Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vẫn Mãi Yêu Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
C
ecillia nhìn lên màn hình máy tính, chớp mắt rồi đọc lại lá thư của Ian. Theo chồng cô viết con tàu USS George Washington sẽ trở về xưởng đóng tàu Bremerton sớm hai tháng so với kế hoạch. Nếu đúng vậy thì tốt quá!
Ngay lập tức, Cecilia không thể ngồi yên được nữa. Trong niềm sung sướng vô bờ, cô lao tới chỗ điện thoại và quay ngay số của Cathy. Đường dây bận và có tiếng máy tính vang lên thông báo rằng cô chỉ còn bảy mươi lăm xu. Cecilia không đủ kiên nhẫn để chờ và cũng không muốn tốn thêm một xu nào.
Năm phút sau cô gọi lại. Đường dây vẫn bận. Vì cần phải nói ngay với một ai đó nên cô gọi vào số nhà Rachel Pendergast. Chuông reo hai tiếng thì Rachel trả lời.
"Ồ, chào Cecilia", cô hồ hởi và có vẻ hài lòng khi thấy Cecilia gọi. "Cậu đã sinh con chưa?".
"Vẫn chưa".
"Sắp đến ngày sinh rồi phải không?".
"Tuần tới".
"Cậu cảm thấy thế nào?".
Câu trả lời là cảm thấy... có bầu. Rất đúng trạng thái có bầu. Nhưng rồi cô lại nói. "Tớ thấy rất tuyệt, còn hơn cả tuyệt. Tớ đang cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cậu biết tại sao không? Ian sắp về nhà rồi!".
Một chút im lặng. "Chỉ Ian thôi à? Ý tớ là anh ấy tự về à?"
"Toàn bộ con tàu sân bay đang trên đường về căn cứ". Ian không nói tại sao, Cecilia giải thích, có lẽ là anh không thể nói.
Nói cách khác, Nate cũng sẽ trở về". Rachel vẫn giữ liên lạc với Cecilia, Carol và Cathy mặc dù đã chấm dứt quan hệ với Nate Olsen.
"Mình nghĩ mình nên báo trước cho cậu", Cecilia nói. Theo những gì Ian nói với cô, cô đoán Nate sẽ không dễ dàng chấm dứt mối quan hệ.
Rachel thở dài. "Cảm ơn vì đã cho mình biết, nhưng mình không nghĩ đó là vấn đề. Mình sẽ gặp Nate mất thôi".
"Anh ấy sẽ làm cậu thay đổi ý định". Cecilia hy vọng thế. Cô thích Rachel và mới chỉ nghe qua chồng mình kể về Nate nhưng Ian đánh giá rất cao anh chàng này. Thật tiếc khi Rachel lại để vấn đề tài chính xen vào giữa hai người.
"Nate là một người đàn ông tuyệt vời nhưng mình không phải là người phụ nữ phù hợp với anh ấy".
"Không, phải nên để Nate làm người quyết định sao?" Cecilia hỏi và thở dài. "Xin lỗi, đó không phải việc của mình".
"Đây là một tin tốt lành với cậu phải không?" Rachel bảo cô và lờ đi lời nhận xét của Cecilia. "Điều đó có nghĩa là Ian sẽ ở bên cậu lúc cậu sinh con".
"Đúng rồi, nếu anh ấy về thật nhanh". Cô không biết chính xác ngày giờ cập cảng của con tàu George Washington.
"Cậu thấy có ổn không?".
"Ồ, có chứ". Điều này đúng. Ban đêm cô mệt hơn và thường đi ngủ sớm hơn khi Ian ở nhà. Đứa con rất hiếu động, cứ đạp liên tục. Cô xoa tay lên bụng để bày tỏ tình yêu với con.
"Nhớ báo cho mình nhé", Rachel nói.
"Tất nhiên rồi".
Họ chào nhau và ngay khi vừa kết thúc cuộc nói chuyện, Cecilia lại quay số nhà Cathy. Lần này Cathy nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.
"Cathy!".
"Cecilia!".
"Cậu nghe chưa?". Họ đồng thanh hỏi nhau rồi phá lên cười. "Cậu nói trước đi". Cathy bảo cô.
"Mình nhận được thư của Ian".
"Andrew cũng gửi cho mình một bức thư".
"Mình có cảm giác rất chắc chắn rằng Ian sẽ ở bên mình khi sinh Aaron". Cecilia hạnh phúc bảo cô.
"Cậu vẫn giữ cái tên đó à?". Đã có một cuộc chiến tranh lạnh giữa Cecilia và chồng cô về chuyện này. Anh không đồng ý với cái tên bắt đầu bằng chữ A. Đồng thời - ngay khi anh rút lại lời phản đối ban đầu - anh cũng không phải là không đồng ý.
"Sau những tuần vừa rồi, chuyện cái tên với mình đã trở nên thoải mái". Khi Ian về nhà, cô không muốn tranh luận với anh về chuyện cái tên. Bất chợt một dòng suy nghĩ khác trào dâng trong cô.
"Cathy", cô gào lên. "Ôi, lạy Chúa tôi, trước đây Ian chưa từng nhìn thấy mình mang bầu".
"Và nếu cậu nhớ lại cậu sẽ thấy chính anh ta là người đưa cậu vào hoàn cảnh này".
"Ừ, mình biết, nhưng mang bầu thực sự cơ".
"Có bầu là có bầu".
Cecilia mỉm cười trước lời nói đùa của Cath. "Cậu biết ý mình là gì chứ. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy mình bự đến thế này".
"Anh ấy sẽ thấy yêu cậu khi thấy cái bụng to đùng mang đứa con của anh ấy. Trước khi mình sinh Andy, Andrew cũng yêu mình lắm. Anh ấy hầu như chẳng để mình tự đi vào nhà tắm bao giờ".
Trước Andy, Cathy đã bị sảy thai hai lần. Chẳng bác sĩ nào có thể giải thích cho cô về việc xảy ra với những lần mang thai đó và cô sống trong nỗi sợ hãi rằng lần mang thai thứ ba cũng giống hai lần trước. Nhưng thật may mắn, cô đã giữ được Andy cho tới tận ngày ra đời.
"Lần này mọi thứ sẽ khác". Cathy nói đầy tin tưởng. "Cậu cứ chờ mà xem". "Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày sinh của mình. Mình không thể chịu đựng được nếu Ian ở gần đến thế mà lại không thể ở bên mình".
"Nếu anh ấy không thể, cậu biết là mình sẽ có mặt ở đó mà".
Cecilia thì thầm cảm ơn. Cô cảm động hơn bao giờ hết trước tình bạn của Cathy. "Giữ chặt nào, Aaron, giữ chặt", cô bảo đứa con trong bụng sau khi gác máy.
Ba tiếng sau, khi Cecilia chuẩn bị đi ngủ thì cô bắt đầu bị đau lưng. Cô vừa xoa vừa bước vào phòng ngủ và cô có cảm giác rằng đứa con đã quyết định là sẽ không chờ đến khi bố nó trở về.
Đến nửa đêm, rõ ràng là cô sắp sinh rồi. Cô vào máy tính, gửi cho chồng một bức thư để báo tin cho anh biết. Cô đếm số cơn đau xem cách nhau bao lâu. Khi thời gian giữa các lần đau cách nhau năm phút, Cecilia gọi điện cho Cathy.
"Bây giờ?". Cathy hét lên, cô hét to đến độ làm Andy thức giấc. "Mình sẽ có mặt ngay. Cứ ở yên đó, thở sâu và đừng lo lắng. Mình đang trên đường tới". Ngay lập tức cô ấn điện thoại vào tai và hò hét cậu con trai lấy va li và chú gấu bông. "Hai mươi phút nữa mình sẽ có mặt". Cô hứa với Cecilia thế. Và đúng hai mươi phút sau cô có mặt trước căn hộ đôi sau khi thả cậu con trai xuống chỗ Carol. Cô mang theo một giỏ đĩa nhạc, sữa tắm và kẹo hoa quả. Có cả bim bim để đề phòng khi mình bị đói.
Ngay sau khi tới bệnh viện, Cecilia được khám và đưa vào phòng đẻ. Cathy có mặt ở đó với cô, cầm theo một cái đồng hồ bấm giây và nắm chặt một cái đầu đọc đĩa CD. Roy Orbison hát ngân nga bên giường của Cecilia.
Cô nhổm đầu dậy và cười. "Mình không nghĩ giờ là thời điểm thích hợp để nghe "Người đàn bà đẹp", cô nói đùa.
"Mình không tán thành. Nếu Ian có mặt ở đây, anh ấy sẽ bảo cậu xinh đẹp, và anh ấy nói đúng. Cậu rất xinh đẹp, Cecilia, và cậu còn sắp sinh con nữa cơ". Cathy xiêt tay cô vui sướng và Cecilia mỉm cười.
Nhưng cô không thể cười nữa khi bắt đầu cơn đau. Cô đặt lưng trên gối, nhắm nghiền mắt lại, cố gắng để cơ thể chịu đựng cơn đau hơn là chống cự. Cathy bắt đầu đếm giây bằng giọng đều đều, chầm chậm.
Lần sinh Allison, Cecilia phải mất mười lăm tiếng đồng hồ trong phòng, chỉ có một y tá thỉnh thoảng kiểm tra cho cô. Khi Allison ra đời, con bé khóc rất yếu và gần như chỉ kêu.
Ngược lại, Aaron Jacob Randall chào đời sau mười tiếng từ lúc Cecilia vào viện. Lúc ra đời, thằng bé khóc tướng lên, hồng hào và trông thật tuyệt vời. Nó không thích ánh sáng chói lòa và chắc chắn mọi người trong phòng đều nghe thấy cu cậu khóc. Cậu bé cũng không thích việc có một cái ống hút mũi trong mũi mình.
"Chắc chắn nó có phổi tốt", Cathy lên tiếng và siết tay Cecilia. Nước mắt chảy ra trên mặt cô, và Cecilia cũng vậy - những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô cong người để nhìn con trai.
"Thế còn tim nó?" cô hỏi. "Tim nó có ổn không?"
Các bác sĩ đều mỉm cười với cô. "Trông cậu bé rất ổn nhưng chúng tôi sẽ kiểm tra hết và cho cô biết kết quả ngay".
"Cảm ơn", cô kiệt sức thì thầm.
"Cậu giỏi lắm", Cathy động viên cô và lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Cecilia. "Cậu thật phi thường - không cần gây tê hay bất cứ thứ gì khác".
"Mình kiệt sức rồi".
"Ngủ đi". Cathy giục cô. "Mình sẽ báo cho tất cả mọi người ở cơ quan cậu biết. Kể cả Carol và Rachel".
"Cảm ơn cậu. Chắc chắn là chẳng khó khăn gì để đi vào giấc ngủ. Mắt cô đã ríu cả vào rồi. Chỉ sau vài phút, Cecilia đã gần như không ý thức được về những hoạt động xung quanh cô. Cô biết Aaron đã được đặt vào một chiếc giường bé xíu trong phòng và đang ngủ bên cạnh cô trong một chiếc chăn màu xanh nhạt và một cái mũ che thóp màu xanh đang chụp lên đầu.
Lúc thức dậy, Cecilia chẳng biết mấy giờ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là cô đã sinh ra một cậu con trai. Cô rất mong Ian ở bên cô nhưng không thể. Cô từ từ mở mắt và nhận ra rằng cái cũi nhỏ xíu đang trống. Ngồi dậy nửa người, chống tay lên khủy, cô nhìn thấy chồng mình đang ngồi ở mép giường và anh đang bế Aaron trên tay.
Cecilia chớp chớp mắt sợ rằng đó là do mình tưởng tượng ra và cố hết sức để hỏi. "Ian?".
Anh nhìn cô và Cecilia nhận ra rằng mắt anh đang lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc.
"Anh phải không. Ôi, Ian, Ian, em không thể tin được rằng anh lại ở đây. Bằng cách nào... khi nào vậy?", cô ríu cả lưỡi lại trong niềm hạnh phúc.
Chồng cô nở nụ cười rạng rỡ nhất mà cô từng thấy.
"Trên con tàu có một phương tiện đang đi về trước. Cha tuyên úy đã nói chuyện với chỉ huy sau khi anh biết là em đang lâm bồn. Anh không biết ông ấy nói gì và làm gì, nhưng ông ấy đã cho anh lên phương tiện đó".
Một ngày nào đó, Cecilia sẽ đến cảm ơn ông ấy.
"Con trai chúng ta đây này", Ian vừa nói vừa âu yếm nhìn Aaron. Thằng bé dùng bàn tay nhỏ tí tẹo của mình để cầm lấy ngón tay Ian và giữ chặt. "Nó thật tuyệt", Ian thì thầm xúc động. "Anh đã nói chuyện với bác sĩ nhi khoa và cô ấy đã cho kiểm tra cho Aaron - gọi là kiểm tra Apgar - và con mình được mười điểm.
Cecilia thở phào cảm kích.
"Anh đang bế con chúng mình đây này". Chồng cô hào hứng. "Aaron của chúng mình".
Ian chưa từng được bế Allison. "Anh rất tiếc đã không đến kịp lúc em sinh". Anh bảo cô.
"Để lần sau", cô động viên anh.
Ian ngẩng đầu dậy. "Lần sau ấy à?", anh nhắc lại.
"Aaron cần có một đứa em gái chứ, nhưng chúng mình sẽ nói chuyện này sau".
Chồng cô cười ngoác miệng ra. "À, à, thuyền trưởng. Tôi sẵn sàng phục vụ ngài!".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vẫn Mãi Yêu Anh
Debbie Macomber
Vẫn Mãi Yêu Anh - Debbie Macomber
https://isach.info/story.php?story=van_mai_yeu_anh__debbie_macomber