Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 42
uổi chiều hôm đó, sau khi Clark tìm cách lấy lại danh dự cho Calloway, vị Cảnh sát trưởng bước xuống khỏi bục nhân chứng. Trên tấm bản đồ địa hình, một dấu X màu đen đã được đánh vào vị trí nơi con chó của những người thợ săn tìm thấy hài cốt của Sarah, làm thu hút sự chú ý của cả khán phòng. Dan nói với Tracy rằng ý định của anh là sau Calloway, các nhân chứng chỉ phải khai báo ngắn gọn. Anh không muốn những điểm bất đồng trong lời khai của Calloway hiện tại và lời khai của ông ở phiên tòa đầu tiên bị quá nhiều chi tiết khác làm loãng. Dan muốn Meyers suy nghĩ về những vấn đề đó trong đêm.
Dan cho gọi Parker House. Parker trông có vẻ khó chịu y hệt như trong phiên tòa đầu tiên. Ông ta bỏ lại áo khoác của mình trên băng ghế đứng lên bục để tuyên thệ nói sự thật trong chiếc áo ngắn tay màu trắng nhăn nhúm. Lúc ngồi xuống, ông ta bắt đầu bứt những sợi lông trên tay mình một cách vô thức. Gót giày bên phải của ông ta dường như đang gõ nhịp theo một giai điệu âm thầm nào đó.
“Hôm đó ông làm ca đêm phải không?” Dan hỏi.
“Đúng như vậy.”
“Ông về nhà vào lúc mấy giờ?”
“Khá muộn. Tôi nhớ là khoảng mười giờ sáng hôm sau.”
“Đó là những gì ông đã khai trong phiên tòa lần trước.”
“Vậy chắc là đúng.”
“Ca của ông ở xưởng kết thúc lúc mấy giờ?”
“Vào khoảng tám giờ.”
“Vậy thì ông đã làm gì trong khoảng thời gian từ lúc hết ca tới lúc về đến nhà?”
Parker dịch chiếc ghế của mình để liếc nhìn những khuôn mặt trong khán phòng, nhưng không hề để mắt đến cháu mình. “Ra ngoài uống chút rượu.”
“Một chút là bao nhiêu?”
Parker nhún vai. “Tôi không nhớ.”
“Ông khai ở phiên tòa lần trước rằng ông đã uống ba cốc bia và một ly whiskey.”
“Chắc là vậy.”
“Ông có nhớ tên quán rượu đó không?”
Parker đột nhiên trông giống như một người đàn ông bị đau lưng đang cố tìm tư thế ngồi thoải mái trên ghế. Clark nắm lấy cơ hội đó để đứng lên phản đối. “Thưa quý tòa, những câu hỏi này không hề liên quan đến vụ án, và chúng rõ ràng đang làm cho nhân chứng cảm thấy không thoải mái. Nếu như ý đồ của luật sư chỉ là làm bẽ mặt…”
“Tôi không hề có ý đó thưa quý tòa.” Dan nói. “Tôi chỉ đang kiểm tra xem nhân chứng có thật sự đủ khả năng để khẳng định lại những gì mà ông ấy đã xác nhận khi về nhà vào sáng hôm đó thôi.”
“Tôi cho phép điều đó.” Meyers nói. “Nhưng hãy làm nhanh lên.”
“Tôi không nhớ tên quán.” Parker nói. Câu đó nghe thật hợp lý khi hai mươi năm đã trôi qua. Tuy nhiên, trong phiên tòa đầu tiên, ông ta cũng đã nói rằng mình không nhớ, cho dù ở thị trấn nhỏ bé này chẳng có mấy quán rượu. Điều đó có vẻ bất hợp lý. Nhưng cả Vance Clark lẫn DeAngelo đều không vặn vẹo gì ông ta.
“Khi ông về nhà thì Edmund đang ở đâu?”
“Đang ngủ trong phòng của nó.”
“Ông có đánh thức anh ấy dậy không?”
