Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồng Đạo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
R
õ ràng thời điểm năm giờ chiều là tuyệt vời cho tất cả mọi người. Không một nhân viên tòa án nào ra về sau khi tin loan ra khắp các phòng làm việc, khắp xó xỉnh - trong khoảng chỉ vài phút đồng hồ.
Một thư ký phụ trách về mảng bất động sản cho một Hãng luật lớn đang bận rộn kiểm tra lại một giấy chứng nhận sở hữu đất đai tại tòa án đã nghe lỏm được cái tin mới nhất này về Patrick. Cô ta chạy ra chỗ đặt điện thoại và gọi về văn phòng Hãng. Chỉ trong khoảng thời gian tính bằng phút, toàn bộ giới luật pháp ở vùng bờ biển này đã biết tin Lanigan sắp sửa nhận tội trong một thỏa thuận lạ lùng nào đó, và toan tính bí mật làm việc này vào lúc năm giờ chiều tại phòng xét xử chính của tòa án.
Điểm nhấn mạnh về một phiên tòa bí mật, cùng với một thỏa thuận dấm dúi nào đó, đã dẫn tới hàng loạt cú điện thoại; gọi cho các luật sư, cho các bà vợ, cho các phóng viên được ưa thích, cho bạn bè không có mặt trong thành phố. Trong vòng chưa đầy ba mươi phút, nửa thành phố đã biết chuyện Patrick sắp ra hầu tòa với một thỏa thuận và rất có thể sẽ được trả lại tự do.
Họ tụ tập thành từng nhóm tại phòng xét xử với những lời bàn tán thầm thì, vừa nhìn dòng người kéo vào vừa trông chừng những chỗ ngồi của họ. Đám đông tăng lên lại càng như chứng thực cho những gì đã được đồn đại. Ngần này người thì không thể nào sai được. Và cho đến khi các phóng viên kéo tới, thì những lời đồn đại ngay lập tức được coi là có thật.
"Anh ta đến rồi." Một nhân viên tòa án đứng gần phía bên trên kêu lên và đám đông bắt đầu vội vàng ngồi vào chỗ.
Patrick mỉm cười với hai phóng viên truyền hình đang chạy vội tới để gặp hắn ở cửa sau. Hắn được dẫn đến vẫn cái phòng hội thẩm đó ở trên tầng hai, nơi cái khóa tay được mở ra. Cái quần kaki của hắn hơi dài một chút, bởi vậy hắn đã xắn lên một gấu. Karl bước vào và bảo đám cảnh sát ra chờ ngoài hành lang.
"Một phiên tòa lặng lẽ mà đông người quá." Patrick nói.
"Khó mà giữ kín chuyện gì ở quanh đây được. Quần áo đẹp đấy."
"Cảm ơn."
"Có một phóng viên mà tôi biết của một tờ báo ở Jackson đề nghị tôi nói với anh..."
"Dứt khoát không. Không một lời nào với bất kỳ ai."
"Tôi cũng đoán vậy. Khi nào thì anh đi hả?"
"Tôi chưa biết. Cũng ngay thôi."
"Cô gái kia đang ở đâu vậy?"
"Châu Âu."
"Tôi có thể đi với anh được không?"
"Vì sao?"
"Muốn xem, vậy thôi."
"Tôi sẽ gửi cho ông một cuộn băng video."
"Cảm ơn nhiều."
"Ông có thực sự muốn đi không? Nếu như ông có cơ hội ra đi, ngay bây giờ, ông có đi không vậy?"
"Cùng với chín mươi triệu đôla hay không hả?"
"Cho dù là có hay không."
"Dĩ nhiên là không. Không cùng một tình huống. Tôi yêu vợ tôi, còn anh thì không. Tôi có ba đứa con tuyệt vời, hoàn cảnh của anh thì khác. Không, tôi sẽ không bỏ đi. Nhưng tôi cũng không trách cứ gì anh."
