Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 42
rên đường lái xe tới nhà Rabinowitz, Jamison liếc nhìn Decker ở phía sau xe. “Hỏi anh một câu,” cô nói.
“Chỉ một thôi à?”
“Có lẽ là không. Để nói thẳng vào việc nhé, người mà anh gây bất mãn không phải là Leopold. Đó là cộng sự của hắn. Ả bồi bàn. Leopold chỉ đơn giản là người đưa tin.”
“Đúng thế.”
“Vậy đoán chừng là anh có biết đến người này?”
“Chắc chắn đúng là như thế.”
“Và người đó từng ở cùng anh tại chỗ nghiên cứu đó.?”
“Đó là lí do duy nhất mà Mallard2000 được nhắc tới. Tôi không tin vào sự trùng hợp, đặc biệt với một sự việc lớn như thế này.”
“Được rồi. Vậy là kẻ nổ súng là nam giới. Ừm, chí ít thì khả năng cao là như thế. Mặc dù người phục vụ ở quán rượu đã rất thô lỗ gọi người đó là ‘nó’. Anh ta có vẻ nghĩ rằng cô ta là nam giới đóng giả phụ nữ. Hoặc có thể là người chuyển giới. Do có sự thay đổi quá lớn đến vậy, nên có khi anh sẽ không thể nhận ra người đó.”
“Có thể không.”
“Và cô ta có thể từng là đàn ông khi còn ở viện và giờ đã thành phụ nữ. Hoặc ngược lại.”
“Có thể.”
“Vậy là anh có gây bất mãn cho cái người đó hồi còn ở viện không?”
Điện thoại của Decker rung. Là Lancaster.
Chị nói, “Chúng tôi tìm được rất nhiều dấu vân tay và mẫu AND khả dụng trong nhà vệ sinh của quán bar. Chúng tôi đã loại trừ sơ lược và sau đó cho chạy các mẫu trong cơ sở dữ liệu tội phạm. FBI cũng làm việc tương tự.”
“Và không nhận diện được ai sao?”
“Một vài con nghiện và một kẻ hiếp dâm từng bị kết án. Tất cả những kẻ này hiện đang ngồi tù, nhưng chúng đã từng sử dụng cái nhà vệ sinh này ở một thời điểm nào đó.”
“Vậy là ả bồi bàn của chúng ta thì không à?”
“Không. Bên anh tình hình thế nào rồi?”
“Tôi sẽ báo cô biết sao vài tiếng nữa. Đang theo một manh mối đây.”
Anh tắt máy và ngồi im trở lại ở phía sau chiếc xe Suzuki.
Jamison liếc nhìn anh với vẻ thăm dò. “Không tìm ra được gì à?”
“Không tìm được gì. Hãy hi vọng ông Rabinowitz này sẽ có ích hơn.”
☆☆☆
Bác sĩ Harold Rabinowitz sống trong một căn hộ tại một tòa nhà cũ ở phía bên kia thành phố. Khi Decker gõ cửa, anh nghe thấy tiếng bước chân thình thịch đang hướng về phía mình.
Một giọng nói vang lên, “Ai đó?”
“Amos Decker.”
Cánh cửa mở ra, và Decker đang cúi nhìn một người đàn ông nhỏ con, đầu hói, với bộ râu ngả bạc và đeo một cặp kính đen. Ông ta trông đã ngoài bảy mươi. Ông mặc một chiếc áo khoác len mỏng đã sờn, quần âu và một chiếc áo sơ mi trắng có cổ.
“Xinh chào Amos.” Người đàn ông nhìn chăm chú vào cái bụng của Decker.
Mất một lúc Decker mới nhận ra.
“Ông bị mất thị lực từ khi nào vậy, bác sĩ Rabinowittz?”
“Mất hẳn ấy hả? Từ bảy năm trước. Thoái hóa điểm vàng. Một căn bệnh gớm lắm đấy. Cậu không đến một mình. Ta nghe có tiếng người nữa.”
“Bạn của tôi, Alex Jamison.”
“Chào bác sĩ Rabinowitz. Làm ơn hãy gọi cháu là Alex.”
“Ta thích mùi nước hoa. Vani và dừa, rất thơm. Ta nói đúng chứ?”
“Đúng ạ. Bác giỏi thật đấy.”
Ông mỉm cười, vẻ mặt hài lòng. “Các giác quan khác sẽ nhạy hơn để bù lại, cô biết mà. Vào nhà đi.”
Họ ngồi xuống ghế trong căn phòng khách nhỏ. Decker nhìn xung quanh và nhận thấy không gian được sắp đặt gọn ghẽ, đường đi được xây dựng kĩ lưỡng. Anh nhìn thấy một cây gậy dò đường cho người khiếm thị treo trên móc cạnh cửa vào.
“Ta bất ngờ khi nghe bảo cậu muốn gặp ta,” Rabinowitz cất tiếng.
“Sẽ không mất nhiều thời gian của ông đâu.”
“Ta đã tới thời điểm đó của cuộc đời rồi mà, Amos, thời điểm mà tất cả những gì ta có là thời gian. Ta không còn đi làm nữa. Vợ của ta đã mất. Sức khỏe của ta giảm sút. Bạn bè cũ của ta đã chết cả. Con cái ta cũng có bệnh tật riêng của chúng. Các cháu thì đã tốt nghiệp đại học và đang bắt đầu sự nghiệp của riêng mình. Thế nên việc cậu tới thăm, ta rất lấy làm hoan nghênh.”
Decker ngả người ra sau và nhìn chăm chăm vào ông, còn Jamison đánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ.
Decker nói, “Ông thôi làm việc ở Viện Nhận thức đã bao lâu rồi?”
“Họ cho ta về vườn từ mười năm trước. Đáng lí ra ta sẽ ở lại lâu hơn, nhưng hồi đó mắt của ta bắt đầu kém dần.”
“Họ đã chuyển đi rồi.”
“Ta biết. Ta vẫn giữ liên lạc. Viện đã phát triển hơn, cậu biết đấy.”
“Không, tôi không biết.”
“Thế nên mới phải chuyển đi. Họ cần nhiều không gian hơn. Chúng ta đã tiến rất xa kể từ hồi cậu còn ở đó với bọn ta. Chúng ta biết thêm được rất rất nhiều.”
“Và rõ ràng là ông còn nhớ tôi.”
“Rất khó để quên được cậu. Cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp duy nhất ở chỗ bọn ta. Đó là một trường hợp khá khác thường.”
“Tôi đã gia nhập lực lượng thi hành pháp luật sau khi rời khỏi đây. Đầu tiên là làm cảnh sát. Sau đó là làm thanh tra.”
“Cậu có nhắc đó là tham vọng của cậu khi còn ở đây.”
“Phải, đúng là như thế.”
“Thật mừng cho cậu. Và sự nghiệp của cậu đạt được nhiều thành tựu chứ?”
“Thì cũng ba chìm bảy nổi, như hầu hết các nghề nghiệp khác.”
“Hi vọng là nổi nhiều hơn chìm.”
“Có khi ông có thể giúp tôi vụ chìm nổi này được đó.”
Rabinowitz cau mày. “Ta không hiểu.”
Decker nhắc lại vụ ở trường Mansfield.
Rabinowitz nói, “Ta có nghe nói tới, giống như mọi người trên khắp đất nước. Thật là bi thảm. Quá khủng khiếp. Quá nhiều mạng sống cứ thế… phải chấm dứt. Chẳng vì lí do gì.”
“Tôi đang điều tra vụ án đó. Và có một lí do đấy. Thật ra, nó có thể có mối liên hệ cá nhân tới tôi.”
“Sao lại thế?” Rabinowitz nói bằng giọng căng thẳng.
“Tôi nghĩ một ai đó ở viện cùng hồi tôi ở đó có liên quan tới vụ thảm sát tại ngôi trường cấp ba.”
