm giác như cách xa mấy đời.
Trong một ngày này thực sự rất nhiều chuyện xảy ra, giống như giữa chúng tôi cách cả thế kỷ. Lúc này gặp lại, trong lòng tôi có loại cảm giác như cửu biệt gặp lại, thậm chí còn xúc động muốn bổ nhào tới hung hăng ôm lấy anh.
Ngay khi tôi nỗ lực khắc chế cái ý niệm này, anh cũng đã tiến lên một bước, không nói lời nào hôn lên môi tôi.
Trong nháy mắt, đầu óc tôi trống rỗng, thân thể cương cứng lui về phía sau vài bước. Đi thẳng vào trong phòng, anh còn không buông tay, đẩy tôi áp về bên tường.
Tôi đã tận lực, tận lực quên anh, tận lực hận anh, tận lực đẩy anh ra… Thế nhưng, tất cả nỗ lực này đều uổng công. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể không thừa nhận —— tôi yêu anh!
Lúc này, tôi không muốn hỏi, không muốn nói gì cả, tôi chỉ vòng lấy cổ anh, liều lĩnh đáp lại nụ hôn của anh. Vạn kiếp bất phục kia, cũng xin cho tôi làm càn lần này đi!
Dường như đã nhận ra sự đáp lại của tôi, Lê Diệu Phàm hôn sâu hơn. Giữa răng môi tôi tất cả đều là hơi thở nguy hiểm mà mê người của anh. Cảm giác quen thuộc này như lại để tôi trở về rất nhiều năm trước, có khóm lửa hừng hực thiêu đốt trong ngực tôi, càng ngày càng nghiêm trọng.
Nụ hôn này tựa như mở ra cái van trút nước, làm cho lý trí của tôi trào đi, cũng làm mê muội đầu óc tôi. Tôi như mê muội đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh. Ngón tay va chạm vào thân thể nóng hổi mà rắn chắc của anh, lập tức bị hơi thở nóng bỏng của anh vây quanh.
Một tay anh với vào trong áo T-shirt của tôi, bàn tay hơi thô ráp chạy quanh vòng eo tôi. Tay kia xuyên qua từ cần cổ tôi, nâng ót tôi lên, thay tôi ngăn cách bức tường cứng rắn phía sau kia.
Sau đó, anh bỗng nhiên rời khỏi môi tôi, cắn xương quai xanh của tôi. Đau đớn rất nhỏ kích thích thần kinh tôi. Tôi ngẩng đầu lên cố sức hô hấp, dùng tay ôm chặt lấy thân thể anh.
“Thiên Tinh, đừng rời khỏi anh.” Giọng anh mang theo từ tính vang vọng bên tai tôi.
Trong lòng tôi chấn động, nâng mặt anh lên, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt anh. Lúc này, chúng tôi cách gần như vậy, gần đến mức tôi cũng có thể nhìn thấy mặt tôi từ trong con ngươi anh.
“Anh cũng vậy, bằng không nhất định em sẽ giết anh!” Tôi cắn răng nói.
“Nhất định.” Anh nói xong, lại một lần nữa ngăn môi tôi lại. Nụ hôn này tới còn mãnh liệt hơn hồi nãy. Tay anh đỡ lấy eo tôi, ôm tôi đi vào trong.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên hai tiếng ho. Trong lòng tôi cả kinh, đã quên chính mình đang quần áo xốc xếch, nhanh chóng quay đầu lại, trong nháy mắt cả người đều hóa đá.
Chỉ thấy mẹ tôi mang theo túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói với chúng tôi: “Mẹ không muốn quấy rầy, nhưng hai con tốt xấu gì cũng phải đóng cửa lại rồi mới vào chứ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ
Ức Cẩm
Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ - Ức Cẩm
https://isach.info/story.php?story=muon_van_vi_sao_ruc_ro__uc_cam