Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chưa Từng Yêu Em Như Thế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 43: Chương 32
S
au khi tốt nghiệp trung học, anh ra nước ngoài. Cô thầm thương anh, thế nên sau khi anh đi, cô vẫn luôn tính chính xác múi giờ để lên mạng rồi ngẫu nhiên gặp gỡ, sau đó là trò chuyện. Cô vẫn luôn cẩn thận, lo anh sẽ nhận ra lòng mình rồi lại trốn tránh cô. Anh thì vẫn giữ thái độ hứng hờ như thế, không nhiều lời. Trước khi tốt nghiệp đại học, cô dần cảm thấy mệt mỏi, lần cuối chat với anh, cô nói: Em muốn đi xem mắt. Mấy ngày sau, anh xuất hiện trýớc mặt cô trong dáng vẻ lôi thôi đầy mệt mỏi: Trêu chọc anh bốn năm, đến lúc người ta động lòng thì em lại bỏ chạy, anh không đồng ý đâu.
————–
1.
Năm thứ ba đại học, mỗi khi đèn tắt, ba cô bạn cùng phòng với Ðường Thiển lại nói chuyện về đàn ông, chủ đề quen thuộc bất chấp cả gió mưa cả ngàn ngày nay rồi. Các cô cho rằng Đường Thiển đang giả vờ thanh cao, không chịu tham gia vào đề tài “Tìm đối tượng” với các cô ấy, cũng có lần họ nghi ngờ Ðường Thiển là les nên mới không có hứng thú gì với đàn ông như thế.
Lúc các cô đang nghi ngờ như vậy, trước mặt Ðường Thiển, thậm chí ba cô gái còn không dám mặc váy ngắn quá đầu gối, chỉ sợ sơ ý hở bắp đùi ra sẽ bị Ðường Thiển nhìn thấy rồi rung động, sau đó có khi còn nảy sinh ý đồ gì ðó không đứng đắn với các cô.
Thế nhưng vào một buổi tối thứ bảy, mối băn khoăn này của họ đã bị dẹp tan bởi một tờ áp phích.
Khi đó lão đại được bạn tặng cho một tấm áp phích in hình Ngô Ngạn Tổ treo ở cửa phòng ngủ. Trong bản in, Tổ Tổ vô ý phô bày vòm ngực rộng màu đồng cổ, bắp thịt săn chắc khiến cho người xem cảm thấy máu nóng dâng trào.
Ðường Thiển ngẩn người nhìn tấm áp phích suốt một phút đồng hồ. Một phút sau lão đại tuyên bố với cả bọn, mối họa cho sự trong trắng thiếu nữ của ba người các cô đã tan biến hoàn toàn.
Lão nhị hỏi: “Tại sao?”
Lão đại nói: “Bởi vì ánh mắt lão tam nhìn chằm chằm Ngô Ngạn Tổ đúng là lưu manh quá!”
Lão tam chính là Ðường Thiển.
Lão tứ ngồi bên cạnh nhanh chóng bổ sung lời lão đại: “Đúng đúng! Vừa nãy tớ cũng nhìn thấy! Lão tam còn thèm khát liếm môi nữa kìa! Đối mặt với một tờ giấy mỏng mà còn có thể tỏ thái độ như vậy, lưu manh, quá là lưu manh!”
Ðường Thiển: “…”
Lão nhị lại tiếp lời: “Như thế nghĩa là lão tam cũng hứng thú với đàn ông! Lão tam à, vậy thì sao cậu lại có thái độ cứ như thể không muốn gần con trai vậy chứ? Ba nãm qua số người theo đuổi cậu không ít, sao cậu không chọn lấy một người làm bạn trai để giải tỏa bớt những muộn phiền thời sinh viên đi này?”
Ðường Thiển xoa xoa mặt, khuôn mặt bị vò thành vẻ nghiêm túc đến ngạc nhiên: “Có thể là do số mệnh tớ có tuệ căn ni cô, không thích hợp tìm bạn trai!” Vừa dứt lời, ba người còn lại đồng loạt trợn trừng mắt nhìn cô rồi vung tay nói “Ngừng” một tiếng, sau đó lại đồng loạt trở mặt không thèm để ý cô nữa.
Ðường Thiển cười hì hì ngồi xuống bàn đọc sách bật máy tính lên, đăng nhập Googletalk, ID duy nhất có trong danh sách bạn bè vẫn đang ở trạng thái offline. Ba năm qua, cô vẫn kiên trì lên mạng thứ sáu mỗi tuần, sét đánh cũng không thay đổi. Nhưng hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối cô lên Googletalk để chat với anh. Tuần trước anh có nói với cô tuần này nhớ online sớm một chút, cô nghe lời anh, vậy mà anh vẫn còn chưa lên nữa.
Ðường Thiển ngồi trước máy vi tính, kiên nhẫn đợi chờ.
Hôm nay cô sẽ nói tất cả cho anh biết hết.
2.
Thật ra không phải Ðường Thiển không có hứng thú với việc tìm bạn trai như các bạn học của cô nhận định. Sở dĩ quanh người cô tỏa ra ánh hào quanh thánh nữ không gần nam sắc ấy chẳng qua là vì trong lòng cô sớm đã có một người.
Người con trai trong lòng Ðường Thiển tên là Lương Duy Viễn, học cùng cô thời cấp ba.
Kì thi năm đó Lương Duy Viễn đạt thành tích cao nhất, theo lời các bạn học mô tả là: Ðẹp trai ưu tú, học hành giỏi giang. Trong lớp rất ít khi cậu ấy nói chuyện với mọi người, cả người như thể được bao phủ trong một lớp kết giới đóng băng, khiến cho tất cả các bạn học khác chỉ có thể ngước mắt mà nhìn tới, từ xa trông lại chứ không ai dám tùy tiện đến gần. Khổ nhất là bạn cùng bàn với cậu, vì chẳng có ai nói chuyện cùng lâu ngày thành ra cứ tự độc thoại lẩm bẩm chẳng khác nào người mắc bệnh thần kinh.
Kết quả học tập môn tiếng Anh của Ðường Thiển vốn rất kém, đương nhiên cô không cho rằng mình và cái người đứng trên vạn người mang tên Lương Duy Viễn kia sẽ có bất kì liên hệ nào, mặc dù khi đó chỗ ngồi của cô ở ngay trên bàn cậu. Mãi cho đến sau kì thi đầu tiên, với thành tích môn tiếng Anh chỉ vẻn vẹn 21 điểm, Ðường Thiển anh dũng chiếm luôn vị trí “thứ nhất” đếm ngược từ dưới lên của cả lớp.
Vị trí đầu tiên đương nhiên là Lương Duy Viễn, còn biến thái đạt điểm số tối đa. Ðường Thiển nghĩ có được kết quả này đúng là điên thật rồi, trên đời sao lại có người có thể đạt điểm tối đa ở kì thi tiếng Anh trung học chứ? Bạn cùng bàn nói với cô, đó là do cha mẹ của Lương Duy Viễn đều làm việc ở đại sứ quán, thế nên từ khi còn mặc tã cậu ấy đã học nói song ngữ rồi.
Sau kì thi, thầy giáo khiển trách Ðường Thiển rất nặng nề, hỏi cô có phải trong lúc thi đã lười biếng lắm không, đến đề bài cũng không thèm nhìn mà thẳng tay tô bừa vào tờ giấy. Nhưng mà thầy giáo cũng nhanh chóng loại bỏ khả năng này, lý do là vì: “Không đúng, quy luật ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất mà mấy em hay dắt lưng ấy, cứ làm theo nó thì dù mù tiếng anh cũng không có từng này điểm giống em đâu!” Cuối cùng thầy giáo vô cùng đau thương mà rút ra kết luận: “Xem ra em không hề làm bừa!”
Ðường Thiển ngượng tới mức không còn mặt mũi.
Cuối cùng thầy giáo còn chân thành khuyên nhủ: “Ðường Thiển à, em không giỏi sao không tìm mấy bạn học giỏi hơn để học, không phải Lương Duy Viễn ngồi ngay đằng sau em đó à? Em học cậu ấy nhiều một chút, nếu không với cái điểm số này, em đừng mong có thể thi đỗ đại học!”
Ðường Thiển mơ màng cảm thấy hình như đám đông quần chúng phía sau đang kiềm chết tiếng hít hà than thở, hơn nữa dù tiếng Anh của Lương Duy Viễn tốt thật đấy nhưng mà nhiệt ðộ trên người cậu lạnh lẽo đến thế mà, khiến người ta muốn chùn bước quá. Ngồi trước cậu hai tháng nay, hầu như hai người không hề nói chuyện gì, cô chỉ hay kể mấy chuyện cười với cậu bạn thích lẩm bẩm một mình cùng bàn cậu ấy thôi. Nhưng dù có thấp thỏm thì cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo tiếng Anh của cô kém thế chứ, thành tích quá tệ hại, mà những bạn học khác lại không thể cứu vớt được đời cô. Chẳng còn cách nào khác, Ðường Thiển đành phải xem lời của thầy giáo như Thượng phương bảo kiếm, liều chết xông lên hỏi bài Lương Duy Viễn.
Lần đầu tiên Ðường Thiển ôm bài tập tiếng Anh quay xuống, cả Lương Duy Viễn lẫn cậu bạn thích độc thoại kia cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Cậu bạn kia há nửa miệng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giễu cợt: “Ðường Thiển, cậu muốn làm gì đấy? Không lẽ muốn hỏi bài Lương Duy Viễn đấy à? Cậu đừng đùa, tớ còn chưa thấy cậu ta giảng bài cho ai bao giờ đâu!”
Ðường Thiển rụt cổ liếc cậu ta rồi lại nhìn sang Lương Duy Viễn, tiến thoái lưỡng nan ngập ngừng nói: “Việc này, là như vậy…”
Lương Duy Viễn liếc tên ngồi cùng bàn một lúc, sau đó mặt không đổi sắc đưa tay lên, rút quyển bài tập từ trong tay Ðường Thiển: “Bài nào?” Cậu ta vừa nói vừa lật quyển bài tập ra, sau nhìn thấy những dấu hỏi chấm trải rộng khắp mặt giấy, nhíu chặt mày. “Ðược rồi, hay là cậu nói cho tôi biết bài nào cậu đã làm rồi đi.”
Ðường Thiển ngẩn người: “À, bài thứ nhất…”
Lương Duy Viễn ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Tiếp theo?”
Ðường Thiển lấy hết dũng khí, cẩn thận nịnh nọt đáp: “… Còn lại đều nhờ cả vào cậu!”
Lương Duy Viễn cúi đầu nhìn quyển bài tập, im lặng, cái tên hay lẩm bẩm ngồi bên cạnh thì há hốc mồm ngừng thở. Cậu ngồi cùng bàn với hắn mà hắn còn không thèm nói chuyện áp bức cậu đến mức nào rồi đây, cậu không tin Lương Duy Viễn sẽ giảng bài cho Ðường Thiển. Cậu ta đang đợi Lương Duy Viễn mở miệng nói ra lời từ chối vô tình với cô nhóc đại ngu dốt tiếng Anh ngay trýớc mặt.
Nhýng mà…
“Ðược, vậy thì bắt đầu học từ bài thứ 2.” Lương Duy Viễn mở miệng lần nữa, tên bạn cùng bàn ầm một tiếng ngã xuống đất, cú ngã này như thể cậu đã bị cả thế giới phản bội rồi.
Ðường Thiển cũng đang trong trạng thái khiếp sợ và hoảng hốt, nghe Lương Duy Viễn đang giảng bài cho mình, mãi đến tận đề thứ ba mươi cô mới giật mình tỉnh mộng rồi ôm mặt. Trời ạ! Lương Duy Viễn lại giảng bài cho mình đấy!
3.
Ðường Thiển đã từng có lần cảm thấy bản thân mình cũng rất là ưu tú, rất là đặc biệt, đó là khi cô được người giỏi giang kiệt xuất như Lương Duy Viễn chỉ dạy. Nhưng cái cảm giác phấn khích đó chỉ kéo dài được ba ngày đã bị bóp nát rồi. Kẻ phá đám không ai khác chính là cái tên hay tự lẩm bẩm ngồi cùng bàn với Lương Duy Viễn.
Ba ngày sau khi Lương Duy Viễn chỉ bài cho Ðường Thiển, cái tên thích ðộc thoại kia quyết định tự mình mang gươm ra trận. Cậu run rẩy cầm quyển bài tập mở miệng nói với Lương Duy Viễn: “Bạn cùng bàn à, cậu có thể chỉ bài cho tớ chút được không?”
Lương Duy Viễn liếc cậu một cái, ánh mắt sắc bén tưởng như có thể đâm nát hết dũng khí mà cậu gắng ép ra. Một giây sau, giọng nói lạnh như băng của Lương Duy Viễn vang lên, mở ra cho cậu cuộc sống mới. “Bài này phải không?”
