Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trở Về Năm 1981 Oº°
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
C
húng tôi nói chuyện với nhau một lát, chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Hai người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng.
Rồi cửa mở ra, Minh Viễn xuất hiện phía sau cánh cửa, sắc mặt hơi nôn nóng. Nhưng sau khi nhìn rõ người trong phòng, nó dường như đã thở phào một hơi, lắc lắc đầu nói với tôi: "Anh gọi điện thoại đến phòng em, bọn họ nói em không có đó, anh còn tưởng…" Khi nói đến đây nó đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã hoa mắt, trong khoảnh khắc đó hình như trong mắt Minh Viễn đã thoáng qua một nét hoảng sợ. Minh Viễn mà tôi biết không phải như vậy, từ hồi năm tuổi đã rất kiên cường và dũng cảm rồi, bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc như vậy trên khuôn mặt nó.
"Em đến đây lúc nào vậy?" Nó hỏi, không đợi tôi trả lời, đã lại nói tiếp: "Ngày mai thi rồi nhỉ, em ôn tập thế nào rồi?"
Tôi lập tức xịu xuống, thằng nhóc này rõ ràng là đang chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi, tôi còn đang buồn đây. Mấy môn như tiếng Anh gì đó thì không nói, tốt xấu gì tôi cũng hơi nền tảng, còn tư tưởng Mao Trạch Đông hay triết học Mác-Lê nin cũng có thể cố học thuộc lòng nhưng ai có thể nói với tôi, tại sao chuyên ngành trinh sát hình sự còn phải học toán chứ? Tại sao còn phải thi giữa kỳ chứ? Tại sao…
Cái thứ này đâu phải chỉ cần học bừa là có thể thi được.
"Tối nay anh sẽ dạy thêm cho em." Nó nói, khi đi ngang qua còn vỗ nhẹ lên đầu tôi, nụ cười giống như một con mèo vừa ăn vụng thành công vậy: "Có khi còn có thể đoán được trúng tủ ấy chứ."
Tôi hơi không tin. Vương Du Lâm ở bên cạnh liền nói giúp: "Hiểu Hiểu này, em hãy cố gắng lấy lòng Minh Tử đi nhé, bản lĩnh đoán đề của nó là hàng đầu đấy, lúc trước đã cứu vớt biết bao cô cậu thiếu chút nữa thì xảy chân trong lớp bọn anh rồi."
Lấy lòng ư? Lấy lòng thế nào? Chẳng lẽ bắt tôi phải bước tới níu lấy cánh tay nó mà lắc qua lắc lại làm nũng: "Cầu xin anh đấy…" Chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã nổi da gà khắp người rồi, đừng nói gì tới chuyện làm thật. Bắt tôi phải đi làm nũng với thằng bé mình nuôi nấng từ nhỏ, dù thế nào cũng khó mà mở miệng được.
Minh Viễn cười híp mắt nhìn tôi, hình như đang chờ tôi lên tiếng. Nhưng đợi hồi lâu, thấy tôi vẫn lặng im chẳng nói gì, nó liền hơi buồn bã thu nụ cười trên mặt lại, quay sang nói với Vương Du Lâm: "Lâm Tử, giúp tớ đi xem tầng một có nước sôi không!"
Vương Du Lâm ngẩn ra: "Tầng một làm gì có…" Cậu ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền vỗ mạnh một cái vào đầu, rồi cười nói: "À ừ, đúng rồi, tớ nhớ ra rồi. Trong phòng trực ban hình như có nước sôi. Tớ đi ngay đây, đi ngay đây…" Cậu ta quay sang chớp chớp mắt với tôi vẻ thần bí, rồi cười hà hà xách theo phích nước đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Minh Viễn, không khí hình như hơi quái dị. Nhưng Minh Viễn vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, kéo một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh tôi, vừa khom lưng xuống, quá nửa thân thể đã dựa sát vào người tôi rồi. Lúc đó, tôi cảm thấy toàn bộ thân thể mình đã bị hơi thở của nó bao trùm, khiến đến hô hấp tôi cũng cảm thấy khó khăn.
Nó bình thản mở cuốn vở bài tập của tôi ra, lại cầm cuốn sách vi, tích phân lên ngó qua một chút, sau đó cầm bút của tôi, viết nhoay nhoáy lên cuốn sách, vừa viết vừa thao thao bất tuyệt giảng giải cho tôi nghe. Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không nghe rõ nó đang nói gì, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người nó. Một cơ thể ấm áp, những hơi thở nóng bỏng, cùng giọng nói tràn đầy sức mê hoặc, từ lúc nào mà thằng bé này đã lớn như vậy rồi?
Nó nói được một lúc, rồi mới phát hiện ra lúc này tôi đang thẫn thờ, vì vậy bèn ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đen nhánh, tựa như hai đầm nước sâu vô hạn, trong ánh mắt ẩn chứa một sức hút mãnh liệt có thể khiến người ta không cách nào khống chế nổi bản thân. Tôi không thể dời ánh mắt đi, cũng không xoay người lại được, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn nó, không hề động đậy.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chúng tôi, còn nghe tiếng tim tôi đập "thịch", "thịch" từng tiếng một, khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tôi cảm thấy, hình như có một số thứ đã lọt ra ngoài tầm kiểm soát, nhưng không thể nói rõ đó là thứ gì. Khuôn mặt nó đang ở rất gần tôi, đôi mắt sáng trong biết mấy, từng hơi thở nóng hổi của nó đang không ngừng phả lên má tôi, khiến tôi bỏng rát…
Trong ngực tôi chợt trào lên một cảm giác buồn nôn dữ dội, tôi vội vàng đưa tay lên bụm miệng, rồi đứng bật dậy, chạy nhanh ra ngoài cửa. Vừa mới chạy tới trước chiếc thùng rác bên ngoài, cảm giác chua loét đã trào lên cổ họng, bao nhiêu thứ trong bụng đều bị tôi nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
"…Hiểu Hiểu!" Minh Viễn đuổi theo, lo lắng hỏi tôi: "Em bị sao vậy?" Vừa nói bàn tay nó vừa đưa tới sờ lên trán tôi.
"Không bị sốt, có phải đã ăn nhầm thứ gì đó rồi không?" Nó lẩm bẩm nói, không biết rốt cuộc là đang hỏi tôi, hay là đang tự nói với mình.
Tôi không cách nào trả lời, ngực tức đến khó chịu, cổ họng toàn là mùi chua khó ngửi, cảm giác vừa buồn nôn vừa khổ sở vô cùng. Tôi sớm đã biết sức khỏe của Lưu Hiểu Hiểu không được tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến thế này, cả ngày uể oải thì cũng đành vậy, nhưng cứ cách đôi ba ngày lại có một lần thế này, có còn để cho người ta sống nữa không chứ?
"Để anh đưa em tới bệnh viện." Không biết Minh Viễn kiếm đâu ra một chiếc khăn tay, cẩn thận giúp tôi lau vết bẩn bên khóe miệng, sau đó đột nhiên bế bổng tôi lên, khiến tôi giật nảy mình, không kìm được kêu "A" lên một tiếng.
"Đừng sợ!" Nó dịu giọng nói, cánh tay hơi dùng sức bế tôi lên cao hơn: "Chỉ một lát là tới ngay thôi."
Xuống đến dưới lầu, tôi vừa khéo nhìn thấy Vương Du Lâm đang xách theo phích nước đi lại thơ thẩn ở tầng một. Nhìn thấy chúng tôi cậu ta hơi ngẩn ra, sau đó liền vội vàng bước tới định giúp một tay. Nhưng Minh Viễn lại nghiêng người tránh qua, rồi thấp giọng nói: "Cậu mau đến phòng Y tế giúp tớ, xem anh Lý có ở đó không!"
Vương Du Lâm không nói gì, gật gật đầu rồi lập tức xoay người chạy đi.
Dù sao tôi cũng chẳng còn sức lực để đôi co, đành để mặc cho nó muốn làm gì thì làm. Đừng nói là nó muốn đưa tôi tới bệnh viện, cho dù là đưa tôi tới đài hỏa táng, tôi cũng không có cách nào phản kháng. Đầu tôi đang rất nặng nề, toàn thân không còn chút sức lực nào cả, ngay đến một đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi chỉ cảm thấy ở trong lòng Minh Viễn rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến tôi không kìm được muốn lại gần hơn…
Khi tôi tỉnh lại thì hình như đã là nửa đêm, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng vọt hắt vào từ ngoài hành lang. Dựa vào ánh đèn mờ mịt đó, tôi có thể nhận ra đây là phòng Y tế, trong căn phòng nhỏ xíu chỉ có hai chiếc giường, mỗi đầu giường kê một chiếc tủ thấp cũ kỹ. Dạ dày tôi có vẻ đã không còn khó chịu như trước nhưng đầu vẫn hơi đau, thân thể hoàn toàn mềm nhũn, cánh tay phải đang được truyền dịch lạnh băng, tay trái thì ở trong lòng một người khác, đang hấp thu hơi ấm từ nơi đó.
Tôi hơi động đậy một chút, người bên cạnh đã lập tức tỉnh dậy. Minh Viễn vỗ nhẹ vào tay tôi một cái, trong bóng đêm một giọng nói dịu dàng mà trầm thấp vang lên: "Em tỉnh rồi à?"
Tôi khẽ "Ưm" một tiếng.
"Còn khó chịu không?" Nó lại hỏi, đồng thời đưa tay ra ấn công tắc bật đèn. Ánh đèn màu vàng cam dìu dịu chiếu xuống khiến phòng Y tế lập tức trở nên ấm áp, những đường nét trên khuôn mặt Minh Viễn cũng dần trở nên rõ ràng trước mắt tôi. Đôi hàng lông mày rậm rạp, mũi cao thẳng tắp, đôi môi góc cạnh, rõ ràng chỉ là một đứa con trai mới hai mươi tuổi, vậy mà lại có một sự trưởng thành khác biệt với người cùng lứa tuổi.
"Sao tay lạnh ngắt thế này?" Nó hỏi: "Em lạnh phải không? Để anh đi bảo Cổ Hằng mang thêm cái chăn đến nhé!" Vừa nói nó vừa định đứng dậy, bàn tay tôi hơi kéo một chút, nó lại lập tức ngồi xuống, ân cần hỏi: "Sao vậy?"
Tôi không còn sức để nói chuyện, chỉ lắc đầu. Nó vỗ nhẹ vào cánh tay tôi, liếc mắt nhìn ra phía cửa, gật đầu nói vẻ hết cách: "Anh không đi là được chứ gì."
"…" Tôi bảo nó không đi bao giờ vậy, sao thằng nhóc này lại cứ tự cho mình là đúng như thế nhỉ?
Tỉnh được một lúc rồi tôi lại không cầm cự được nữa, liền nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì bên ngoài trời đã sáng rõ rồi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, chắc Minh Viễn đã lên lớp rồi. Trong lòng tôi chợt sinh ra cảm giác trống trải, khi mắc bệnh con người thường luôn yếu đuối như thế, cô đơn thật khó mà vui nổi. Tôi cẩn thận ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, lúc xoay người lại chợt nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một chiếc cốc giữ nhiệt lớn.
Tôi cố gắng cầm chiếc cốc lên, mở ra, bên trong là cháo trứng gà nóng hổi. Mùi thơm thoang thoảng của cháo xông lên mũi tôi, lập tức khiến bụng tôi phát ra những tiếng "ùng ục".
Tôi muốn ăn, nhưng…
Cửa đột nhiên tối đi, tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Minh Viễn xách theo một chiếc túi nilon lớn đi vào. Nhìn thấy tôi, nó lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Tỉnh rồi hả? Còn khó chịu nữa không?" Vừa nói nó vừa đặt chiếc túi xuống bên cạnh giường, rồi lấy từ trong túi ra những thứ như bàn chải, khăn mặt… Sao màu sắc và hình ảnh trên mấy món đồ đó trông quen mắt thế nhỉ?
Nó đã tới phòng ký túc của tôi ư?
