Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trời Đất Tác Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42: Mưa Rơi Suốt Đêm Khuya (3)
“V
ợ tôi, nếu tôi suy đoán không nhầm, hiện tại hẳn là đang mang thai.”
Lúc này, Kha Khinh Đằng đột nhiên ngẩng lên khuôn mặt lạnh lùng, nhìn về phía bác sĩ chủ trì.
Khuôn mặt vị bác sĩ kia kinh hãi, gần như dùng vài giây mới tiêu hoá tin tức này.
“Phu nhân của anh nếu hiện tại thật sự mang thai, như vậy thai nhi trong bụng bởi vì không ổn định và cảm xúc của thai phụ lên xuống, tình huống rất nguy hiểm, nhưng sẽ làm cho tình trạng sức khoẻ của cơ thể người mẹ trở nên nguy hiểm hơn.” Một vị bác sĩ tương đối bình tĩnh lúc này ở một bên cân nhắc lời lẽ mà mở miệng nói, “Vì vậy dưới tình huống này, thai nhi một tuần tuổi nếu có thể bảo toàn trong cơ thể mẹ mà tiếp tục lớn dần, khả năng này gần như là con số không.”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng phẫu thuật dài đằng đẵng như một thế kỷ.
“Cho nên, bây giờ điều các người nên làm chính là loại bỏ tất cả nguy hiểm, cam đoan cơ thể người mẹ tuyệt đối bình an.” Sau một lúc lâu, trong sự trầm mặc của các bác sĩ, anh lạnh giọng nói.
…
Thời gian trong phòng phẫu thuật, một giây đồng hồ chính là vật đổi sao dời.
Kha Khinh Đằng vẫn đứng bất động tại chỗ, nhìn tiến trình trên bàn giải phẫu.
Sắc mặt các bác sĩ nghiêm túc mà khẩn trương, nhưng vì họ đều là bác sĩ chuyên nghiệp hạng nhất hạng nhì của thành phố, cho dù dưới dự theo dõi sít sao giống như pho tượng Diêm La đáng sợ, tất cả đều tiến hành đâu ra đấy, không cẩu thả chút nào.
Mà vết thương trên người anh đã dính vào quần áo khử trùng của anh.
“Tiên sinh.” Y tá vừa rồi thiếu chút nữa bị anh đẩy bay ra ngoài lúc này rụt rè ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh thật sự cần điều trị.”
Anh như là không nghe thấy, khuôn mặt khôi ngô đáng sợ mà lại bài xích người khác ngàn dặm, làm cho không có người dám nói câu thứ hai với anh.
“Tiên sinh.” Bác sĩ mổ chính trên bàn giải phẫu lúc này lại mở miệng, “Tôi cần cho anh biết một số tình trạng về vợ của anh.”
“Nói đi.” Môi mỏng của anh mở rồi khép lại, thốt ra hai chữ.
“Căn cứ vào báo cáo lúc nãy, thể chất của vợ anh có tính hàn, đây là thai đầu, sau này có thể lại thụ thai, nhưng sẽ khó khăn một chút…” Mặc dù bác sĩ chưa bao giờ gặp qua người đàn ông đáng sợ như vậy, nhưng vẫn tuân theo y đức, nhắc nhở toàn bộ khả năng.
“Sẽ có cái thai thứ hai.” Ai ngờ anh lại lên tiếng ngắt lời bác sĩ, tiếng nói lạnh lùng tràn ngập vẻ đáng tin không thể nghi ngờ, “Nhanh chóng sẽ bình an có cái thai thứ hai.”
Bác sĩ bị doạ đến mức không dám nói nhiều lời khác nữa, chỉ có thể cúi đầu bắt đầu cấp cứu phẫu thuật.
Mà anh, tiếp tục cụp mắt, nhìn Doãn Bích Giới nằm trên bàn giải phẫu.
Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, anh vốn cho rằng anh đã chuẩn bị tốt tất cả, có thể cam đoan nó sinh ra bình an, cũng có thể cam đoan mẹ con em bình yên suôn sẻ.
Nhưng hiện tại, vì sự sơ sẩy và tự đại của anh, anh sắp mất đi trân bảo độc nhất vô nhị này, cũng mất đi cơ hộ làm cha.
Nếu lúc này em tỉnh lại, anh không thể tưởng tượng được em sẽ đau khổ bao nhiêu.
Đó là một sinh mệnh nhỏ hoàn toàn biến mất, là cái chết của đứa con đầu tiên của chúng ta, nó còn chưa đến nhưng đã bị tước đoạt cơ hội sống sót.
Mà tất cả những việc này đều bởi vì anh, một người cha không xứng đáng, máu lạnh và tồi tệ.
Anh biết, đợi khi em tỉnh lại, em nhất định sẽ trách anh, thậm chí hận anh.
Nhưng anh sẽ chấp nhận tất cả, Doãn Bích Giới, tất cả mọi oán hận của em đối với anh, anh đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần em bình an, chỉ cần em ở bên cạnh anh.
Anh thừa nhận, tình cảm của anh đối với em đã vượt qua bất cứ thứ gì có thể tồn tại trên thế giới này, thậm chí bao gồm cả con của chúng ta.
Vì vậy, nếu đứa bé nhất định không giữ được, anh tuyệt đối không cưỡng cầu lấy sự an nguy của em làm lợi thế của canh bạc.
Anh tình nguyện để em hận anh.
…
Đèn trên cửa phòng phẫu thuật rốt cục tắt đi.
Cấp cứu giải phẫu thành công, tất cả bác sĩ đều đổ mồ hôi đầm đìa, y tá vội vàng mở cửa, vài vị bác sĩ cùng nhau đẩy giường bệnh ra, đem Doãn Bích Giới bình an kéo về từ quỷ môn quan đưa đến phòng săn sóc đặc biệt cao cấp nhất.
Kha Khinh Đằng đi theo bọn họ cùng nhau bước nhanh ra khỏi phòng phẫu thuật, trước mặt liền nhìn thấy có rất nhiều người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trần Uyên Sam, bạn gái của anh ta Nghiêm Thấm Huyên, còn có phó cục trưởng sở cảnh sát thành phố S Đan Cảnh Xuyên, cùng bạn gái nhỏ của anh ta Cố Linh Nhan, còn có Phong Trác Luân, anh ta gấp gáp trở về từ Pháp xa xôi ngàn dặm khi nhận được tin tức của Trần Uyên Sam.
Trần Uyên Sam, Đan Cảnh Xuyên và Phong Trác Luân vừa thấy anh đi tới, lập tức liền xúm lại bên người anh.
Có bạn bè, cho dù trời nam đất bắc, nhưng đến lúc cần thì luôn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh bạn, giúp đỡ nhau không ngại sống chết; có tình bạn, chống lại tất cả thử thách, cũng đáng kiên trì và phó thác cả đời.
Mấy người bọn họ đối với Kha Khinh Đằng mà nói, chính là sinh tử chi giao như thế.
“Cậu ấy bình an không?” Nghiêm Thấm Huyên đi theo Trần Uyên Sam, hốc mắt cô đỏ ngầu, lúc này nghẹn ngào hỏi anh.
Gương mặt anh không biến sắc mà gật đầu.
“Tình trạng đứa bé thế nào?” Nghiêm Thấm Huyên thở dài một hơi, duy chỉ Trần Uyên Sam biết rõ nội tình, lúc này anh ta lại thấp giọng hỏi.
Lời này vừa nói ra, Trần Uyên Sam liền cảm thấy cả người Kha Khinh Đằng toả ra khí lực vô cùng đáng sợ, như là loại sát khí giết người, hoặc như là đau khổ tuyệt vọng đến bước đường cùng.
“Không thể giữ lại.” Khó khăn lắm, anh chỉ nói bốn chữ.
“Anh nói Bích Giới cậu ấy…mang thai, đứa bé không thể giữ lại?” Nghiêm Thấm Huyên vì cách gần hai người nên nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ.
Anh không nói nữa, thần sắc giống như một khắc vùng vẫy cuối cùng trước khi mặt trời tiến vào tăm tối.
Nghiêm Thấm Huyên vốn ngấn nước mắt, bởi vì sự trầm mặc của anh, cô lập tức ngã xuống dưới, tình bạn giữa cô và Doãn Bích Giới nhiều năm như vậy, giữa các cô tựa như dây leo đan xen vào nhau, quấn chặt cùng một chỗ, bên này đau chính là vết thương của bên kia.
Trong lúc cô khó khăn nhất, Doãn Bích Giới đã mang cô ra khỏi bóng ma và đau khổ, khiến cô có thể gặp được Trần Uyên Sam, người đàn ông yêu cô chân thành cả đời, vì vậy, sau khi biết được Doãn Bích Giới lựa chọn Kha Khinh Đằng, cô cũng không cầu xin điều gì khác, chỉ mong Kha Khinh Đằng là người chồng có khả năng bảo vệ, mang lại hạnh phúc bình an cho Doãn Bích Giới.
“Cậu ấy rất thích rất thích trẻ con…” Nghiêm Thấm Huyên không ngừng rơi lệ, thì thào lặp lại, “…Vì sao lại như vậy?”
Trái tim Trần Uyên Sam không chịu nổi, anh ta vươn tay ôm cô vào trong lòng, không ngừng khẽ vuốt sau lưng cô, vừa cẩn thận nhìn Kha Khinh Đằng.
Mất đi đứa con là nỗi đau đục khoét trái tim, chỉ có bản thân mới hiểu được, biết được nỗi đau tận xương cốt kia rốt cuộc như thế nào, Kha Khinh Đằng sẽ không biểu lộ cảm xúc, nhưng sự lạnh lùng và trầm mặc không thay đổi trên khuôn mặt anh mới là đáng sợ nhất.
Đáng sợ đến mức…dưới sự bình tĩnh như vậy của anh, không biết anh sẽ dùng phương pháp gì để đối mặt với chuyện mất đi đứa con, suýt nữa mất đi người phụ nữ của mình.
Cũng sợ rằng…chờ sau khi Doãn Bích Giới tỉnh lại biết được chân tướng, không ai đoán trước bão táp gì sẽ xảy ra giữa bọn họ.
Đan Cảnh Xuyên vẫn trầm mặc ít nói, nghe xong tin tức này, anh ta giơ tay vỗ vai Kha Khinh Đằng, không nói nhiều lời, mà bạn gái nhỏ ngây thơ của anh ta Cố Linh Nhan, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, cậu chuẩn bị nói thế nào…” Gương mặt xinh đẹp của Phong Trác Luân cũng ngưng tụ vẻ lo lắng, anh ta nhìn Kha Khinh Đằng, muốn nói lại thôi.
“Các người đều về trước đi.”
Sau một lúc lâu, Kha Khinh Đằng nâng tay, vẻ mặt hờ hững, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu với bọn họ.
Nói xong câu đó, anh không nhìn lại bất cứ người nào, cũng không có ý nhận được câu trả lời nào, anh xoay người hướng đến phòng bệnh của Doãn Bích Giới.
***
Phòng săn sóc đặc biệt cao cấp nhất.
Trong hoàn cảnh vô cùng yên lặng, mạch suy nghĩ của Doãn Bích Giới rốt cục dần dần từ một mảnh hỗn độn trước đó bắt đầu từ từ rõ ràng.
Con đường này, từ du thuyền đến thuyền cứu nạn, sau đó lại lên máy bay trực thăng, tiến vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, tất cả mọi việc cô dường như cảm giác được, nhưng cô thật sự không có cách nào mở to mắt, dựa vào sức lực của mình để thấy rõ tất cả.
Rất đau, mệt chết đi được, cũng rất buồn ngủ… Nhưng cô biết, đôi mắt của anh vẫn luôn ở cạnh cô, nhìn cô chăm chú một tấc cũng không rời.
Anh ở bên cạnh cô, điều đó chứng minh bọn họ đã thành công, bình an rời khỏi du thuyền như địa ngục kia, lại chạy thoát thân lần nữa.
Cô rất vui, trong tiềm thức cô đều là nỗi vui mừng.
Nhưng mà có một khắc, cô thật sự nhạy bén cảm giác được có cái gì đó hoàn toàn rời khỏi cơ thể cô.
Sự mất đi này dường như gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của cô.
Là máu sao? Hay là nội tạng của cơ thể?
Cô không sợ chết, nhưng mà sợ hãi mất đi những thứ quan trọng nhất của cô, tỷ như anh, cô xem trọng anh còn hơn mạng sống của mình.
Kha Khinh Đằng, nói cho em biết, thứ em mất đi rốt cuộc là cái gì?
…
Từ khe hở mỏng manh trong ánh mắt, thế giới cô nhìn thấy là một mảnh trắng mờ mịt, suy nghĩ khởi động, mùi vốn có của bệnh viện lập tức tràn vào hơi thở.
Doãn Bích Giới nhẹ nhàng giật giật ngón tay, chậm rãi mở to mắt.
Đập vào tầm mắt là khuôn mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc của Kha Khinh Đằng, râu của anh rất dài, trên cằm đen một mảnh, tầm mắt anh nhìn cô chuyên chú, như là duy trì thật lâu.
Giờ phút này tỉnh lại, không có gì tốt hơn so với việc nhìn thấy anh bình an xuất hiện trước mắt cô.
Cô nhìn anh một lúc, lại phát hiện anh nhìn mắt cô, khiến trái tim cô đột nhiên sợ sệt không rõ lý do.
“Anh trông…gầy thế.” Như là để dịu đi không khí, cô giật giật môi, dùng hết toàn lực giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ trên mu bàn tay anh.
Anh thấy cô tỉnh lại, trong đôi mắt vốn u ám hiện lên một tia sáng rực, nhưng lại đột ngột dập tắt.
Anh trở tay bao bọc bàn tay cô thật chặt trong lòng bàn tay của mình, giọng nói của anh lại khàn khàn, “…Em cảm thấy thế nào?”
“Cũng ổn, không đau lắm.” Cô nói chuyện nhẹ nhàng, vẻ mặt rất buồn ngủ, “Em muốn uống nước.”
“Được.” Anh lên tiếng, còn chưa nhúc nhích cơ thể, trong tay đã có người đưa ly nước sang đây.
Doãn Bích Giới nhìn thấy Trịnh Đình và Trịnh Ẩm đang đứng phía sau Kha Khinh Đằng, trên người họ đầy băng vải, cô cong khoé miệng hướng về phía Trịnh Ẩm đang đưa ly nước, “Tiểu Ẩm.”
Trịnh Ẩm nghe thấy một tiếng này của cô, nước mắt vốn rưng rưng lập tức từ trong hốc mắt chảy xuống.
“Đừng khóc mà…” Cô bất đắc dĩ nhìn Trịnh Ẩm, “Tiểu Ẩm, chị tỉnh rồi, em còn khóc gì hả?”
Trịnh Ẩm không nói lời nào, chỉ là mím môi, nước mắt không ngừng chảy xuống từng giọt.
Lúc này Kha Khinh Đằng ôm lấy cô, để cô hơi ngồi dậy mà uống nước, uống xong, cô liền nhìn anh nói, “Cảnh Trạm và Arthur đâu?”
“Đều bình an.” Anh bình tĩnh nói với cô.
Cô nhìn quanh phòng bệnh một chút, quả nhiên ở trong góc, phát hiện Arthur đang ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, Cảnh Trạm không ở đây.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?” Cô hỏi.
“Bệnh viện tại thành phố S.”
“Ồ…” Cô gật đầu, nhìn anh, cố gắng dùng ngữ khí hoạt bát một chút, nhẹ mà chậm nói, “Kha Khinh Đằng, anh thật là có bản lĩnh, chúng ta chạy thoát đến đây, liên bang phỏng chừng lại tức giận đến chết khiếp… Hơn nữa, lại còn bay trở về Trung Quốc.”
Cô tưởng rằng mình tỉnh lại anh sẽ rất vui vẻ, nhưng cô không nhìn thấy một chút vui sướng trên mặt anh, mà thấy được vẻ lạnh lẽo khiến cô kinh hãi.
Biểu hiện của anh như vậy càng làm cho cô lo sợ bất an mà nghĩ ngợi lung tung.
Tất cả mọi người đều bình an, như vậy, rốt cuộc có chuyện gì không tốt đã xảy ra lúc cô hôn mê?
“Trần Uyên Sam lái máy bay trực thăng đến gần vùng biển Ấn Độ Dương của Myanmar để đón chúng ta.” Anh trả lời vấn đề của cô đâu ra đấy.
Nghe thấy tên của Trần Uyên Sam, cô lại hỏi, “Nghiêm Thấm Huyên và Dung Tư Hàm cũng đến đây sao?”
“Ừm,” lần này anh trả lời thật nhanh, “Hiện tại mọi người đều ở ngoài cửa.”
Cô nhìn anh không chớp mắt, trong phút chốc bỗng nhiên nhớ tới gì đó.
Còn chưa đợi cô mở miệng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác dùng sức mở ra, cô nhìn thấy Cảnh Trạm quấn băng vải, hai mắt đỏ ngầu bước nhanh đến, Trần Uyên Sam và Phong Trác Luân theo sát phía sau anh ta không kịp ngăn lại.
“Phịch” một tiếng, chỉ thấy Cảnh Trạm đi thẳng hướng sang đây, một quyền vụt thẳng lên mặt Kha Khinh Đằng.
Một màn đẫm máu và bạo lực, cô trông thấy mà gần như ngây người.
Kha Khinh Đằng bị đánh một quyền, tơ máu từ khoé miệng chảy ra, sau khi đứng vững anh trực tiếp rút súng ở bên hông, chĩa vào huyệt thái dương của Cảnh Trạm.
Hai người đàn ông giương cung bạt kiếm đối đầu với nhau.
Mà mọi người ở trong phòng lại không ai dám đi lên ngăn cản bọn họ.
“Anh nổ súng đi.”
Ánh mắt Cảnh Trạm lạnh như băng nhìn ánh mắt cũng lạnh lùng của Kha Khinh Đằng, “Anh giết tôi trước mặt cô ấy là hung hăng rạch một dao vào trái tim cô ấy lần nữa.”
“Răng rắc” một tiếng.
Tiếng lên đạn rõ ràng, Kha Khinh Đằng cầm súng, vẫn không nhúc nhích, “Anh cho rằng tôi không dám sao?”
“Tôi biết anh dám.” Cảnh Trạm không sợ họng súng tối om, anh ta nở nụ cười lạnh lùng, châm chọc, “Nhưng mà anh có dám nói, trên cơ thể cô ấy vừa mới xảy ra chuyện gì không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người nhất thời đều có thay đổi lớn.
Doãn Bích Giới trông thấy sắc mặt khác thường của mọi người, và hai người kia căng thẳng với nhau, thật lâu sau môi cô hơi run mà gọi tên “Kha Khinh Đằng”.
Anh nghe thấy tiếng cô, bàn tay cầm súng lần đầu tiên lại khẽ run.
“Nói cho em biết, cơ thể em vừa mới xảy ra chuyện gì?” Thần sắc của cô đã rơi vào sự bình tĩnh kỳ lạ, bình tĩnh đến mức làm cho đáy lòng người ta nhói đau.
“Anh nói đi, anh hãy nói thật, em muốn nghe.” Cô thấy anh bất động, nhìn bóng lưng anh mà cất lời lần nữa.
Sau một lúc lâu, Kha Khinh Đằng thu lại khẩu súng chĩa vào huyện thái dương của Cảnh Trạm.
Trong phòng tĩnh lặng, anh xoay người lại đi đến cạnh giường cô, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tư thế này, có thể để cô cúi đầu liền nhìn thấy anh, anh vươn tay, nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, đôi mắt dán sát vào nhau.
“Chúng ta vừa mới…mất đi đứa con đầu tiên của mình.”
Người đàn ông lạnh lùng này khi nói chuyện sẽ không có bất cứ cảm xúc nhấp nhô gì, nhưng lúc nói những lời này, trong giọng anh lại có chút nghẹn ngào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trời Đất Tác Thành
Tang giới
Trời Đất Tác Thành - Tang giới
https://isach.info/story.php?story=troi_dat_tac_thanh__tang_gioi