Từ đó về sau, bắt đầu lác đác có bạn học nơm nớp lo sợ tới thử hỏi bài. Ai lúc đến cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, vậy mà kết quả khiến cho ai cũng phải trố mắt kinh ngạc. Lương Duy Viễn không từ chối bất cứ câu hỏi nào.
Ðường Thiển cảm thấy thật chua xót, cô nhìn lầm Lương Duy Viễn thật rồi. Mặc dù cậu ấy nhìn có vẻ kiêu căng ngạo mạn, không ngờ bản chất bên trong lại là một người thoải mái đến vậy này, ai hỏi cũng không từ chối. Ðường Thiển cũng không thể không chua chát thừa nhận rằng, mình thật ra chẳng có gì đặc biệt. Sở dĩ từ trước đến giờ Lương Duy Viễn không chỉ bài cho bạn chẳng qua là vì ngoài cô ra, chưa có ai có gan dám đi hỏi bài cậu ấy, chỉ đến khi cô dẹp hết mặt mũi sĩ diện đi khai thông dòng nước, từ đó về sau mọi người mới thấy Lương Duy Viễn mở miệng chỉ bài, mặc dù Ðường Thiển đúng là người đầu tiên, nhưng cô lại không phải là người cuối cùng, chứ đừng nói gì tới mấy từ “Duy nhất” hay “Đặc biệt”.
Các bạn học vẫn lần lượt tới hỏi bài. Càng hỏi càng phát hiện thì ra Lương Duy Viễn lạnh lùng không ai dám đến gần chẳng qua chỉ là biểu hiện bề ngoài chứ không phải từ chính con người của cậu ấy. Mặc dù trước mỗi lần giảng bài cho bạn học, cậu sẽ lơ đãng cau mày một chút, nhưng mọi người cảm thấy chẳng qua là vì cậu suy nghĩ gì đó thôi, chỉ có tên thích lẩm bẩm là phản đối hành động đó: “Lương… Lương Duy Viễn, tại sao lúc bọn tôi hỏi bài cậu luôn nhíu mày một cái, còn khi Ðường Thiển hỏi bài thì lại không như vậy?”
Vấn đề này lại khiến cho Ðường Thiển bắt đầu xuất hiện chút xao động trong lòng, ngay lúc cô còn đang lo lắng liệu bản thân có vì tim đập nhanh quá đến suy kiệt mà chết hay không thì một câu lạnh như băng của Lương Duy Viễn đã làm trái tim cô nguội lạnh, giúp cô giữ lại sức khỏe thêm lần nữa
“Cậu ngồi bên cạnh, nhìn từ mặt bên thì sao thấy được nếp nhăn khi tôi nhíu mày, nói thật, sau này cậu không cần đi học tiếp nữa đâu, nếu tầm nhìn chạy show biểu diễn mà có chuyển biến thì sau này có thể lên đời đấy.” Lần đầu tiên Ðường Thiển biết Lương Duy Viễn lại độc mồm như vậy. Sau này mỗi lúc cần hỏi bài, cô luôn lặng lẽ để ý, đúng là Lương Duy Viễn khi nhìn về phía cô có nhíu mày cái thật.
Ðường Thiển yên tâm, thả lỏng cho nhịp tim tự do rơi xuống đáy vực sâu. Cô không muốn làm một thiếu nữ mơ mộng hay suy nghĩ lung tung, cô sợ một ngày nào đó vì nhịp tim không ổn định mà mình sẽ bị bệnh tim mất thôi.
Bình thường, Ðường Thiển vẫn để cho tên thích lẩm bẩm kia cười nhạo, lần nào tên kia cũng cười như sắp tắt thở. Nhưng cho tới bây giờ Lương Duy Viễn vẫn không hề cười cô, thậm chí có lúc còn cảm thấy bọn họ nhảm nhí quá, khi cô kể chuyện cười, cậu ấy sẽ bật dậy đi ra nhà vệ sinh.
Ðường Thiển cảm thấy vô cùng thất bại, cô thật sự rất muốn biết, phải là người như thế nào mới có thể lay chuyển kẻ yên lặng này đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chưa Từng Yêu Em Như Thế
Hồng Cửu
Chưa Từng Yêu Em Như Thế - Hồng Cửu
https://isach.info/story.php?story=chua_tung_yeu_em_nhu_the__hong_cuu