Chương 42
racy đứng bên cạnh Rick Cerrabone, quan sát Tomey từ sau tấm kính một chiều. Họ đã đưa ông ta đến thẳng Trung tâm Tư pháp chứ không phải nhà tù quận King. Với nghề nghiệp và yêu cầu có một luật sư của Tomey, Tracy nghĩ tốt hơn là nên hỏi ý kiến của ai đó từ văn phòng công tố viên đã. Kins đang ở bàn làm việc, chuẩn bị giấy phép khám nhà và văn phòng của Tomey, lấy mẫu máu, mẫu tóc và nước bọt để phân tích ADN. Anh đã thông qua thủ tục giấy tờ với Cerrabone, và nếu Cerrabone thấy nó cấp thiết, ông ta sẽ đến thẳng chỗ thẩm phán để yêu cầu ký các giấy tờ. Trong khi chờ đợi, Tracy đã yêu cầu Faz và Del mang loạt ảnh bao gồm ảnh của Tomey tới nhà nghỉ Joon’s. Họ cũng sẽ đưa loạt ảnh đó tới Dancing Bear. Họ biết ông ta cũng hay lui tới Pink Palace.
Đèn trần đã tắt, các nút của thiết bị ghi âm phát ra ánh sáng vàng, xanh lục và đỏ. “Tôi chắc chắn ông Joon sẽ nhận diện ông ta là người mà ông ấy đã gặp đi cùng Veronica Watson ít nhất hai lần. Và tôi cược ông ta cũng đã ở cùng Gabrielle Lizotte tối qua.”
“Ông ta gọi cho ai vậy?” Cerrabone hỏi. “Luật sư của ông ta là ai?”
“Một trong những đồng nghiệp của ông ta. Là cựu công tố viên. Stan Bustamante.”
Cerrabone mỉm cười. “Tôi đã đào tạo Stan. Chúng tôi từng làm việc cùng nhau khoảng sáu năm trước khi ông ta đi về phía bóng tối.”
Điện thoại của Tracy reo. Sĩ quan ở quầy lễ tân sảnh tòa nhà cho biết cô có khách. “Cho anh ấy lên đi.”
“Là ông ta à?” Cerrabone hỏi.
“Không, là một người bạn của tôi.”
Lúc nãy Dan đã gọi và bảo họ có rất nhiều điều để nói. Tracy kể cho anh là họ vừa mới bắt một nghi can và có thể sẽ là một đêm dài nữa nếu cuối cùng cô cũng được về nhà. Dan vẫn khăng khăng, nói là chuyện không thể chờ được. Khi mà Trung tâm Tư pháp gần như vắng tanh và không thấy bóng dáng Nolasco đâu, cô quyết định gặp anh ở đó.
Dan bước vào phòng, được hộ tống bởi một sĩ quan mặc đồng phục. Tracy giới thiệu. Sau đó, Dan nhìn qua Cerrabone và bước tới chỗ tấm kính một chiều. “James Tomey đang làm gì ở đây vậy?”
Tracy và Cerrabone nhìn nhau. “Anh biết ông ta sao?” Tracy hỏi.
Dan quay mặt khỏi tấm kính. “Ông ta là một trong những lý do anh cần nói chuyện với em đấy. Tomey là luật sư công của Wayne Gerhardt.”
“Tôi nhớ vụ đó.” Cerrabone nói. “Là vụ Beth Stinson phải không?”
Tracy gật đầu.
Mặt Cerrabone sáng lên. “Cô có nghĩ vụ Stinson liên quan đến các vụ sát nhân của Cao Bồi không?”
“Stinson bị trói và siết cổ bằng một cái thòng lọng.” Tracy nói. “Không có bằng chứng nào cho thấy cô ấy bị tấn công tình dục, và giường cũng đã được dọn.”
“Còn có nhiều điều hơn thế nữa.” Dan nói và bắt đầu thuật lại những gì anh tìm hiểu được.
Sau khi Dan nói xong, Cerrabone nhìn Tracy. “Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp vấn đề trong việc thuyết phục Stan rằng thân chủ của ông ta muốn nói chuyện với chúng ta.”