Rabinowitz nắm chặt mép chiếc ghế bành. “Sao cơ?”
“Không thể nói ông nghe chi tiết cụ thể, nhưng kẻ sát nhân đã để lại địa chỉ cũ của viện cho tôi. Hắn nói rằng tôi đã gây bất mãn cho hắn. Hắn ám chỉ đó là lí do mà hắn sát hại những người này.”
“Ôi Chúa ơi!” Rabinowitz suýt chút nữa thì ngã nhào khỏi ghế, tuy to lớn, nhưng Decker khá nhanh nhẹn, nên đã kịp đỡ tay và giữ ông ngồi yên trên ghế.
Decker nhìn sang Jamison. “Lấy nước nhé?”
Cô nhảy bật dậy và vội vã đi sang phòng bên cạnh. Chưa đầy một phút sau, cô quay trở lại cùng một li nước. Decker đưa nó cho Rabinowitz, và ông uống một chút trước rồi cẩn thận đặt nó lên cái bàn ở bên cạnh.
“Tôi rất xin lỗi,” Decker nói. “Đáng lẽ tôi không nên báo tin cho ông một cách quá đột ngột như thế. Đôi khi… đôi khi chỉ là tôi không nhận ra….”
Rabinowitz dùng bàn tay đang run rẩy chùi mép rồi đặt tay trở lại trên ghế. “Các công tắc thần kinh của cậu bị đặt ở chế độ không như mong muốn mà Amos, nói đơn giản là thế. Ta biết cậu gặp khó khăn đối với một số quy tắc giao tiếp và chuẩn mực xã hội nhất định, giống như rất nhiều những người khác từng bước chân qua cánh cửa của bọn ta. Ai bị như cậu cũng đều gặp phải vấn đề này hết. Một số phần trong não bộ trở nên phi thường trong việc thực hiện chức năng của chúng, trong khi những phần khác, ừm, những phần khác lại bị thoái hóa đi đôi chút, chí ít là xét về phương diện kĩ năng xã hội. Tất cả chỉ xoay quanh vấn đề não bộ ưu tiên cái nào mà thôi.”
“Đó là lí do mà tôi có mặt ở đây. Những người từng bước chân qua cánh cửa của các ông. Một trong số họ có thể là kẻ sát nhân mà chúng tôi cần tìm.”
Rabinowitz lắc đầu, lông mày của ông nhướn lên trong đau đớn. “Ta cảm thấy điều đó thật vô cùng… tồi tệ. Và khó có thể xảy ra.”
“Đó là những người với trí óc bị tổn thương mà, bác sĩ Rabinowitz.”
“Ta nghĩ bây giờ cậu có thể gọi tôi là Harold được rồi, Amos à. Chúng ta không còn phải là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân nữa rồi.”
“Được rồi, Harold. Những người với trí óc bị tổn thương, thậm chí trở nên khác thường theo cách nào đó, có thể làm được rất nhiều thứ. Cả điều tốt lẫn điều xấu.”
“Nhưng chắc chắn cậu sẽ ghi nhớ tương đối rõ ràng những người mà cậu từng gặp ở viện. Cậu có thấy ai trong số đó có thể là một kẻ sát nhân nhẫn tâm không?”
“Thành thực mà nói thì không. Và tôi không thể nhớ được đã từng ‘gây bất mãn’ cho bất kì ai trong số họ. Tôi không thể nhớ đã từng xúc phạm bất kì ai khi tôi còn ở đó.”
“Nhưng cậu nói là kẻ… kẻ chịu trách nhiệm cho những hành động khủng khiếp này cho cậu địa chỉ của viện à?”
“Địa chỉ cũ, trên đại lộ Duckton. Hắn dùng mật mã, nhưng ý của hắn thì chắc chắn là thế.”
Rabinowitz xoa miệng. “Ta không biết có thể cho cậu biết thêm gì nữa.”
Jamison lên tiếng. “Anh đã tập trung vào các bệnh nhận đã từng ở đó với anh. Nhưng còn các bác sĩ, chuyên gia tâm lí hoặc nhân viên y tế khác mà anh từng gặp hồi còn ở đó thì sao?”
Decker chầm chậm gật đầu. “Tôi chưa nghĩ tới việc đó.”
Rabinowitz nói bằng giọng khẳng định. “Ta không thể tin bất kì ai từng làm việc ở viện có thể gây ra những hành động ghê tởm đến thế.”
“Cháu cũng không muốn nghĩ như thế đâu ạ,” Jamison vội vàng nói. “Nhưng trong một cuộc điều tra như thế này, thực sự không thể bỏ qua bất kì một khả năng nào. Như thế sẽ là thiếu trách nhiệm ạ”
Decker nói, “Chris Sizemore.”
Jamison nói, “Ai cơ?”
Rabinowitz nói, “Đó là một chuyên gia tâm lý làm việc ở viện. Ta nghe nói cậu ta rời khỏi viện cách đây vài năm.”
“Sao anh lại nhắc tới anh ta hả Decker?” Jamison hỏi.
“Bởi vì anh ta và tôi không hòa thuận cho lắm. Chúng tôi có lời qua tiếng lại vài lần. Nhưng chẳng có điều gì đến mức khiến tôi tin rằng anh ta là kẻ chúng ta đang tìm. Nhưng đúng là chúng tôi không hòa thuận.”
“Có thể nào hai mươi năm sau anh ta đã trở thành Leopold không?” cô hỏi.
Decker nhắm mắt lại và tua về những khung hình phù hợp trong đầu. “Chiều cao và hình dáng tầm đó. Các nét trên gương mặt tương đồng. Nhưng rất khó để xác định tuổi của Leopold. Sizemore bây giờ sẽ vào khoảng ngoài năm mươi. Tóm lại, dù nghi ngờ, tôi không thể khẳng định Sizemore và Leopold không phải là cùng một người. Hình xăm trên tay của hắn ta có thể sau này mới có. Có thể hắn đã nói dối về việc từng ở Hải quân. Giọng của hắn có thể đã thay đổi theo năm tháng. Rất nhiều điều ở hắn có thể đã thay đổi sau hai thập kỉ. Nhưng cảnh sát đã lấy dấu vân tah và mẫu DNA của hắn khi hắn bị bắt. Khả năng là dấu vân tay của Sizemore có lưu sẵn trong cơ sở dữ liệu nghề nghiệp nào đó. Nếu hai dấu vân tay đó là một và giống nhau, nó sẽ cho ta kết quả khá là nhanh.”
Anh có lưu ảnh của Leopold trong điện thoại, nhưng tất nhiên anh không thể cho Rabinowitz xem để biết liệu đó có thể là Sizemore hay không.
Anh nhìn Rabinowitz. “Ông có biết đã có chuyện gì với Sizemore không? Tại sao anh ta lại rời viện?”
Ông già đang bồn chồn gõ gõ ngón tay lên đùi. “Như ta đã nói, ta đã nghỉ rất lâu trước khi cậu ta rời đi.”
“Nhưng ông cũng nói là có giữ liên lạc với các đồng nghiệp cũ mà.”
“Phải, ừm, cậu ta có một số vấn đề về chuyên môn.”
“Như thế nào cơ?”
“Thực tình là ta không thể kể lại toàn bộ mọi sự. Nhưng ta có thể cho cậu biết là vấn đề nghiêm trọng đến mức cậu ta bị yêu cầu thôi việc.”
Jamison nói, “Anh có vấn đề gì với anh ta thế, Decker?”
“Anh ta có bệnh nhân mà anh ta ưu ái, và tôi không nằm trong số đó.”
Rabinowitz nói, “Đúng là Chris có bệnh nhân mà cậu ta yêu thích. Ta muốn nghĩ là ta đối xử với tất cả các bệnh nhân của bọn ta với thái độ lịch thiệp, tôn trọng và chăm sóc kĩ càng như nhau. Nhưng ta cũng là con người, và tất nhiên có một số ca bệnh khiến ta cảm thấy hứng thú hơn so với những ca khác. Chẳng có nhiều ca chịu chấn thương vật lí não mà bệnh nhân đã thực sự chết đi sống lại rồi sau đó cho ra kiểu định hình nhận thức giống như cậu đâu, Amos ạ.” Rabinowitz dừng lại để mỉm cười. “Và ta đã là người hâm mộ của đội Bears hơn sáu mươi năm rồi, và mặc dù cậu chơi cho Cleverland, cậu là cầu thủ NFL duy nhất từng bước qua cửa của bọn ta. Giờ khi cậu nhắc lại, đúng, ta nhớ Chris có vấn đề với cậu. Nhưng ta không rõ là nó xuất phát từ việc cậu ta thực tình không ưa cậu hay là do tác động của các vấn đề cá nhân mà sau này dẫn đến chuyện cậu ta phải rời viện nữa. Nhưng có vẻ cậu ta nghĩ rằng có cậu thì bọn ta quên mất những ưu tiên khác.”
“Tôi không hiểu,” Jamison nói. “Anh ta căn cứ vào đâu mà nghĩ thế?”
Decker trả lời, “Sizemore nghĩ rằng là một cầu thủ bóng bầu dục, tôi đã chấp nhận rủi ro là não của mình bị tổn thương. Tôi đoán anh ta nghĩ rằng tôi đang chiếm dụng chỗ của một ai đó xứng đáng hơn.”
Rabinowitz nói, “Ồ, chuyện đó ta không hay biết đấy.”
“Đó là bởi vì tôi chưa từng kể cho ai nghe cả. Anh ta đã tiết lộ điều này trong một 'cuộc tâm sự’ giữa chúng tôi một ngày nọ ở hành lang.”
“Làm thế là anh ta rất thiếu chuyên nghiệp,” Rabinowitz nói bằng giọng nghiêm khắc.
“Có lẽ thế. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đó có thể là động cơ thực hiện những gì đã xảy ra ở trường Mansfield.”
Jamison nói, “Và câu hỏi lớn nhất là: bác sĩ Sizemore hiện giờ đang ở đâu?”
Rabinowitz nói, “Ta không biết. Ta không nghe tin tức gì về anh ta từ lúc ta rời viện.”
“Có thể anh ta đã chuyển sang khu vực Burlington chăng?” Jamison nêu ý kiến.
Decker nói, “Nếu anh ta vẫn theo nghề, chắc chắn anh ta phải nằm trong một cơ sở dữ liệu nào đó để được cấp phép. Chúng ta nên bắt đầu từ đó.”
“Ta có thể gọi cho viện và lấy bất cứ thông tin nào có thể,” Rabinowitz đề nghị. “Do việc này không liên quan đến bệnh nhân, ta nghĩ họ sẽ sẵn lòng thôi. Một số người có thể biết hiện tại Chris đang ở đậ.”
Decker cho ông bác sĩ địa chỉ liên hệ của họ.
“Chúng tôi sẽ ở lại trong thành phố vài ngày,” Decker đứng dậy và nói, “Cảm ơn ông, Harold, ông đã giúp cho chúng tôi rất nhiều.”
Rabinowitz cũng đứng dậy. “Ta cầu Chúa rằng Chris không phải là người các anh tìm, nhưng nếu đúng là cậu ta, ta càng cầu mong các cậu có thể bắt được cậu ta và ngăn chặn cậu ta gây hại thêm cho bất cứ ai khác nữa.”
“Vậy thì hãy cùng hi vọng Chúa đang lắng nghe,” Decker nói.
“Vậy là cậu nghĩ rằng thủ phạm có thể sẽ tiếp tục giết người sao?” Rabinowitz nói.
“Tôi biết hắn sẽ cố.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu