Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hình Đồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42: Yến Tiệc(1)
M
ùa xuân năm Thủy Hoàng thứ ha có một trận mưa nhỏ. Mưa tuy rằng không lớn nhưng đối với nông dân mà nói, trân quý không khác gì hoàng kim. Người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, mặc dù là huyện Bái không phải là nơi thiếu mưa, nhưng mưa xuân đến chí ít cũng biểu thị năm nay là mưa thuận gió hòa.
Trải qua một năm đầy biến động lớn, dân chúng của sáu nước mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực. Sáu nước đã không còn, sự rối ren năm trăm năm cũng đã kết thúc. Hôm nay, chủ nhân là Tần Thủy Hoàng, Tần quốc đã thống nhất sáu nước rồi.
Ai là chủ thiên hạ? Loại chuyện này cho tới bây giờ đều là chuyện mà các gia môn quý tộc quan tâm, mặc kệ thiên hạ là của ai, thì lão bách tính cũng phải sống, đánh thì đánh rồi, người chết cũng không phải là ít, cái nên lo lắng là cuộc sống sau này thế nào, vì vậy lực chú ý của mọi người cũng theo đó mà dời đi.
Kế hoạch một năm là thường từ mùa xuân!
Đối với Lữ Ông mà nói, cũng như vậy. Trải qua sóng gió ngắn ngủi, Lữ gia cũng dần dần ổn định. Đương nhiên rồi, nếu như không phải là con trai Lữ Trạch vì trốn tránh chinh dịch mà bị Lưu Khám đánh cho thành người què, thì tất cả hoàn mỹ rồi. Nhìn Lữ Trạch khập khiễng đi trước mặt, trong lòng Lữ Ông vô cùng khó chịu. Biết rõ là Lưu Khám cứu Lữ Trạch, nhưng sự khó chịu trong lòng lão khó mà tiêu tan được.
Lưu Khám này năm xưa chỉ là thực khách ăn bám vào lão, vậy mà dám cả gan làm ra chuyện như vậy?
Điều mà khiến Lữ Ông không thể chấp nhận được là mẹ con Lưu Khám chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua mọi khó khăn, trở nên phát đạt. Lúc trước, khi Lữ Ông nghe nói Lưu Khám đổi Đao Bố thành Tần tệ, thì cũng đã âm thầm châm biếm mẹ con Lưu Khám là những người ngu xuẩn. Ai có thể ngờ được, chỉ qua mấy tháng, Lưu Khám lại trở thành kẻ giàu có, mà Lữ Ông thì sao, bởi vì việc thống nhất tiền này mà tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Nghiệp đại Lữ gia, tổn thất chút tiền bạc này cũng sẽ không quá để ý, nhưng từ lúc danh tiếng của Lưu Khám bắt đầu vang dội tại huyện Bái, thì trong ngực Lữ Ông bắt đầu cảm thấy không thoải mái rồi.
Một tiểu tạp chủng mà lại trở nên nổi danh được như vậy sao. Người của huyện Bái hôm nay nhắc tới Lưu Khám, chí ít cũng phải giơ ngón cái lên tán thưởng một câu: Là hảo hán.
Mà Lữ Ông thì sao?
So sánh ra, lại có vẻ như không có tiếng tăm gì. Đặc biệt là chuyện của Lữ Trạch đã mang tới đả kích vô cùng lớn đối với Lữ Ông. Lão càng lúc càng nhận ra, nếu như không có người nào ở huyện Bái nói tốt cho, thì chỉ sợ ngày sau khó mà sống được. Đúng vậy, sẽ càng khó hơn.
Trong lòng Lữ Ông đã có tính toán rồi.
Vừa mới đầu xuân, cũng chính là ngày sinh thần năm mươi tuổi của Lữ Ông, mượn cơ hội này, Lữ Ông phát thiệp mời, phàm là những người có danh tiếng tại huyện Bái thì đều được mời tới dự.
Đồng thời để đề cao địa vị của nhà mình, Lữ Ông còn mời Tiêu Hà là người điều khiển chương trình. Tiêu Hà rất có uy vọng tại huyện Bái, các phụ lão cũng rất coi trọng y. Hiện nay tuy y chỉ là một Trưởng lại, chức vị nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn không được phía quan phương Tần quốc thừa nhận, nhưng đối với người Huyện Bái mà nói, không thể nghi ngờ Tiêu Hà là một nhân vật có uy vọng và nổi bật không kém.
Nhưng Tiêu Hà bề ngoài thì nổi danh, nhưng cũng không thể che giấu được tình cảnh khốn quẫn trong nhà. Tiêu gia tại huyện Bái không được coi là đại tộc, già trẻ lớn bé trong nhà cũng có hơn mười người. Ngoại từ một vài khoảnh ruộng ra, thì toàn bộ gia tộc Tiêu gia hầu như là dựa vào bổng lộc ít ỏi của Tiêu Hà mà sống. Nếu như gặp phải thiên tai, thậm chí còn phải nhờ vả Tiêu Hà đi vay tiền để sinh tồn.
Lữ Ông trả thù lao rất hậu hĩnh cho Tiêu Hà, Tiêu Hà đương nhiên không từ chối.
Cũng bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Hà, đã khiến cho buổi thọ yến này của Lữ Ông thoáng cái được đề cao lên rất nhiều, thậm chí ngay cả người ở Ngõa Tang khá xa cũng nghe nói tới chuyện này. Đương nhiên, Lưu Bang tĩnh dưỡng trong nhà tại Phong Ấp cũng nghe được chuyện này.
Từ trận huyết chiến tại đại trạch Chiêu Dương, Lưu Bang bởi vì bị thương mà vẫn tĩnh dưỡng tại nhà. Mà Phàn Khoái, Chu Bột, Lư Quán, bao gồm cả Hạ Hầu Anh cũng bởi vậy mà theo Lưu Bang quay về Phong Ấp.
Lưu Bang cho rằng, một trận đánh tại đại trạch Chiêu Dương qua đi, sợ là thời gian tới huyện Bái sẽ không còn an bình nữa.
Dù sao trước kia đám người Lưu Bang cũng từng làm buôn bán không vốn, cùng phỉ tặc các lộ hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút liên quan. Tuy rằng Lưu Bang luôn hành sự cẩn thận, nhưng vẫn không dám mạo hiểm, vì vậy quyết định trốn ở trong nhà, vừa là để dưỡng thương, cũng vừa là để tránh đầu sóng ngọn gió.
Chỉ cần Lưu Bang không xuất hiện, thì tin tưởng rằng không có kẻ nào dám làm loạn. Đạo cũng có đạo, có một số việc, trong lòng mọi người hiểu rất rõ, nếu như thật sự xé rách da mặt, thì sẽ chẳng ai được yên ổn cả.
Cho nên, cả một mùa đông Lưu Bang vẫn ở trong nhà. Phụ thân Lưu Bang tên là Lưu Thoan, nhưng các hương thân trong Trung Dương theo thói quen gọi Lưu lão gia là Chấp gia ông. Chấp gia, là nhũ danh của Lưu lão gia, nhưng hơn hết đại danh này của Lưu Thoan từ đâu mà có, mọi người càng hiểu rõ. Chấp gia ông là một nông dân chân chất, nhát gan, cố chấp, còn có chút nhu nhược, có bốn con trai, con trưởng Lưu Bá đã lấy vợ sinh con, con thứ Lưu Trọng năm nay cũng sắp trở thành phụ thân rồi.
Con út Lưu Giao được Chấp gia yêu quý nhất, là người rất thông minh nên ông đã cho con út theo phụ lão trong thôn học chữ đọc sách.
Mà con thứ ba Lưu Quý lại không được Chấp gia yêu quý. Đứa con này cả ngày chơi bời lêu lổng không nói, ngay cả người bên cạnh cũng toàn những kẻ không đứng đắn Mà khiến Chấp gia không thể nào chấp nhận nổi chính là, đứa con út Lưu Giao này vô cùng sùng kính Lưu Quý. Việc Lưu Quý ở nhà dưỡng thương, Lưu Giao cả ngày ở bên Lưu Bang. Chấp Gia ông vô cùng lo lắng, lo con trai út sẽ bị Lưu Bang làm nhiễm thói xấu, thì uổng phí tâm huyết cả đời ông.
- Thọ yến Lữ gia?
Lưu Bang ngồi dưới gốc cây đại thụ cửa thôn, duỗi hai chân, vừa gãi đầu vừa hỏi:
- Đang yên lành sao Lữ lão đầu lại làm vậy?
Một thằng bé ngồi bên cạnh Lưu Bang, chừng bảy tám tuổi, cậu bé là con trai Lưu Bang. Đừng nhìn Lưu Bang đến giờ còn chưa kết hôn, nhưng những năm gần đây, y qua lại với Tào quả phụ sống gần Phong Ấp đã sinh ra đứa bé này. Lưu Phì nhìn bề ngoài khá gầy yếu, khí sắc cũng không tốt. Điều này cũng khó trách, lúc Lưu Phì sinh ra, Lưu Bang ném cậu cho mẹ y nuôi, còn y dẫn theo Tào quả phụ cả ngày tiêu dao bên ngoài.
Bà Lưu tuổi đã lớn, đương nhiên không đủ sức khỏe để chăm sóc Lưu Phì. Mà Chấp gia ông thì cũng bởi vì không thích Lưu Bang, nên cũng không thích đứa cháu Lưu Phì này. Nếu không phải được Lưu Trọng và Lưu Giao chăm sóc, thì Lưu Phì cũng chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Nhưng cậu bé một câu oán hận cũng không có trái lại vô cùng kính trọng phụ thân mình.
Lần này Lưu Bang trở về, Lưu Phì bám sát Lưu Bang không rời. Có lẽ là bởi vì Tào quả phụ đã chết, trong lòng Lưu Bang thấy hổ thẹn, cho nên cũng thể hiện tình thương yêu đối với Lưu Phì. Nghe Lưu Bang hỏi, Lư Quán cười nói:
- Lữ lão đầu chỉ sợ muốn mượn cơ hội này tạo quan hệ tốt với hương thân, mượn hơi một số người thôi. Dù sao lão đầu này cũng là người ngoài, hơn nữa năm ngoái chuyện con trai của lão khiến lão cũng cảm thấy một số nguy cơ, cho nên mới có hành động này.
Lưu Bang gật đầu:
- Xem ra Lữ lão đầu sốt ruột rồi.
Phàn Khoái cười lạnh:
- Lão đầu này lúc trước khôn chịu để con trai lão nhận lệnh chiêu mộ, kết quả giờ thành người què rồi. Chỉ đáng tiếc thằng cháu của Lưu gia làm phí phạm cả quân công một tước. Nhưng tiểu tử kia cũng là người dám đảm đương, giờ ta cũng có chút bội phục tiểu tử đó.
Thằng cháu Lưu gia mà Phàn Khoái nói cũng chính là Lưu Khám.
Lưu Bang thở dài:
- Thằng nhóc Lưu gia quả là làm được việc....Ha hả, lần này trở lại ta nhất định phải gặp gỡ hắn một phen.
- Cha, thằng cháu Lưu gia...đã hại mẫu thân...
Lưu Phì đột nhiên mở miệng.
Lưu Bang ngẩn ra, quay lại trừng mắt với Lưu Phì, lạnh lùng nói:
- Phì, từ hôm nay trở đi, con phải nhớ kỹ, mẹ con bị bệnh chết...Hiểu rõ chưa? Hôm nay không như trước nữa, họa là từ miệng mà ra, chúng ta càng phải cẩn thận....Chuyện của mẹ con, từ nay trở đi không được nhắc tới nữa.
- Hài nhi...đã biết!
Lưu Phì há mồm tựa như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lai nuốt trở vào. Cậu cúi đầu, nét mặt đờ đẫn, nhìn không ra tâm trạng là gì.
Lưu Bang đứng lên, duỗi thắt lưng.
- Ở đây nửa năm rồi, trong miệng đã nhạt lắm rồi. Đồ Tử, chúng ta thu dọn một chút, chuẩn bị quay về huyện Bái đi. Nếu Lữ lão đầu chuẩn bị tiệc rượu mà chúng ta không tới dự, chẳng phải là không nể mặt mũi của lão đó sao? Hắc hắc, chúng ta cần phải dành bụng để dự tiệc của lão.
Lư Quán nói:
- Thế nhưng đi dự tiệc của Lữ lão đầu thì phải có quà lễ. Chúng ta gần một năm không làm gì cả, đâu có còn tiền?
- Không có tiền thì không thể đi sao?
Lưu Bang cười nói:
- Ta không tin. Lão tử không những phải đi mà còn phải để Lữ lão đầu nghênh đón đàng hoàng nữa. Đi thôi, đi muộn một chút là không kịp nữa đấy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hình Đồ
Canh Tân
Hình Đồ - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=hinh_do__canh_tan