Khi Bustamante đến, họ đã chuyển Tomey sang một trong những phòng hỏi cung mềm và ngồi quanh một bàn tròn. Không gian đủ chật để Tracy có thể ngửi thấy hơi thở của Tomey, mùi hôi đặc trưng. Ông ta đang dùng khăn giấy để lau mồ hôi ở thái dương và trán. Cerrabone bình luận rằng Bustamante đã tăng cân kể từ khi rời văn phòng công tố; bụng ông ta căng ra bên dưới chiếc áo thun Polo. Tóc ông ta đang thưa dần, và ông ta đã chải về phía trước, cẩn thận chải dựng lên những gì còn lại. Ông ta và Cerrabone đều chào hỏi bằng tên riêng.
“Tôi đã khuyên thân chủ của mình không nên nói gì với ông.” Bustamante lên tiếng.
“Không sao.” Cerrabone nói. “Ông ta có thể nghe. Vậy nên ông cũng thế. Sau đó các vị có thể nói chuyện và quyết định xem ông ta có muốn nói chuyện với chúng tôi không.”
Bustamante khoanh tay và ngồi lùi lại như thể nói. “Tiến hành đi!”
Cerrabone gật đầu với Tracy, và cô nhìn Tomey. “Chín năm trước, ông đã đại diện cho một bị cáo tên Wayne Gerhardt.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì?” Bustamante hỏi, khoanh tay phía trước và ngồi dịch lên trên. Không có gì khiến một luật sư chú ý hơn là câu hỏi mà ông ta không biết trả lời ra sao.
“Gerhardt là một kỹ thuật viên của Roto-Rooter được gọi đến nhà một phụ nữ độc thân sống ở Bắc Seattle…”
“Tôi không biết làm sao…” Bustamante bắt đầu.
“Beth Stinson.”
Tracy trông thấy sự thừa nhận trong mắt Tomey. Đây là lần thứ hai ông ta nghe thấy những cái tên này trong vòng chưa đầy bốn mươi tám giờ đồng hồ. Bustamante cũng bắt gặp biểu hiện của Tomey và viết vội một ghi chú lên bản ghi pháp lý màu vàng.
“Stinson được tìm thấy bị sát hại trong nhà cô ta, chính xác hơn là trong phòng ngủ. Cổ tay và cổ chân bị trói lại. Cô ta bị siết cô bằng một cái thòng lọng. Cảnh sát đã kiểm tra nút thắt và kết luận vụ giết người là tấn công tình dục đơn thuần. Ông cũng vậy. Nhưng theo báo cáo của bác sĩ pháp y thì lại không tìm thấy bằng chứng về việc quan hệ trong vòng bảy mươi hai giờ. Không tìm thấy tinh dịch ở bất cứ khoang nào trong thi thể Stinson.”
Tomey nhíu mày.
“Beth Stinson không bị tấn công tình dục. Cô ấy không bị cướp. Nicole Hansen, Angela Schreiber, Veronica Watson hay Gabrielle Lizotte cũng không. Cả bốn người phụ nữ sau đều là vũ công tại các câu lạc bộ thoát y ở Seattle. Chúng tôi biết ông thích ít nhất là hai trong số họ và quen biết ba người.”
“Beth Stinson là một kế toán.” Tomey nói.
Bàn tay Bustamante vung ra như để bảo vệ Tomey từ một điểm dừng đột ngột chỗ đèn giao thông. “Chỉ nghe thôi, James.”
Tracy nói tiếp: “Ông nói đúng. Ban ngày, Beth Stinson là một nhân viên kế toán. Tuy nhiên, đến tối và các ngày cuối tuần, cô ấy nhảy múa tại một câu lạc bộ ở Shoreline tên Dirty Ernie’s Nude Review.”
“Tôi không biết chuyện đó.”
“James, làm ơn đi!” Bustamante nói.
Tomey nhìn luật sư của mình. “Tôi không biết gì về chuyện đó, Stan.”
“Beth Stinson đã nói với một trong những đồng nghiệp của cô ta ở câu lạc bộ là cô ta có một cuộc hẹn vào cái đêm cô ta bị sát hại. Từ việc nhảy múa ở câu lạc bộ, cô ta đã đi xa đến mức mang đàn ông về nhà. Khi người bạn bày tỏ mối lo ngại, Beth đã bảo cô ấy đừng lo lắng vì đó là người mà cô ta quen biết.”
“Một người bạn sao? Người bạn nào? Cô ta đang dựng chuyện đây.” Tomey nói.
“James…”
“Cô ta đang dựng chuyện, Stan.”
“Chúng ta chỉ ở đây để nghe thôi, James.”
“Công tố viên chưa bao giờ lật lại bất kỳ bằng chứng nào trong vụ này.” Tomey nói.
“Chúng tôi đã tự xác minh.” Tracy nói. “Như một phần của cuộc điều tra hiện tại. Điều tôi sắp nói với ông là bằng chứng rất xác thực.” Cô nói với Bustamante. “Câu hỏi đặt ra là, tại sao ông lại thuyết phục thân chủ của mình là Wayne Gerhardt không xét nghiệm ADN từ mẫu thử ở hiện trường vụ án, khi mà nó có thể miễn tội cho anh ta?”
“Họ sẽ rút lại thỏa thuận bào chữa.” Tomey xen vào trước khi Bustamante có cơ hội trả lời. “Họ có một nhân chứng thấy anh ta ở hiện trường.”
Bustamante buông bút xuống trong nỗi thất vọng.
“Một nhân chứng có thể không đeo kính.” Tracy nói. “Một nhân chứng đã nhìn ngang qua con phố và tuyên bố trông thấy một người đàn ông có thể cao đến gần hai mét với mái tóc sáng màu. Ông cao bao nhiêu hả ông Tomey?”
“Đừng trả lời câu đó.” Bustamante lên tiếng.
“Tại sao ông lại không lấy kết quả xét nghiệm ADN?”
“Cũng đừng trả lời câu đó.” Bustamante nói.
“Ông đã bao giờ đến Dirty Ernie’s Nude Review chưa?”
“Gì cơ?” Tomey nói.
“Đừng…” Bustamante nói. “Trả lời câu đó.”
“Giờ thì, chín năm sau, bốn người phụ nữ bị sát hại với cách thức tương tự vụ Beth Stinson. Ba trong số bốn vũ công làm việc ở một câu lạc bộ mà ông được biết là thường xuyên lui tới. Trên thực tế, các nhân chứng đều sẽ làm chứng rằng họ trông thấy ông trò chuyện thân mật với Gabrielle Lizotte vào tối qua, ngay trước khi cô ấy đưa ông vào phòng riêng. Họ sẽ làm chứng rằng ông đã boa cho cô ta rất hào phóng ngay trước khi ông nhanh chóng rời đi. Họ cũng sẽ làm chứng rằng ông rất thích Veronica Watson.” Tracy dừng một lát trước khi nói thêm: “Và chủ nhà nghỉ nơi Veronica Watson chết vừa mới chọn ảnh ông từ một loạt ảnh, xác nhận là ông ta đã trông thấy ông ở đó cùng Veronica Watson ít nhất hai lần.”
“Quá đủ để giữ ông ta, Stan.” Cerrabone nói. “Quá đủ để tôi kiếm được giấy phép khám nhà và văn phòng của ông ta và lấy mẫu ADN. Tôi có thể giữ ông ta ít nhất là bảy mươi hai giờ đồng hồ. Điều đó có nghĩa là qua cả cuối tuần. Buổi thẩm định bằng chứng có thể diễn ra sớm nhất là vào sáng thứ Hai và tiếp theo là phiên luận tội. Theo lịch thì Kerkorian sẽ xử vụ này.” Cerrabone đang nhắc đến thẩm phán Karen Kerkorian, là người có danh tiếng xứng đáng để trở thành bên nguyên hợp thức. “Bà ấy sẽ tìm được đầy đủ chứng cứ, ông biết đấy, và chúng ta sẽ giữ ông ấy cho đến khi tôi có thể nộp đơn khiếu nại. Sau đó đám truyền thông tuồng chèo sẽ vào cuộc.”
“Chúng tôi sẽ nộp đơn xin bảo lãnh.”
“Tại ngoại vì tội giết hại nhiều người sao? Chúc may mắn nhé!”
Bustamante hắng giọng. “Liệu tôi có thể xin chút thời gian để trao đổi với thân chủ của mình không?”
Dan đứng lên khi Tracy và Cerrabone vào lại phòng quan sát. “Ông ta nói sao?” Dan hỏi.
“Họ đang cân nhắc chuyện đó.” Tracy nói.
“Làm thế nào mà cô có tất cả thông tin này?” Cerrabone hỏi Tracy.
“Vụ án được đưa lên Hệ thống Theo dõi và Điều tra Án mạng. Tôi đã đi lấy hồ sơ.”
“Sao cô tìm ra nhân chứng?”
“Tốt hơn là tôi không nói ra.” Tracy đáp. “Nếu chúng ta cần phải tiến xa hơn, tôi sẽ nói cho ông biết.”
“Dirty Ernie’s đã phải đóng cửa bởi sức ép từ cộng đồng.” Dan nói. “Bây giờ nó là một cửa hàng tiện ích. Tôi thử tìm kiếm ở Văn phòng Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ rồi. Có lẽ chủ sở hữu vẫn còn ở quanh đây và có thể xác nhận Tomey.”
“Chín năm là quãng thời gian dài để nhớ được ai đó.” Cerrabone nói.
“Đồng ý.” Dan đáp. “Đó là lý do tại sao chúng ta cần phân tích ADN để đối chiếu với các bằng chứng pháp y đã tìm thấy ở nhà Beth Stinson để so sánh với Tomey.”
“Tôi sẽ cần lời khai của nhân chứng để biện minh cho việc đó.” Cerrabone nói.
“Chuyện đã xảy ra từ gần một thập kỷ trước rồi.” Dan nói. “Mọi người đang tiếp tục sống cuộc đời của họ; rất nhiều người có thể bị tổn thương nếu phát hiện ra Beth Stinson đã múa thoát y và mang đàn ông về nhà.”
“Tôi sẽ cần nó.” Cerrabone nói.
“Nhân chứng đang có một cuộc sống mới, một người chồng, những đứa con, và một cộng đồng giáo hội. Và cha mẹ Beth Stinson vẫn còn sống. Họ không biết bất cứ điều gì trong chuyện này. Đây chỉ từng là những cô gái trẻ ngây thơ và ngu ngốc.”
Cerrabone nhìn Tracy. “Cô phải cho tôi thứ gì đó để đi đến chỗ thẩm phán chứ, và tôi sẽ phải giải trình với Dunleavy.” Ông ta nói, đề cập đến cấp trên của Cerrabone, công tố viên Kevin Dunleavy của quận King. “Vụ giết hại Stinson là vụ án gây chú ý với công chúng. Mọi người ở Shoreline sẽ không có phản ứng tích cực với khả năng Gerhardt được phóng thích đâu.”
“Chờ đã.” Tracy nói. “Các lựa chọn là gì?”
“Tôi cần lời khai.” Cerrabone vẫn khăng khăng.
“Nếu tôi ký lời khai xác nhận tôi đã nói chuyện với nhân chứng và đây là những gì cô ấy nói với tôi thì sao?” Dan nói. “Tôi biết nó chỉ là bằng chứng nghe nói gián tiếp, nhưng tôi là một nhân viên của tòa án và tôi có thể chứng thực để ít nhất là được tiến hành xét nghiệm ADN. Nếu xét nghiệm chứng minh mẫu ADN đó không thuộc về Gerhardt mà thuộc về Tomey hay ai đó khác thì chúng ta có thể tiếp tục theo hướng đó.”
“Tôi không chắc điều đó có sức thuyết phục được đến chừng nào.” Cerrabone nói.
“Thôi nào, Rick.” Tracy nói. “Chúng ta đang nói về một kẻ có thể đã bắt đầu sát hại phụ nữ từ chín năm trước. ADN ở hiện trường vụ án rất có thể là của hắn. Nó có thể là của Tomey. Nó có thể buộc tội rằng ông ta đã thực hiện các vụ giết người khác. Ngoài ra, ông muốn công chúng phát hiện ra tên này tiếp tục giết người bởi vì ông đã không muốn xét nghiệm ADN sao? Hỏi Dunleavy xem chuyện đó sẽ có tác động ra sao khi ông ta tiếp tục tái tranh cử.”
“Tôi không cho rằng đó là Tomey.” Cerrabone nói. “Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi ông ấy là người bào chữa cho Gerhardt.”
“Có thể ông ta không phải thủ phạm. Nhưng cũng có thể đó hoàn toàn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Tracy nói. “Chuyên gia tâm lý tội phạm của FBI đã nói Cao Bồi cực kì bình thường. Chúng ta biết Tomey đủ thông minh để vượt qua bài thi nghiệp vụ. Ông ta hiểu biết về luật. Chúng ta biết ông ta yêu thích các câu lạc bộ thoát y, và đó rất có thể bao gồm cả Dirty Ernie’s. Vậy nên nếu ông ta giết Stinson, và cảnh sát điều tra bắt giữ Gerhardt, Tomey lại là một luật sư công, ông ta chỉ việc đến thẳng chỗ sếp của mình và đề nghị được bào chữa cho anh ta.”
“Tôi không biết nữa.” Cerrabone nói, rõ ràng là không bị thuyết phục.
“Này, tôi không nói đó là sự thật.” Tracy lên tiếng. “Nhưng ít nhất tôi muốn biết Tomey còn biết gì khác nữa, và ai có thể đã trông thấy ông ta đi cùng Veronica Watson và Gabrielle Lizotte. Ông biết các vụ án thế này diễn ra thế nào rồi đấy. Ông lần theo bằng chứng tới nơi nó dẫn ông tới, mà thường là một ngõ cụt này nối tiếp ngõ cụt khác. Sau đó, ông có cơ hội thuận lợi. Đây có thể là cơ hội đó, Rick. Beth Stinson có thể là cơ hội mà chúng ta cần để bắt được gã này.”
Cerrabone cân nhắc trong một lúc, nhăn mặt và nheo mắt như thể đang chiến đấu với cơn nhức đầu. Ông ta quay sang Dan. “Được rồi, để xem nào, anh đưa tôi lời khai của anh, nhưng tôi muốn nó bao gồm cả tên nhân chứng và làm cách nào mà anh tìm được cô ta.” Dan định lên tiếng phản đối, nhưng Cerrabone nói tiếp: “Đó là điều tốt nhất tôi có thể đề nghị. Tôi sẽ nộp đơn yêu cầu và hỏi xem tòa án có giấu kín được danh tính của cô ta dựa trên lý do là chúng ta quan tâm đến sự an toàn và riêng tư của cô ta không.”
“Chúng ta cần nhanh chóng phân tích ADN.” Tracy nói.
“Ừ, mà này, bảo Melton bớt chơi guitar đi nhé!” Cerrabone nhìn đồng hồ. “Tôi mệt rồi. Họ đã có đủ thời gian để đưa ra quyết định. Đi xem Bustamante muốn làm gì thôi nào.”
Bustamante đã lấy lại vẻ vênh váo của mình. Ông ta bắt đầu bằng vẻ thách thức, đúng như Tracy mong đợi ở bất kỳ luật sư nào, với thân chủ của ông ta ngồi trong phòng. “Trước tiên, nếu thông tin biện hộ này không có trong hồ sơ hoặc bị lật lại bởi người truy tố, vậy thì thân chủ của tôi không cách nào biết được là có tồn tại nhân chứng và, do đó, ông ta cũng không thể sử dụng lợi thế đó của mình, như các vị ám chỉ.”
“Tôi không nói là nó không có trong hồ sơ.” Tracy đáp. “Và bất kỳ luật sư nào xứng đáng với tấm thẻ hành nghề của mình khi đại diện cho một thân chủ bị xét xử vì tội giết người đều sẽ lục soát hết hồ sơ của cảnh sát, tìm kiếm tên tuổi và theo dõi từng hướng điều tra.”
Bustamante gõ gõ đầu bút lên sổ tay của mình. “Không liên quan. Ông ấy không biết gì về nó. Ông ấy không biết Stinson là vũ công hay gái mại dâm. Ông ấy chưa bao giờ đến Dirty Ernie’s. Thậm chí chưa bao giờ nghe về nó. Còn về Pink Palace, đi đến một câu lạc bộ thoát y không phải việc bất hợp pháp.”
“Tội mua dâm thì có đấy.”
“Tội nhẹ.” Bustamante nói.
“Không phải thế khi vũ công đã chết.”
“Đợi đã.” Cerrabone nói. “Ông ta có thể thuật lại mình đã ở những đâu vào các đêm mà những vũ công bị giết không?”
“Ông ấy cần xem lại lịch trình của mình.”
Tracy nhìn Tomey. “Ông có biết chủ sở hữu Pink Palace, Darrell Nash không?”
Tomey nhìn Bustamante, người đang gật đầu bằng lòng. “Có, chúng tôi từng trò chuyện.”
“Ông có bao giờ nhắc đến cuộc gặp gỡ với Veronica ở nhà nghỉ với anh ta không?”
“Tôi không thấy có lý do gì để mình làm vậy.”
“Còn tối qua thì sao, ông có thấy Nash ở câu lạc bộ không?” Shereece đã nói với Tracy là Nash có xuất hiện lúc tối muộn.
“Tôi không nhớ là có gặp anh ta tối qua. Không.”
“Ông có nói với bất cứ ai là ông đã lên lịch hẹn với Gabrielle không?”
Tay Bustamante vung ra. “Ông ấy sẽ không trả lời câu hỏi đó mà không có một thỏa thuận.”
“Ông đã đi đâu sau khi rời Pink Palace?” Tracy hỏi.
Mắt Tomey di chuyển từ Tracy sang Bustamante, người vừa gật đầu lần nữa. “Tôi lái xe về nhà. Tuy nhiên, vợ tôi sẽ không thể xác nhận sự thật đó.”
“Vợ của ông sẽ không thể xác minh là ông đã về nhà sao?” Tracy hỏi.
Tomey ngồi lùi lại. “Vợ tôi là một người nghiện rượu. Lúc tôi về đến nhà thì cô ấy thường say khướt hoặc bất tỉnh rồi. Cô ấy không có ký ức nào về những buổi tối khi tôi về nhà, hoặc thậm chí không biết là tôi có về nhà không. Tôi thường xuyên ngủ trong phòng dành cho khách, và tôi thường rời khỏi nhà trước khi cô ấy rời giường.
“Tại sao bà ấy lại uống rượu?” Tracy hỏi.
“Không liên quan.” Bustamante nói. “Đừng trả lời câu đó.”
“Có lẽ bà ấy uống rượu bởi vì chồng bà ấy đang ngủ với gái mại dâm.” Tracy nói, cố gắng chọc tức Tomey để xem ông ta dễ dàng nổi giận đến mức nào.
“Cũng đừng trả lời câu đó.” Bustamante nhìn Tracy bằng ánh mắt gay gắt nhất của mình.
Tomey trông mệt mỏi hơn là khó chịu. “Tôi cần phải kiểm tra lịch trình của mình đã. Chúng tôi có vé trọn gói đến Nhà hát Đại lộ Năm để nghe giao hưởng. Nó cũng có thể là một trong những đêm hiếm hoi mà vợ tôi khá tỉnh táo và tất cả chúng tôi ra ngoài ăn tối. Thông tin đó sẽ có trong thẻ tín dụng của tôi đấy. Tôi cũng tích cực tham gia đội thể thao của các con, tôi có thể bỏ hết công việc để huấn luyện chúng.”
“Chúng tôi sẵn sàng tự nguyện nộp lịch trình của James.” Bustamante nói.
“Chúng tôi muốn được phép khám nhà cũng như văn phòng và ô tô của ông ta.” Cerrabone nói. “Và chúng tôi cần mẫu ADN. Chúng tôi đã chuẩn bị hết giấy tờ lục soát, nhưng mọi thứ sẽ tiến triển nhanh hơn nếu thân chủ của ông hợp tác.”
“Vậy thì việc khám nhà có thể được thực hiện khi các con ông ấy đi học và việc tìm kiếm trong văn phòng sẽ hoàn thành sau vài giờ, và chỉ sau khi tôi đảm bảo là luật thông tin luật sư – khách hàng không bị tổn hại. Chúng tôi có một vài tài liệu hiện hành chống lại văn phòng của ông đấy, Rick.”
“Tôi có thể chịu được chuyện đó.” Cerrabone nói.
“Và tên thân chủ của tôi phải tránh xa khỏi mặt báo.” Bustamante nói. “Nếu ông quyết định sẽ khởi tố ông ấy, ông phải gọi điện và báo cho tôi trong vòng hai mươi tư giờ để ông ấy ra đầu thú. Không được có màn trình diễn phô trương nào của cảnh sát ở nhà ông ấy.”
“Tôi có thể đảm bảo với ông tôi không trông đợi thêm bất kỳ bài báo nào nữa đâu.” Tracy nói.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng