Chương 43: Phượng Quân Và Dược Sư
ái tóc được nhuộm đen bằng thuốc nhuộm đặc biệt bay phất phơ theo cơn gió ngoài cửa sổ, cởi ra bộ quần áo đỏ thường ngày, trên người mặc một kiện trường bào màu trắng nho nhã.
Phong Vô Uyên ngồi trên cửa sổ, đôi mắt đỏ như lửa nhìn xuống ngã tư đường lúc nhúc người, từ lúc Điện Vũ và Đoan Mộc Ngưng ra khỏi khách điếm, hắn đã như vậy, hiển nhiên là đã bước vào trạng thái ngẩn người.
Đi theo bên người Phong Vô Uyên nhiều năm như vậy, Lục Lân Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái này của Phong Vô Uyên.
Kỳ thật Lục Lân Phi không phải là người của Phượng tộc, sở dĩ lựa chọn ở lại Phượng tộc, trở thành y sư của Phượng lâu, nguyên nhân cũng chỉ vì tiểu cận vệ đi theo bên người Phong Vô Uyên mà thôi.
Phong Vô Uyên tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng cũng là một người cực kỳ khôn khéo, tối thiểu cũng khiến y sư như hắn không bao giờ có thể nhìn thấu được tâm tư của Phong Vô Uyên, năng lực của hắn sâu không lường được, nếu như hắn có dã tâm bá chủ thiên hạ, như vậy Phượng tộc tuyệt đối sẽ có một cảnh tượng hoàn toàn khác, nhưng Phong Vô Uyên lại lựa chọn để cho Phượng tộc tiến vào tình trạng bình bình an an, cho dù hổ tộc, hồ tộc càng ngày càng cường đại, hắn đểu chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn.
Mà nay, nam nhân làm cho người ta không thể nhìn thấu kia lại chỉ vì một đứa nhỏ đến từ dị thế cư nhiên buông lỏng cảnh giác, lòng tràn đầy nhớ mong, sơ hở chồng chất.
“Phượng Quân, nếu lo lắng, sao không đi tìm đứa nhỏ, hơn nữa ngươi sáng sớm chẳng phải đã chuẩn bị cùng y du ngoạn Tết hoa đăng Phong Duyên Thành sao?” Bước vào phòng, Lục Lân Phi nhẹ nhàng mở miệng: “Ta nghĩ nhóc Ngưng kia muốn ngươi bồi y đi du ngoạn a.”
Tuy gọi Phong Vô Uyên là “Phượng Quân” nhưng giọng điệu rõ ràng không có tràn ngập cung kính như Điện Vũ.
Người đang trầm tư chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Lân Phi một cái, lại quay về cái cửa sổ: “Ngươi biết không, ta thiếu chút nữa đã làm tổn thương y……”
Mỗi khi hắn nhớ tới bộ dáng Đoan Mộc Ngưng run rẩy co rúm ở trên giường, hắn thiếu chút nữa đã tự giết mình ngay lập tức.
Rõ ràng trong lòng rất quý trọng y, rõ ràng đã nói chờ y…..
Nhưng mà hắn lại……
Nghe Phong Vô Uyên nói, mi Lục Lân Phi nhẹ nhàng nhíu, nghẹn lâu thật lâu, hắn mới đột nhiên phun ra một câu: “Phượng Quân, cái kia ngươi…. Có phải là đang bất mãn hay không?”
Hắn đương nhiết biết tuổi thật của Đoan Mộc Ngưng không giống như bộ dạng bên ngoài của y, nhưng đối mặt với đứa nhỏ như vậy, hắn thật sự nghĩ không ra nam nhân khôn khéo này lại…..
Lời này vừa nói ra, liền đổi lấy cái trừng của Phong Vô Uyên.
“Được rồi được rồi, là tiểu nhân nói sai nói sai a.” Lục Lân Phi làm ra bộ dáng xin khoan dung.
“Y sư, nếu Điện Vũ sợ ngươi, ngươi sẽ làm gì?” Ánh mắt dần dịu xuống, lại trở về trạng thái lạnh nhạt vô ba thường ngày, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
Bị Phong Vô Uyên hỏi như vậy, Lục Lân Phi chớp mắt mấy cái: “Cái kia…. Vũ Nhi khi nào thì không sợ ta?”
Mỗi lần thấy hắn đều lẩn mất tiêu.
“Đó là bởi vì ngươi thường hay khi dễ y.” Mặt nhăn mày nhíu, cận vệ của mình thường xuyên bị khi dễ như vậy dĩ nhiên là cảm thấy bất mãn.
Điện Vũ lần đầu tiên ra ngoài Phượng lâu công tác, trên đường về nhặt được Lục Lân Phi đang bị trọng thương, lúc Điện Vũ mang Lục Lân Phi về Phượng lâu, rất nhiều trưởng lão bởi vì không rõ lai lịch hắn nên không đồng ý lưu giữ lại.
Các trưởng lão phản đối, Điện Vũ khi đó chỉ mới mười hai tuổi, còn chưa trở thành cận vệ của hắn đã chạy tới cầu hắn thu lưu Lục Lân Phi, sau khi hắn gật đầu đáp ứng, Điện Vũ liền ngày ngày đêm đêm không ngừng chiếu cố Lục Lân Phi, thẳng đến khi thương trên người hắn khỏi hẳn.
Bởi vì hắn đáp ứng để cho Lục Lân Phi lưu lại, Điện Vũ cũng đáp ứng sẽ suốt đời xem hắn là chủ nhân của mình, sau lại khắc khổ tu tập thuật pháp, rốt cục đến năm mười ba tuổi, trải qua cuộc khảo nghiệm tầng tầng lớp lớp trong tộc, trở thành cận vệ của hắn.
Qua một năm, Lục Lân Phi thương thế hoàn toàn khỏi hẳn cũng dứt khoát ở lại Phượng lâu, trở thành dược sư, bởi vì hắn dụng dược như thần, y thuật cao siêu, người trong tộc dần dần tiếp nhận hắn, ngược lại, Điện Vũ lại càng ngày càng kính nhi viễn chi* với hắn.
*Bề ngoài tỏ ra kính trọng nhưng thực chất hoàn toàn không muốn tiếp cận.
Đối với tình huống như vậy, Phong Vô Uyên tuy không nói gì, nhưng cũng biết dược sư này có hảo cảm với cận vệ của hắn.
“Có thể y cũng không sợ ta đến như vậy.” Lục Lân Phi nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu lúc trước không gặp được y, mạng của ta, sẽ chẳng có ai quý trọng cả…. Hiện tại hết thảy mọi thứ, đều là do y cho ta.”
“Ta làm sao lại không biết.” Nhớ tới người trong lòng, trong mắt Phong Vô Uyên liền hiện lên một tia ôn nhu.
Hắn trước kia rất cô độc, mà hiện tại…. Chỉ có thiên hạ xinh đẹp kia, mỗi khi nghe thanh âm non nớt kia hô to tên “Vô Uyên” hắn, tâm liền trở nên ôn nhu.
“Phượng Quân đại nhân, hiểu rõ rồi chứ, có phải nên tìm bọn họ trở về hay không?”
“Đúng vậy, nên đi.”
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi khách điếm, đi tìm hai người khiến cho bọn họ tràn đầy nhớ mong kia, một tiếng nổ mạnh ở chỗ nào đó trong thành đột nhiên vang vọng.
Oanh –
Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Tịch Ngư