"Ai cũng muốn chạy trốn, Karl ạ. Vào một lúc nào đó trong cuộc đời, ai cũng đã từng có lần tính tới chuyện chạy trốn. Cuộc sống ở vùng biển hay vùng núi luôn luôn dễ chịu hơn. Những rắc rối có thể được bỏ lại đằng sau. Cái đó nằm sẵn trong mỗi con người chúng ta. Chúng ta là con cháu của những người nhập cư, những người đã bỏ lại đằng sau những hoàn cảnh khốn khổ và tới mảnh đất này để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và họ đã tiếp tục đi sang miền Tây, lại lên đường, luôn luôn chỉ để tìm kiếm cái giấc mộng vàng. Giờ đây thì chẳng còn chỗ nào mà đi cả."
"Trời đất. Tôi đã không nhìn vấn đề từ một góc độ lịch sử."
"Đó là một chuỗi liên tục."
"Giá mà ông bà tôi cũng đã cuỗm được của ai đó chín mươi triệu trước khi họ rời Ba Lan."
"Tôi đã trả lại rồi mà."
"Tôi nghe nói có thể còn có một ổ trứng nhỏ được để lại đâu đó."
"Một trong những tin đồn không có cơ sở."
"Vậy theo anh có phải là sắp tới sẽ có cả một trào lưu những vụ ăn cướp tiền của khách hàng, những vụ đốt các thi hài, rồi những chuyến bay xuống Nam Mỹ, nơi tất nhiên là có những cô gái xinh đẹp đang chờ đợi để được vuốt ve phải không?"
"Cho tới nay thì mọi chuyện là ổn."
"Tội nghiệp cho những người dân Braxin. Tất cả những gã luật sư xảo quyệt đều đang tìm đường đến chỗ họ cả."
Sandy bước vào với một văn bản nữa để lấy chữ ký. "Trussel đang bực bội lắm." Anh nói với Karl. "Sức ép đang đổ lên đầu ông ta. Điện thoại réo liên tục."
"Còn Parrish thì sao?"
"Lo lắng như một cô gái làm tiền ở nơi nhà thờ vậy."
"Chúng ta hãy làm ngay đi trước khi họ trở nên quá sợ hãi." Patrick nói trong khi ký vào cái văn bản mà Sandy mang tới.
Một viên mõ tòa bước ra loan báo phiên tòa sắp bắt đầu, và xin mời tất cả ngồi xuống. Mọi người vội vã tìm vào những chỗ còn trống. Một viên mõ tòa khác đóng các cánh cửa lớn lại. Những người đến xem đứng thành hàng dọc theo các bức tường. Mọi nhân viên tòa án đều làm ra vẻ đang có một việc gì đó ở phía bên trên, gần chỗ ngồi của chánh án. Đã gần năm giờ rưỡi.
Thẩm phán Trussel bước vào với dáng vẻ cứng nhắc thường thấy ở ông ta, và tất cả mọi người đều đứng dậy. Ông ta chào họ, cảm ơn sự quan tâm của họ đối với công lý, nhất là vào giờ muộn như thế này trong ngày. Ông ta và ông Công tố viên đã cho rằng một phiên tòa quá nhanh chóng sẽ sặc mùi của một thỏa thuận không đàng hoàng, bởi vậy mọi chuyện sẽ được để cho diễn ra không vội vàng gì. Họ thậm chí đã bàn tới việc hoãn phiên tòa lại, nhưng sau đó cho rằng một sự trì hoãn sẽ gây ấn tượng rằng họ đã bị bắt quả tang khi đang toan tính lén lút làm chuyện gì đó.
Patrick được dẫn vào qua cánh cửa bên khu hội thẩm đoàn, và đến đứng bên cạnh Sandy ngay trước tòa. Hắn không nhìn ai cả. Parrish đứng gần đó, rất sốt ruột được bắt đầu. Thẩm phán Trussel lật từng trang hồ sơ, kiểm tra lại từng chữ trên từng trang.
"Ông Lanigan." Sau cùng ông ta cất tiếng, mạnh mẽ và chậm rãi. Trong ba mươi phút tiếp theo đó, mọi điều đều được trình bày một cách chậm rãi cả. "Ông đã trình tòa một số kiến nghị."
"Đúng vậy, thưa ngài Chánh án." Sandy nói. "Kiến nghị đầu tiên của chúng tôi là hạ các cáo buộc từ tội cố sát xuống tội làm tổn thương tới một thi hài."
Những lời này vang vọng trong cả căn phòng đang lặng như tờ. Làm tổn thương tới một thi hài ư?
"Ông Parrish." Ông Chánh án nhắc. Việc Parrish sẽ phải lo phần trình bày là điều đã được thỏa thuận. Gánh nặng của ông ta sẽ là việc giải thích được với tòa, một cách chính thức, và quan trọng hơn là với báo chí và các công dân đang dõi theo ở ngoài kia.
Ông ta đã trình bày một cách tuyệt vời về những diễn biến mới nhất một cách chi tiết. Không phải một vụ giết người, đó là điều rốt cuộc, mà là một tội nhẹ hơn rất nhiều. Viện công tố bang không phản đối việc hạ thấp các cáo buộc, bởi vì cơ quan này không còn tin rằng Lanigan đã giết chết bất kỳ ai. Ông ta đi lại với dáng vẻ thoải mái nhất có thể có được, không còn bị câu thúc bởi những quy ước nghi lễ hay thủ tục gì nữa, và đã giành được sự tán thưởng của tất cả các phía.
"Tiếp theo, chúng ta còn có một kiến nghị của bị cáo đề nghị tòa chấp thuận lời nhận tội đối với lời cáo buộc về hành vi làm tổn thương tới một thi hài, có phải không ông Parrish?"
Màn kịch thứ hai này cũng giống với màn đầu, với Parrish thêm mắm thêm muối vào câu chuyện về ông già Clovis đáng thương.
"Ông nhận là có tội hay không có tội, ông Lanigan?" Ông Chánh án hỏi.
"Có tội." Patrick nói, giọng cứng rắn nhưng không còn kiêu hãnh gì.
"Viện công tố có khuyến nghị gì không?" Ông Chánh án hỏi vị Công tố viên.
Parrish đi đến bên cái bàn của ông ta, lật lật đám giấy tờ, bước trở lại trước tòa, và sau cùng cất tiếng, "Có, thưa ngài Chánh án. Tôi có một bức thư của bà Deena Postell ở Meridian, Mississippi. Bà ta là người cháu còn sống duy nhất của Clovis Goodman." Ông ta trao một bản sao cho Trussel như thể bức thư đó là chuyện hoàn toàn mới vậy. "Trong bức thư này, bà Postell khẩn khoản xin tòa không truy tố ông Lanigan về hành vi đốt xác người ông của bà ta. Ông cụ đã chết hơn bốn năm nay, và gia đình không thể chịu đựng được thêm bất kỳ sự thống khổ và đau đớn nào nữa. Rõ ràng là bà Postell rất gần gũi với người ông của bà ta, và đã rất nặng nề với cái chết của ông cụ."
Patrick liếc nhìn Sandy. Nhưng Sandy thì không muốn nhìn hắn.
"Ông đã nói chuyện với bà ta chưa?" Ông Chánh án hỏi,
"Rồi. Mới cách đây khoảng một tiếng. Bà ta rất xúc động trên điện thoại, và xin chúng ta không dấy lại vụ việc đau buồn này. Bà ta nói một cách kiên quyết rằng sẽ không ra làm chứng trước bất kỳ phiên tòa nào và cũng không hợp tác với bên công tố dưới bất kỳ hình thức nào." Parrish lại bước đến bên cái bàn của ông ta và xem thêm một vài giấy tờ khác. "Với tình cảm đó của gia đình, viện công tố bang khuyến nghị rằng bị cáo bị phạt mười hai tháng tù treo do có thái độ tốt, rằng ông ta phải nộp một khoản tiền phạt là năm nghìn đôla và trả tiền án phí, và phải có một thời gian thử thách."
"Ông Lanigan, ông có đồng ý với án phạt này không?" Trussel hỏi.
"Có, thưa ngài Chánh án." Patrick nói, không ngẩng đầu lên.
"Tòa quyết định như vậy. Còn gì nữa không?" Trussel nhấc cái búa của ông ta lên và chờ đợi. Cả vị luật sư bào chữa và ông Công tố viên đều lắc đầu.
"Phiên tòa của chúng ta kết thúc." Ông ta tuyên bố và gõ mạnh cái búa xuống.
Patrick quay người đi và nhanh chóng ra khỏi phòng xét xử. Một lần nữa, hắn lại biến mất ngay trước mắt họ.
Hắn cùng với Sandy đợi một tiếng đồng hồ trong phòng làm việc của Karl Huskey trong khi bóng tối trùm xuống và những kẻ dai nhất còn đeo bám ở tòa án cũng đành bỏ cuộc ra về. Vào lúc bảy giờ tối, hắn nói lời chào từ biệt thân yêu với Karl. Hắn cảm ơn ông ta về việc đã có mặt ở đó, đã ở bên cạnh hắn, về tất cả, và hắn hứa sẽ giữ liên lạc. Trong lúc bước ra cửa, hắn cũng một lần nữa cảm ơn ông ta đã làm một người hộ tang cho hắn.
"Thôi nào." Karl nói. "Thôi nào."
oOo
Họ rời Biloxi trên chiếc Lexus của Sandy, Patrick ngồi ngả người trên chiếc ghế bên cạnh Sandy lái xe, lặng ngắm lần cuối cùng những tia nắng chiều của vùng Vịnh. Họ chạy ngang qua những sòng bạc bên bờ biển ở Biloxi và Gulfport, ngang qua cái bến tàu ở Pass Christian, và rồi những vầng sáng trải rộng ra khi họ vượt qua Vịnh St.Louis.
Sandy trao cho hắn cái số điện thoại, và hắn gọi tới khách sạn của nàng. Lúc đó là ba giờ sáng ở Luân Đôn, thế mà nàng cũng chộp ngay lấy máy giống như là nàng đang ngồi nhìn chăm chăm vào nó mà chờ đợi vậy. "Eva, anh đây." Hắn nói với cả một sự kiềm chế lớn. Sandy gần như là dừng xe lại ngay lập tức để hắn có thể ra ngoài nói chuyện với nàng. Anh đã cố để không nghe thấy gì.
"Hiện bọn anh đang rời Biloxi, trên đường đi New Orleans. Anh không sao. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy khỏe hơn lúc này. Còn em?"
Hắn lắng nghe một lúc lâu, mắt nhắm lại, đầu hơi ngả ra sau.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu hả?" Hắn hỏi.
"Thứ sáu, ngày 6 tháng Mười một." Sandy đáp.
"Anh sẽ gặp em ở Aix, chỗ Villa Gallici, vào Chủ nhật. Đúng. Rồi. Anh ổn cả. Anh yêu em. Thôi đi ngủ đi, anh sẽ gọi em sau vài tiếng nữa."
Họ chạy vào Louisiana trong im lặng, và đâu đó ngang Hồ Pontchartan, chợt Sandy nói: "Tôi có một người khách rất thú vị hồi chiều nay."
"Thật à, ai vậy?"
"Jack Stephano."
"Ngay ở Biloxi à?"
"Phải. Lão tìm tôi ở khách sạn, nói rằng lão đã kết thúc với vụ Aricia và đang trên đường đi nghỉ ở Florida."
"Sao anh không giết lão đi?"
"Lão nói là lão xin lỗi. Nói rằng đám tay chân của lão ở dưới đó đã quá tay một chút khi chúng tóm được anh, và muốn tôi chuyển lời xin lỗi."
"Cái thằng cha đó. Tôi tin rằng lão đến không chỉ để nói lời xin lỗi."
"Đúng là thế. Lão đã kể với tôi về một kẻ phản bội ở Braxin, về Nhóm Pluto và những khoản tiền thưởng, và hỏi thẳng thừng rằng có phải cô gái kia, Eva, là kẻ đã phản bội anh không. Tôi nói là tôi không biết gì."
"Sao lão lại quan tâm tới chuyện đó nhỉ?"
"Hỏi được đấy. Lão nói là không cưỡng lại được sự tò mò. Lão đã trả hơn một triệu đôla tiền thưởng, tóm được đối tượng mà lão săn đuổi, nhưng lại không lấy được tiền, và lão nói là lão sẽ không thể nào ngủ được cho đến khi lão biết rõ chuyện. Phần nào tôi cũng tin lời lão."
"Nghe có vẻ có lý."
"Lão không còn ăn chung gì trong cuộc đấu đá này hay cái gì khác đại loại thế. Đó là lời của lão, không phải của tôi."
Patrick gác chân trái lên đầu gối bên phải, và sờ nhẹ vào chỗ vết bỏng. "Trông lão ta thế nào?" Hắn hỏi.
"Khoảng năm mươi lăm, rất Italia, nhiều tóc bạc, mắt đen, một người đàn ông có diện mạo đẹp. Nhưng sao?"
"Bởi vì ở đâu tôi cũng nhìn thấy lão. Trong ba năm qua, một nửa số những người lạ mà tôi nhìn thấy ở Braxin đều là Jack Stephano. Tôi bị cả trăm kẻ truy đuổi trong những giấc ngủ của mình, và tất cả bọn chúng hóa ra đều là Jack Stephano. Lão ẩn mình trong những ngõ hẻm, nấp sau những cái cây, cuốc bộ theo sau trên những khúc phố ở São Paulo, bám theo bằng môtô, rượt đuổi bằng ôtô. Tôi đã nghĩ về Stephano còn nhiều hơn cả là nghĩ về mẹ tôi."
"Cuộc đuổi bắt đó đã kết thúc."
"Sau cùng thì tôi đã quá mệt mỏi, Sandy ạ. Tôi đã bỏ cuộc. Cuộc sống trốn tránh hoàn toàn là một cuộc phiêu lưu, hồi hộp và lãng mạn, cho tới khi anh biết rằng có kẻ nào đó đang rình rập. Trong khi đang ngủ, anh cũng thấy có người sục tìm. Trong khi anh đang ăn tối với một người phụ nữ xinh đẹp trong cái thành phố có cả chục triệu dân kia, cũng có ai đó gõ cửa, chìa tấm ảnh của anh ra cho một người phục vụ và hứa hẹn một khoản tiền thưởng để đổi lấy thông tin. Tôi đã đánh cắp quá nhiều tiền, Sandy. Họ buộc phải truy đuổi tôi, và khi tôi biết rằng họ đã có mặt ở Braxin thì tôi hiểu rằng cuối cùng thì cũng sẽ đến lúc phải chấm dứt."
"Anh nói bỏ cuộc nghĩa là thế nào?"
Patrick thở dài và cựa mình trên ghế. Hắn nhìn qua cửa sổ xuống mặt nước phía dưới, và cố sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. "Tôi đã bỏ cuộc, Sandy. Tôi đã mệt mỏi với cuộc chạy trốn, và tôi đã bỏ cuộc."
"Câu đó thì tôi đã nghe."
"Tôi biết là họ sẽ tìm ra tôi, bởi vậy tôi quyết định sẽ để điều đó xảy ra theo cách của tôi chứ không phải cách của họ."
"Tôi đang nghe đây."
"Những khoản tiền thưởng nhận được từ Stephano kia là ý kiến của tôi, Sandy. Eva phải bay tới Madrít, rồi tới Atlanta, nơi cô ấy phải gặp những người của Pluto. Họ được trả tiền để liên hệ với Stephano và lo về luồng thông tin cùng tiền bạc. Chúng tôi vắt cạn tiền của Stephano, và sau cùng để cho lão kiếm tìm được đến chỗ tôi, đến ngôi nhà nhỏ ở Ponta Porã."
Sandy ngoảnh sang, mặt anh ngớ ra, miệng há hốc, mắt đờ đẫn.
"Nhìn đường kìa." Patrick nói, tay chỉ lên mặt đường.
Sandy chỉnh lại tay lái, đưa chiếc xe trở về làn bên phải. "Anh nói láo." Anh ta nói không ra hơi. "Tôi biết là anh lại nói láo."
"Không. Chúng tôi đã thu được một triệu một trăm năm mươi nghìn đôla từ Stephano, và lúc này thì chỗ tiền đó đang được cất giấu, chắc là ở Thụy Sĩ, cùng với chỗ còn lại."
"Anh không biết ở đâu ư?"
"Cô ấy lo chuyện đó. Tôi sẽ biết khi nào gặp cô ấy."
Sandy choáng cả người đến mức không còn nói gì được nữa. Patrick nói tiếp. "Tôi biết là họ sẽ tìm ra tôi và tôi cũng biết là họ sẽ cố để buộc tôi khai ra. Nhưng tôi không biết chuyện xảy ra đến như thế này." Hắn chỉ vào vết bỏng phía bên trên cổ chân trái. "Tôi cũng nghĩ là phải kinh khủng, Sandy, nhưng đâu có nghĩ tới chuyện họ suýt đã giết chết tôi rồi. Sau cùng thì họ cũng buộc tôi phải khuất phục, và tôi đã nói với họ về Eva. Nhưng lúc đó thì cô ấy đã biến đi rồi, và tiền cũng vậy."
"Anh có thể đã phải uổng mạng như bỡn." Sandy gượng nói được một câu. Anh đang chỉ cầm lái bằng một tay, còn tay kia thì gãi đầu.
"Đúng thế. Hoàn toàn đúng. Nhưng hai giờ sau khi tôi bị tóm thì FBI ở Oasinhtơn đã biết tôi đang ở trong tay Stephano. Điều đó đã cứu mạng tôi. Stephano không dám giết tôi bởi vì đám Liên bang đã biết chuyện."
"Nhưng làm sao..."
"Eva đã gọi cho Cutter ở Biloxi. Ông ta lại gọi cho Oasinhtơn."
"Anh thật ngu ngốc khi để cho bọn họ tóm được anh."
"Không đâu. Chẳng nhẽ không phải tôi vừa mới bước ra khỏi tòa án và là một người tự do đó sao? Chẳng nhẽ không phải tôi vừa mới nói chuyện với người đàn bà mà tôi yêu xiết bao đó sao? Và người đàn bà đó lại đang giữ cho tôi một cái gia tài nho nhỏ. Sau cùng thì quá khứ đã chấm dứt, Sandy. Anh không thấy vậy à? Không còn ai truy đuổi tôi nữa."
"Bao nhiêu trục trặc đã có thể xảy ra."
"Phải, nhưng chúng đã không xảy ra. Tôi có tiền, có những cuộn băng kia, câu chuyện về Clovis. Tôi đã có bốn năm để lên kế hoạch về mọi thứ."
"Cuộc tra tấn kia thì đâu có nằm trong kế hoạch."
"Phải, nhưng những vết thương rồi sẽ lành lại. Thôi, đừng làm mất vui nữa, Sandy. Tôi đang cảm thấy tuyệt vời lắm."
Sandy thả hắn xuống chỗ ngôi nhà của mẹ hắn, ngôi nhà mà hắn đã lớn lên trong thời thơ ấu. Bà Lanigan mời Sandy ở lại, nhưng anh biết là họ cần có thời giờ bên nhau, vả lại, cũng đã bốn ngày liền anh chưa gặp mặt vợ con.
Sandy lái xe đi, đầu óc vẫn còn chao đảo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồng Đạo
John Grisham
Đồng Đạo - John Grisham
https://isach.info/story.php?story=dong_dao__john_grisham