"Anh bảo Uông Tiểu Viên mang đồ của em xuống." Nó giải thích: "Kỳ thi hôm nay anh vừa xin nghỉ cho em rồi. Phụ đạo viên của em nói không sao, dù sao cũng không phải là thi cuối kỳ, không cần thi lại, nhưng chỉ e cuối năm nay em không được xét học bổng thôi."
Chuẩn bị bao nhiêu lâu như vậy, không ngờ cuối cùng lại kết thúc theo cách này. Trong lòng tôi thầm cảm thấy vui mừng vì đã thoát một kiếp nạn, nhưng cũng hơi nuối tiếc. Tâm tư con người đúng là quái lạ!
Minh Viễn đỡ tôi đi tới nhà vệ sinh phía cuối hành lang, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, chúng tôi liền quay về cùng ăn sáng.
Khi ăn cơm, tôi chợt nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng: "Không phải là… Phan Nhất đã chọn trúng anh, bảo anh tới đại đội trinh sát thực tập rồi hay sao? Sao anh còn ở lại đây?"
Minh Viễn cười đáp: "Không sao, đi muộn vài ngày cũng chẳng việc gì."
Tối hôm qua tôi còn muốn nó vĩnh viễn đừng đi điều tra về vụ án đó, nhưng bây giờ lại không kìm được cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không biết việc mình tới đây đã mang đến cho nó những sự thay đổi thế nào, có lẽ tôi chính là con bướm trong câu chuyện kia, chỉ cần vỗ cánh một cái, cuộc đời của rất nhiều người sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng, sự thay đổi này rốt cuộc là theo chiều hướng nào, tốt hay xấu, tôi lại không thể đoán trước được. Điều này càng khiến tôi thêm bất an.
Minh Viễn thấy tôi ngẩn ra, đột nhiên đưa tay tới cốc nhẹ lên trán tôi một cái. Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn nó, liền thấy nó đang đắc chí cười vang, hệt như một đứa bé nghịch ngợm.
"Uông Tiểu Viên nói trưa nay sẽ tới thăm em." Nó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên nặng nề, sau khi do dự một chút mới thấp giọng nói: "Anh vừa gọi điện cho mẹ em rồi."
Trời ạ, nếu cô Liêu mà biết tôi mắc bệnh thế này, sẽ áp giải tôi về nhà ngay, nói không chừng còn bắt tôi nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng.
"Anh…" Tôi vừa lo lắng vừa tức giận, đến nỗi không biết nên nói gì mới phải.
Minh Viễn bật cười hì hì mấy tiếng, rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi một cái an ủi: "Không sao đâu, anh nói em ăn linh tinh bị đau bụng, truyền dịch một chút là không có vấn đề gì. Cô Liêu nói tối nay sẽ tới thăm em."
Từ lúc nào mà cô Liêu lại yên tâm về tôi như thế nhỉ? Thật không biết Minh Viễn rốt cuộc đã nói những gì với cô nữa?!
Qua được cửa của cô Liêu rồi, cũng coi như tôi vừa buông được một tảng đá lớn trong lòng, có thể yên tâm quay về giường bệnh nghỉ ngơi. Buổi trưa, Uông Tiểu Viên quả nhiên đã tới, không ngờ mấy bạn khác trong phòng cũng đi cùng, điều này khiến tôi vừa bất ngờ vừa cảm động. Tuy thường ngày mọi người ở với nhau không được hòa thuận lắm, nhưng đến lúc mấu chốt, họ vẫn quan tâm tới tôi.
Buổi tối khi cô Liêu đến thăm tôi, sức khỏe của tôi về cơ bản đã trở lại bình thường. Cô Liêu thấy vậy, rốt cuộc cũng đã yên tâm, nhưng vẫn lên lớp tôi suốt một hồi, mãi cho đến khi y tá đến tiêm, cô mới chịu dừng lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trở Về Năm 1981 Oº°
Tú Cẩm
Trở Về Năm 1981 Oº° - Tú Cẩm
https://isach.info/story.php?story=tro_ve_nam_1981_o__tu_cam