“Ngay lúc đó thì không.”
“Vậy ông đánh thức anh ấy vào lúc nào?”
“Khi Cảnh sát trưởng tìm tới. Vào khoảng mười một giờ.”
“Ông có để ý thấy điều gì khác lạ ở vẻ ngoài của Edmund so với lần cuối cùng ông nhìn thấy anh ấy không?”
“Ý anh là những vết xước trên mặt và tay nó?”
“Ông có để ý đến những vết xước trên mặt và tay anh ấy không?”
“Đương nhiên. Những vết xước rành rành ra đấy.”
“Anh ấy đã không cố che giấu chúng bằng mỹ phẩm hay gì khác phải không?”
“Tôi không nghĩ chúng tôi có những thứ đó. Nhà chỉ có tôi và nó. Không có người phụ nữ nào trong nhà.” Cả khán phòng cười ầm lên. Parker cũng cười nhăn nhở. Lần đầu tiên trong phiên xử, ông ta nhìn về phía cháu trai. Nụ cười của ông ta nhanh chóng tắt ngúm.
“Anh ấy có nói với ông và Cảnh sát trưởng Calloway tại sao anh ấy bị xước như vậy không?”
“Nó bảo rằng khi nó đang cưa gỗ trong xưởng nội thất thì một mảnh gỗ đã văng lên và bắn vào nó.”
“Lúc đó, Cảnh sát trưởng Calloway có nói gì hay làm gì không?”
“Ông ta đã chụp vài bức ảnh mặt và tay của Edmund rồi hỏi xem ông ta có thể nhìn quanh được không?”
“Ông đã cho phép ông ấy làm vậy?”
“Tôi nói rằng ông ấy cứ việc kiểm tra.”
“Ông có đi cùng ông ấy không?”
“Không hề.”
“Ông có nhìn thấy Cảnh sát trưởng đi vào xưởng nội thất không?”
“Có, tôi có nhìn thấy ông ta làm vậy.”
“Và ông có nhìn thấy ông ấy bước vào trong buồng lái của chiếc Chevy màu đỏ không?”
“Có, tôi cũng thấy ông ta vào trong đấy.”
“Ông chính là người đã khôi phục lại chiếc xe đó, phải không ông Parker?”
“Chính tôi đã làm vậy.”
“Nhưng ông để cho Edmund lái nó?”
Parker gật đầu. “Vâng. Lúc đó nó không có xe và nó thích chiếc xe ấy.”
“Lúc đó trong xe có lót thảm chứ?”
“Không. Tôi đã lột hết, chỉ còn mặt sàn kim loại.”
“Ghế trên xe được bọc da hay vải?”
“Da.”
“Thêm một câu hỏi nữa, ông Parker. Ông có cất giữ tấm nilon màu đen nào trên chiếc xe đó không? Ví dụ như túi đựng rác hay tấm phủ vườn trong mùa đông?”
“Nhà tôi không có vườn nên tôi không cần thứ đó.”
“Vậy là ông không cất tấm nilon nào trên xe?”
“Theo như tôi biết thì không.”
“Ông có giữ chúng trong nhà không?”
“Ý anh là túi rác đúng không?”
“Vâng.”
“Không. Hầu hết rác trong nhà đều được tôi mang đi ủ phân. Phần còn lại tôi thường chất thành đống. Khi đống rác đủ lớn, tôi sẽ lái xe đem chúng đi đổ ở bãi rác Cascadia. Trên núi chỗ chúng tôi không có dịch vụ thu gom rác.”
Clark từ chối hỏi Parker bất kỳ câu hỏi nào. Dan kết thúc ngày hôm đó bằng việc triệu tập Margaret Giesa. Bà từng là điều tra viên hiện trường, người đã thực thi lệnh khám nhà của Parker House, cũng chính là người đã phát hiện ra đôi khuyên tai hình khẩu súng Colt trong lon cà phê. Giesa đã về hưu và chuyển đến một thị trấn nhỏ ở Oregon cùng chồng bà, Erik. Tuy nhiên bà vẫn chẳng thay đổi nhiều so với người phụ nữ mà Tracy từng nhìn thấy trong phiên tòa đầu tiên. Bà vẫn ăn mặc thời trang và đi đôi giày cao mười phân.
Dan chất vấn Giesa về cuộc khám xét tại khu nhà để xác nhận lại những gì đội của bà đã tìm thấy ngày hôm đó. Anh bỏ phần lớn thời gian để tranh luận về đôi khuyên tai mà bà tìm thấy trong lon cà phê ở xưởng nội thất, cũng như những sợi tóc vàng lấy ra từ buồng lái của chiếc Chevy. Anh cũng đề nghị bà kiểm tra sự toàn vẹn của bằng chứng một cách có hệ thống. Tuy việc đó rất buồn tẻ và mất thời gian nhưng lại vô cùng cần thiết để tránh gây ra tranh cãi về chuyện có ai đó đã xáo trộn hay đánh tráo bằng chứng trong vòng hai mươi năm kể từ khi đội của Giesa tìm thấy chúng và giao nộp lại cho Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington, nơi chúng được cất giữ.
Sau khi Giesa bước xuống khỏi bục nhân chứng, Thẩm phán Meyers tổng kết lại những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay. Bắt đầu lo lắng về thời tiết, Meyers đã cung cấp số máy bàn của thư kí của ông. Ông nói rằng, trong trường hợp phải hoãn phiên xử, bên tòa án sẽ gửi một lời nhắn tới báo chí và toàn thể công chúng. Meyers vừa gõ búa bãi tòa, Maria Vanpelt và những phóng viên khác đã xếp thành một hàng dài để đợi Tracy. Tracy nhanh chóng đi về phía cửa, không ngờ lại gặp Finlay Armstrong ở đó. Anh hộ tống cô đi ra hành lang để xuống phía dưới bằng cầu thang bên trong, băng qua hàng loạt ánh đèn máy ảnh cùng những câu hỏi mà phóng viên ném về phía cô.
“Cô có bình luận gì về buổi xét xử hôm nay không, điều tra viên?” Vanpelt hỏi.
Tracy phớt lờ những câu hỏi đó. Finlay tiếp tục đưa cô băng qua bãi đỗ xe để đi tới xe của cô. Ngoài trời, một số chỗ tuyết đã dày đến gần chục phân.
“Hẹn gặp lại cô ở đây vào sáng mai.” Finlay nói.
“Có phải Cảnh sát trưởng nhờ anh làm việc này không?” Tracy hỏi.
Finlay gật đầu rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp. “Nếu như cô cần gì, cứ gọi cho tôi.”
Tracy vừa lấy xe ra khỏi bãi đỗ thì điện thoại của cô reo lên. Mặc dù Dan đã cảnh báo rằng vụ xét xử cũng giống như chạy marathon, và đây chỉ là chặng đầu tiên, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy sự hài lòng trong giọng nói của anh.
“Tớ sẽ ghé qua Pine Flat để thăm Rex. Gặp tớ ở đó nhé! Chúng ta có thể bàn luận về chuyện của ngày mai.”
Lúc Tracy tới bệnh viện, Dan đang nói chuyện với bác sĩ thú y. Vì vậy, cô đành đội mũ áo khoác lên rồi quay trở ra ngoài, đi đi lại lại trên hàng hiên, tranh thủ kiểm tra email và trả lời tin nhắn. Trời đã nhá nhem tối, bầu trời giờ đang chìm trong một lớp sương mù và vẫn tiếp tục nhả xuống những bông tuyết. Có vẻ như màn sương sẽ không tan sớm. Chiếc nhiệt kế treo bên cạnh chiếc chuông gió đóng băng chỉ ra rằng nhiệt độ đã xuống đến âm bốn độ.
Tracy liên lạc với Kins. Trong lúc đang kể cho anh nghe về phiên xử, cô nhận ra có một chiếc xe đang đỗ ở rìa bãi đất bị tuyết phủ trắng. Tuyết trên nóc xe đã dày cả tấc nhưng kính chắn gió thì mới được quét bằng cần gạt nước. Chiếc xe ở quá xa nên cô không thể nhìn rõ, đặc biệt là trong lúc tuyết rơi dày và trời nhá nhem tối như thế này, nhưng Tracy cảm giác có ai đó đang ngồi phía sau tay lái. Có lẽ là một tay phóng viên nào đó. Cô đang phân vân có nên đến gần hơn để kiểm tra hay không thì Dan mở cửa bệnh viện và thò đầu ra ngoài. Anh mỉm cười. Đó là một tín hiệu tốt.
“Có phải cậu muốn bị viêm phổi không?” Dan hỏi.
“Rex thế nào rồi?”
“Cậu vào đây mà xem.”
Khi bước vào trong, Tracy rất ngạc nhiên khi thấy Rex đã đứng dậy và đi lại trong khu vực tiếp tân, dù rằng vẫn còn hơi rón rén. Trông nó như mới bước ra từ rạp xiếc, với một vật hình nón bằng nhựa buộc quanh cổ để ngăn nó liếm vào những vết thương được băng bó. Cô chìa tay ra và Rex chẳng ngần ngại chạy đến, gí chiếc mũi ướt và lạnh của nó vào lòng bàn tay cô.
Dan đang đứng bên cạnh bác sĩ và vợ anh ta. Anh giải thích với Tracy: “Bọn tớ đang quyết định xem nên làm gì. Tớ cũng không muốn để nó ở lại đây, nhưng tớ nghĩ rằng như thế là tốt nhất. Dù gì thì ban ngày tớ cũng bận.”
“Đừng lo!” Vị bác sĩ nói. “Chúng tôi sẽ trông nom nó cẩn thận đến chừng nào anh cần.”
Dan quỳ xuống một bên gối và ôm cái đầu to bự của Rex vào lòng. “Tao xin lỗi mày nhé, anh bạn. Một đêm nữa thôi là mày được về nhà rồi. Tao hứa.”
Tracy chợt thấy xúc động trước tình thương của Dan và cặp lông mày buồn bã của Rex. Cô đã rất khó khăn để có thể kiềm chế cảm xúc của mình khi nhìn vị bác sĩ dẫn con chó đi. Khi họ tiến đến gần cửa, Rex ngoái đầu lại, trông đầy đau khổ và tuyệt vọng, trước khi miễn cưỡng đi tiếp. Cảnh tượng đó quả thật đau lòng!
Dan nhanh chóng bước ra ngoài hiên, Tracy đi theo ngay sau anh. Chiếc xe lúc nãy đã biến mất. Cô đảo mắt tìm nó, nhưng trên đường giờ vắng tanh, không một bóng người. Chiếc Tahoe của Dan và chiếc Subaru của cô là hai chiếc xe duy nhất còn đỗ trong bãi. Xa hơn về phía bên kia khu đất trống, khói đang bay lên từ ống khói trên nóc những căn nhà hình chữ A. Những đứa trẻ được bọc kín trong những lớp áo dày, đội mũ, đeo khăn quàng và găng tay đang chơi đùa trong tuyết. Ngoài chúng ra, chẳng còn ai khác dám đối mặt với cái lạnh hay rời xa ngôi nhà âm áp của mình trong cơn mưa tuyết mỗi lúc một dày.
“Tớ ghét việc phải để nó lại đây.” Dan nói với giọng đầy cảm xúc.
“Tớ biết, nhưng cậu đã lựa chọn đúng.”
“Không có nghĩa nó là lựa chọn dễ dàng.”
“Đó là lý do khiến cậu biết nó là một lựa chọn đúng đắn.” Cô nắm lấy tay anh, khiến anh có vẻ rất ngạc nhiên. “Tớ nghĩ rằng Rex và Sherlock đã rất may mắn khi cậu tìm thấy chúng, Dan ạ. Và tớ nghĩ rằng Roy sẽ biết cậu không còn là đứa trẻ mũm mĩm với cặp kính trên mặt mà ông ta từng bắt nạt nữa.”
“Mũm mĩm? Đó là cách mà cậu nghĩ về tớ à? Tớ nói cho cậu biết nhé, đấy là cơ bắp chưa phát triển thôi.”
Cô mỉm cười. Cô nhìn thấy trên gương mặt anh không chỉ là cậu bé đã từng là bạn của cô mà còn là người đàn ông mà anh đã trở thành – một người đủ giỏi giang và kiên cường để có thể đánh bại Roy Calloway, nhưng vẫn nhạy cảm đến mức có thể khóc vì một chú chó. Một người đàn ông tốt, một người đàn ông đã từng bị tổn thương nhưng vẫn dùng khiếu hài hước để che giấu nỗi đau của mình. Anh chính là mẫu đàn ông mà cô từng mong một ngày nào đó sẽ xuất hiện trong cuộc đời cô. Cô đang dùng vụ xét xử này như một cách để trì hoãn cảm xúc của cô với Dan. Có lẽ đã lâu lắm rồi cô không để cho bản thân mình trở nên gần gũi về mặt cảm xúc với bất kỳ một người nào, chỉ vì sợ rằng cô sẽ lại mất đi một người thân yêu nữa, và cô không hề muốn phải trải qua nỗi đau đó thêm lần nào.
Tuyết vương trên mái tóc của Dan.
“Hôm nay cậu giỏi lắm! Còn hơn cả giỏi ấy chứ!”
“Chúng ta vẫn còn cả một chặng đường dài. Ngày hôm nay, chúng ta mới chỉ đưa Calloway vào trong tầm ngắm thôi. Ngày mai mới là cú đánh thật sự.”
“Ừ, nhưng tớ vẫn thấy ấn tượng đấy.”
Anh nhìn cô với ánh mắt hiếu kì. “Ý cậu là cậu đang ngạc nhiên?”
“Không hề…” Cô giơ tay còn lại lên, giữ cho ngón trỏ và ngón cái cách nhau tầm một phân. “… Thôi được, có lẽ là chỉ chút xíu thế này thôi.”
Anh cười lớn rồi siết chặt tay cô. “Tớ sẽ kể cho cậu nghe một bí mật nho nhỏ. Chính tớ cũng thấy ngạc nhiên về bản thân mình.”
“Thật ư? Sao lại thế?”
“Đã lâu rồi tớ không đứng trong phòng xử án để chất vấn một nhân chứng trong một vụ án như vậy. Tớ nghĩ rằng nó dễ dàng như đi xe đạp ấy.”
“Trừ việc không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra êm đẹp với cậu. Tớ vẫn còn nhớ!”
Mắt anh mở to để làm bộ xấu hổ. “Này, chỉ là một cái lốp xe bị xịt thôi mà!”
Cô lại bật cười. Những ngón tay của anh và cô đan vào nhau, vừa vặn như một cặp trời sinh. Cô tiếp tục tưởng tượng cảm giác ngón tay ấy vuốt ve da thịt cô.
“Cậu ở lại cái nhà nghỉ đó có ổn không?” Dan hỏi.
“Tớ sẽ không ăn thêm bất kỳ cái bánh burger phô mai thịt muối nổi tiếng nào nữa đâu. Nhưng có lẽ tớ sẽ sống lâu hơn nhờ thế.”
“Cậu biết đấy, chuyện tớ không bảo cậu ở lại nhà tớ không hề liên quan đến những gì đã xảy ra với Rex.” Anh nói. “Tớ xin lỗi. Lúc đó tớ đang buồn và tớ đã nói những lời…”
“Tớ biết.” Cô tiến đến sát anh hơn, đợi chờ một tín hiệu. Khi anh cúi xuống, cô cũng nhón chân lên. Bất chấp thời tiết lạnh giá, đôi môi của anh ấm và ướt át. Cô không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào khi hôn anh. Việc này cũng tự nhiên như lúc hai bàn tay của họ nắm lấy nhau vậy. Khi môi cô rời khỏi môi anh, một bông tuyết nhẹ rơi trên mũi cô. Dan cười rồi phủi nó đi.
“Cả hai chúng ta đều sắp viêm phổi đến nơi rồi.” Anh nói.
“Họ đưa cho tớ hai chiếc chìa khóa phòng đây.” Cô đáp.
Cô nằm bên cạnh anh trong ánh sáng màu vàng nhợt nhạt của chiếc đèn đặt trên đầu giường nhà nghỉ. Tuyết đã chặn lại mọi âm thanh bên ngoài căn phòng, khiến căn phòng trở nên yên tĩnh một cách rùng rợn, ngoại trừ tiếng xì xì phát ra từ cái máy sưởi bên dưới khung cửa sổ.
“Em không sao chứ? Em có vẻ im lặng.”
“Em ổn. Còn anh thì sao?”
Anh ôm cô vào lòng và hôn lên trán cô. “Không hối tiếc gì chứ?” Anh hỏi.
“Điều duy nhắt em hối tiếc là anh không ở lại đây được thôi.”
“Anh cũng rất muốn.” Anh nói. “Nhưng Sherlock chỉ là một cậu nhóc to xác nếu không có người anh em của nó. Anh cũng còn phải chuẩn bị cho phiên xử quan trọng ngày mai nữa.”
Cô mỉm cười. “Em nghĩ anh sẽ là một người cha tốt.”
“Ừ, nhưng lúc nào chẳng có những điều không như ý muốn.”
Cô chống một bên khuỷu tay. “Tại sao anh lại không có con?”
“Cô ấy không muốn có con. Cô ấy đã nói thế trước khi bọn anh làm đám cưới, nhưng anh cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đổi ý. Anh đã nhầm.”
“Giờ thì anh đã có những đứa bé của mình đấy thôi.”
“Anh chắc rằng một trong hai đứa đang rất lo lắng.”
Anh hôn cô lần nữa rồi nghiêng người sang một bên để ra khỏi giường, nhưng cô nắm lấy vai anh và kéo anh trở lại.
“Nói với Sherlock rằng em xin lỗi vì để anh về muộn.” Cô nói, trèo lên người anh, cảm thấy cơ thể anh đang có phản ứng với hành động của mình.
Sau những phút giây ấy, cô nằm trong chăn, ngắm nhìn anh mặc lại đồ.
“Em sẽ dẫn anh ra cửa hay đá đít anh xuống vỉa hè nào?” Anh hỏi. Cô bước ra khỏi giường để với lấy bộ đồ ngủ, cảm thấy không hề e ngại khi đứng trước mặt anh mà không mảnh vải che thân. “Anh đùa đấy!” Dan nói. “Nhưng anh thích cái hình ảnh trước mắt mình.”
Tracy tròng chiếc áo qua đầu rồi dẫn anh ra cửa. Trước khi mở cửa, anh kéo tấm rèm lên để nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngoài đó có sẵn một bầy phóng viên với máy quay à?” Cô hỏi.
“Trong thời tiết như thế này thì chắc là không.” Anh mở cánh cửa ra, khiến cô cảm nhận được làn không khí lạnh ùa vào da thịt vẫn đang ấm hơi chăn của mình. “Tuyết ngừng rơi rồi. Đó là một tín hiệu tốt.”
Cô nhìn về phía sau anh. Lớp tuyết trên lan can vẫn còn dày cả tấc, có lẽ tuyết mới ngừng rơi, và chắc là cũng chưa ngừng hẳn vì bầu trời vẫn còn phủ đầy mây. “Anh còn nhớ những ngày tuyết rơi hồi đó không?” Cô hỏi.
“Làm sao anh quên được! Đó là những ngày vui nhất trong quãng đời đến trường của chúng ta.”
“Vì chúng ta không phải đến trường.”
“Chính xác.”
Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, làm cô nổi da gà. Cô khoanh tay ôm lấy mình.
“Do anh hay do trời lạnh thế?” Dan mỉm cười và nói.
Cô nháy mắt. “Em là một nhà khoa học. Điều đó chưa đủ dữ kiện để kết luận.”
“Tốt thôi, chúng ta chắc sẽ phải xem xét chuyện đó.”
Cô nép mình đằng sau cánh cửa đang mở hé. “Gặp anh vào buổi sáng nhé!”
Đôi giày của Dan in dấu trên lớp tuyết còn mới. Khi bước tới cầu thang, anh ngoái lại một lần nữa trước khi đi xuống. “Đóng cửa vào đi trước khi em chết cóng. Và nhớ khóa nó lại.”
Cô vẫn đứng chờ cho tới khi anh chui vào trong chiếc xe Tahoe. Trước khi đóng cửa, cô lại nhận ra có một chiếc xe đang đỗ dưới lòng đường – nhờ vào kính chắn gió của nó. Mọi thứ đã rõ ràng. Một lần có thể là vô tình. Hai lần ắt hẳn là cố ý. Nếu như đó là một tay phóng viên hay thợ săn ảnh thì hắn ta sắp học được một bài học vì dám liều lĩnh theo dõi cớm rồi đây. Cô đóng cửa, nhanh chóng mặc lại quần, áo choàng và đi giày. Cô chộp lấy khẩu Glock rồi kéo cánh cửa.
Chiếc xe đã đi mất.
Cô cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng. Cô đóng cửa, chốt lại kĩ càng rồi gọi cho Dan.
“Em đã bắt đầu nhớ anh rồi à?”
Cô kéo rèm, nhìn về phía chiếc xe đậu lúc nãy. Vết lốp xe hằn rất nông trên tuyết, có nghĩa là nó đã đỗ ở đó sau khi tuyết rơi nhưng chưa ở đó lâu.
“Tracy?”
“Em chỉ muốn nghe thấy giọng anh thôi.” Cô nói sau khi nhớ ra rằng Dan đã có đủ chuyện phải lo.
“Có chuyện gì à?”
“Không. Em là một người hay lo lắng thôi. Bệnh nghề nghiệp ấy mà.”
“Anh vẫn ổn. Và anh vẫn còn một nửa ‘hệ thống báo động’ ở nhà.”
“Anh không bị ai bám đuôi chứ?” Cô hỏi.
“Nếu như bị bám đuôi, chắc anh phải là một tên ngốc mới không biết. Trên đường giờ vắng tanh. Em ổn chứ?”
“Vâng, em vẫn ổn.” Cô đáp. “Chúc ngủ ngon, Dan.”
“Lần tới anh muốn thức giấc bên cạnh em.”
“Em cũng muốn thế.”
Cô cúp máy và thay bộ đồ đang mặc bằng chiếc quần pyjama và áo ngủ. Trước khi trèo lên giường, cô lại kéo rèm để kiểm tra chỗ trống mà chiếc xe lúc nãy đã bỏ lại. Rồi cô móc khóa xích, đặt khẩu Glock lên tủ đầu giường và tắt đèn.
Mùi của Dan vẫn còn vương lại trên gối. Dan là một người tình dịu dàng và kiên nhẫn. Bàn tay của anh rắn chắc nhưng lại rất nhẹ nhàng, đúng như những gì cô tưởng tượng. Anh đã cho cô thời gian để thư giãn, để giải tỏa những suy nghĩ cho tới khi cô chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa. Cô chỉ đáp lại những chuyển động của cơ thể và bàn tay anh. Tới lúc lên đỉnh, cô đã bám chặt lấy anh, không muốn cả anh và cảm giác đó rời bỏ cô.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối