Chương 41: Vua Phi Hành
ứ như thế đã yên ả trôi qua mười ngày hành châm vấn dược.
Mỗi ngày Tiết Đồng đều tự chế nước thuốc, thì ra theo tiến trình châm cứu, mỗi vị thuốc đều có gia giảm thêm bớt.
“Tiết thần y, thất bảo cùng giường điền ngọc này thực sự có diệu dụng như ông nói sao?” Đại khái là vì thời gian còn ngắn, nên Mạc Hi chưa cảm nhận được nhiệt độc khó kiềm chế trong cơ thể.
“Lão phu vì cô nương thi châm thời gian không lâu, cô nương tự nhiên chưa thể nhận ra diệu dụng của giường ngọc này.”
“Khi Hà chưởng môn đả thông hai mạch nhâm đốc cũng dùng cùng loại giường ngọc hổ trợ sao?”
“Đúng vậy, Hà chưởng môn tự mình tìm hiểu khắp thiên hạ mới tìm được một tảng đá lớn ở đáy hồ, tảng đá này có tên là Sơn Lưu Thủy, là ngọc thạch trải qua thác nước bào mòn bị chuyển tới thượng du sông mà hình thành nên. Nhưng ngọc thạch của Hà chưởng môn không tinh tế hoa mỹ bằng giường ngọc ở nơi này.”
Hai canh giờ sau, Mạc Hi ngâm thuốc xong, thấy Loan Tố đẩy cửa mà vào, trong khay gỗ lim trên tay có hai tá áo lót (lớp áo trắng mỏng ở trong) lụa xếp chỉnh tề.
“Mộc cô nương, đây là áo chế bằng tơ sống (tơ tằm nguyên chất). Khí nóng trong cơ thể cô nương ngày càng nặng, áo lót này có thể trì hoãn một phần.”
“Cám ơn cô, Loan Tố.” Nàng tiếp nhận dùng ngón tay sờ thử, quả nhiên trơn bóng như băng mềm mại như nước.
Đợi Loan Tố rời khỏi, Mạc Hi lại giở <Thích khách liệt truyện> ra đọc giết thời gian.
Lại nói sau khi Ngô vương Hạp Lư lên ngôi, con trai vua Liêu là Khánh Kị trốn đến nước Vệ. Khánh Kị người này thật là giỏi, tay có thể bắt chim bay, bước đi có thể ngăn mãnh thú, thoăn thoắt như thần, vạn phu không địch được, ở nước Ngô được xưng là đệ nhất dũng sĩ. Hắn ở nước Vệ chiêu binh mãi mã, chờ thời cơ vì cha báo thù. Hạp Lư sau khi biết được việc này cơm nước không màng, ngày đêm suy nghĩ trừ bỏ mối họa lớn trong lòng này. Vừa vặn Ngũ Tử Tư tìm được một tráng sĩ. Người này tên là Yêu Ly. Mạc Hi xem đến đây không khỏi thở dài, như thế nào hai người đều bị Ngũ Tử Tư lòng dạ đen tối chuyên săn người lừa dối chứ.
Trải qua bàn mưu tính kế, Yêu Ly quyết định sử dụng đệ nhất khổ nhục kế. Một ngày nào đó Yêu Ly ở hoàng cung cùng Hạp Lư đấu kiếm, cố ý dùng kiếm trúc đâm bị thương cổ tay Hạp Lư, lại dùng kiếm thật chặt đứt cánh tay phải của mình, đến nước Vệ tìm Khánh Kị nương tựa. Yêu Ly đi rồi, Hạp Lư còn y kế giết chết vợ hắn. Khánh Kị thăm dò biết được, liền rất tin tưởng Yêu Ly, coi là tâm phúc, giao hắn huấn luyện binh lính, cùng tính kế khởi sự. Ba tháng sau, Khánh Kị xuất chinh nước Ngô, cùng Yêu Ly ngồi chung một chiến hạm. Yêu Ly thừa lúc Khánh Kị ở đầu thuyền chè chén, nhờ ánh trăng sáng dùng tay còn lại mạnh mẽ đâm Khánh Kị, xuyên tim, thấu ra ngoài lưng. Khánh Kị vô cùng kinh ngạc xách ngược Yêu Ly, dìm đầu vào nước ba lần, sau đó đặt Yêu Ly lên đầu gối, mỉm cười nói: “Thiên hạ lại có dũng sĩ dám cả gan đâm ta!” Lúc này vệ binh đi theo giơ đao lên muốn giết Yêu Ly, Khánh Kị lắc đầu nói: “Đây là dũng sĩ thiên hạ, làm sao có thể trong một ngày chết hai dũng sĩ của thiên hạ! Vẫn là thả hắn về nước, thành toàn cho hắn đi!” Nói xong, ném Yêu Ly trên boong thuyền, bản thân tự tay rút đoản mâu đâm thủng thân thể ra, máu chảy như trút mà chết ngay tại chỗ. Nhóm vệ sĩ của Khánh Kị theo di mệnh cũng không làm khó Yêu Ly. Nhưng Yêu Ly cảm thấy mình từ nay về sau sẽ không được hậu thế dung tha, liền đâm đầu xuống nước tự sát, lại bị thủ hạ của Khánh Kị vớt lên, chết không thành.
Sau khi Yêu Ly về nước, Hạp Lư ở kim điện khánh phong Yêu Ly. Yêu Ly từ chối không nhận, nói: “Tôi giết Khánh Kị, không vì chức vị, mà là vì sự bình yên của nước Ngô, cho dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Tôi ngay cả thân thể của bản thân cũng không yêu quý, thậm chí ngay cả tánh mạng thê tử cũng bỏ ra, chẳng lẽ tôi còn để ý tiền tài cùng tước vị sao?” Nói xong tự vẫn tại kim điện.
Mạc Hi trong lòng cười lạnh không ngừng, theo nàng Khánh Kị mới thật sự là dũng sĩ, người này có thể mỉm cười chịu chết, có thể lấy lòng dạ anh hùng thưởng thức anh hùng mà buông tha Yêu Ly, quả thật rất đàn ông. Nhưng bá nghiệp thiên thu không dung được người có lòng dạ rộng rãi thẳng thắn như Khánh Kị. Chính là cái gọi vô độc bất trượng phu (không độc ác không phải là đàn ông). Chân chính có thể thành bá nghiệp là dạng như Ngũ Tử Tư, Hạp Lư. Mà trong câu chuyện này thảm nhất không ai khác ngoài thê tử Yêu Ly. Yêu Ly chặt tay giết vợ có Tư Mã Thiên vì hắn viết truyện dương danh, nhưng có người nào nhớ rõ thê tử Yêu Ly là ai. Ngươi muốn tỏ ra anh hùng thì tự đi mà làm, có liên quan gì với một người phụ nữ đâu! Ngươi thì chết nặng tựa thái sơn, vợ ngươi có làm gì mà phải chịu tội. Nam nhi thiên hạ hoặc để mỹ nhân loạn giang sơn, như Điêu Thuyền, hoặc dùng chính thê tiến hành khổ nhục kế, như vợ Yêu Ly, kết quả là, máu mỹ nhân huyết tế con đường đế vương, xương khô của hồng nhan trải đầy vạn dặm giang sơn cẩm tú của nam nhi. Vì sao lại thế!
Mạc Hi kẹp lá đỏ vào sách, đến thư phòng Đường Hoan tìm sách khác đọc.
Ánh mắt quét đến <Đốt hương kỷ yếu>, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, rút ra đọc. Tùy tay lật, đến một trang giấy hoa lan có chút ố vàng:
Tiền trần ảnh sự giai như huyễn, (Chuyện quá khứ đều là ảo ảnh,)*
Thanh sơn chích nhận bạch vân trù. (Núi xanh chỉ nhận mây trắng làm bạn.)
Chí kim thượng tiện ca sa khách, (Khách xưa đến giờ vẫn ước áo cà sa,)
Trúc trượng mang hài nhậm viễn du. (Trượng trúc giày cỏ tùy ý đi xa.)
Thủy nhân hữu tính sơn nan chuyển, (Nước vì có tính núi khó chuyển,)
Nhẫn tương nhãn sự hạ mi đầu. (Chịu đau đem chuyện xưa bỏ ra đầu.)
Túng nhiên quế phách đô viên khuyết, (Ngay cả vầng trăng còn có lúc tròn khuyết,)
Huống phục bình tung bất khứ lưu? (Huống hồ bèo trôi không ở lại?)
Bài thơ này không có kí tên, chữ viết thanh lệ, xác nhận là nữ tử viết.
Theo sát phía dưới là một bài <Túy thái bình>, chữ viết ý vị thư giãn, thanh tú phóng khoáng.
“Tình cao ý chân, mi trường tấn thanh. Tiểu lâu minh nguyệt điều tranh, tả xuân phong sổ thanh. (Tình cao ý thật, mày dài tóc mai xanh. Trên lầu nhỏ trăng sáng phối đàn tranh, viết mấy dòng vào gió xuân.)
Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh. Thúy tiêu hương noãn vân bình, canh na kham tửu tỉnh.” (Nhớ chàng tưởng chàng, hồn mộng quấn quýt.Giường êm hương ấm không yên, đêm khuya càng khó tỉnh rượu.)**
—— Tuyệt. (Đường Tuyệt)
Mạc Hi đọc qua hai lần, có chút hiểu. Lại lật lật sách, không phát hiện gì nữa.
Trở lại phòng khách đã thấy Đường Hoan về đến, đang cầm một quyển sách đọc, Mạc Hi chỉ thoáng nhìn qua vài dòng “Đựng trong đĩa, hong khô bằng lửa nhỏ, lấy đĩa đã được sấy khô ra khỏi lửa”, Đường Hoan liền đem sách để vào trong ngăn kéo của án thư, đứng lên mỉm cười nói: “Muốn ra ngoài một chút không, ta mang cô đến sau núi tản bộ.”
Mạc Hi vui vẻ đáp ứng.
Núi phía sau Đường Môn vì là mộ viên các đời, thường ngày tất nhiên là cấm địa với người bình thường.
Lúc này hai người đang đi chầm chậm bên cạnh xa hà dưới vách núi. Bỗng nhiên, Mạc Hi phát hiện một con chim ưng toàn thân màu xám tro nhạt, đuôi trắng như tuyết, ưng non ước chừng lớn cỡ hai con thỏ, đang hấp hối ngã trên bãi cát dưới vách núi đen, liền đi qua ngồi xổm nhìn kỹ, phát hiện phần lớn xương cánh của nó đều bị bẻ gãy.
Đường Hoan ở bên cạnh nói: “Loài ưng này tên là bạch vĩ hải điêu (đại bàng biển đuôi trắng). Chính là loài bay nhanh nhất trong các loài ưng, có mỹ danh vua phi hành. Hung mãnh giỏi săn bắt, lại rất có khả năng chịu đói, có thể liên tục bốn mươi lăm ngày không ăn. Vì lông đuôi có hình đinh, lại thuần sắc trắng, nên được gọi như thế.”
Mạc Hi gật gật đầu, muốn đi tiếp. Đường Hoan lại nói: “Vẫn là cô nương hiểu rõ hơn. Lúc Hoan còn nhỏ từng gặp một con ưng non bị gãy cánh, liền động lòng trắc ẩn, mang nó về cứu trị nuôi nấng. Nhưng sau lại phát hiện con ưng được nuôi lớn kia nhiều nhất chỉ bay cao khoảng tòa nhà liền té xuống. Hai cánh dài hơn nửa trượng ngược lại trở thành gánh nặng.”
Mạc Hi nhìn hắn mỉm cười, lắc đầu nói: “Nguyên nhân trong đó, ta cũng không biết.”
Đường Hoan hơi sửng sốt, giải thích: “Ưng con sau khi sinh được mấy ngày, liền phải chịu sự huấn luyện tàn khốc của ưng mẹ. Dưới sự trợ giúp của ưng mẹ, ưng con không bao lâu đã có thể một mình bay lượn, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai, ưng mẹ mang ưng con tới chỗ cao, là ngọn cây hoặc vách núi đen, sau đó đẩy chúng xuống, có ưng con vì nhút nhát mà bị ưng mẹ ném chết. Bước thứ ba, nếu ưng non bị ưng mẹ đẩy xuống vách núi mà có thể thuận lợi bay lên sẽ phải trải qua một khảo nghiệm cuối cùng, phần lớn xương cánh của chúng nó sẽ bị ưng mẹ bẻ gãy, sau đó lại đẩy từ chỗ cao xuống. Bước cuối cùng này nhìn như “tàn nhẫn”, cũng là mấu chốt quyết định tương lai ưng con có thể bay lượn trên bầu trời hay không. Xương cánh chim ưng có khả năng tái sinh rất mạnh, nhưng chỉ sau khi bị bẻ gãy vẫn cố nén đau không ngừng vỗ cánh bay lượn, khiến cánh không ngừng thông máu, mới có thể không lâu sau liền khỏi hẳn, mà cánh sau khi khỏi hẳn liền giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, trở nên càng mạnh mẽ. Nếu qua không được cửa này, ưng con cũng liền mất đi cơ hội duy nhất, vĩnh viễn vô duyên với trời xanh.”
Mạc Hi gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế. Tứ thiếu lúc nhỏ khi cứu trị ưng non có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ cho nên đồng cảm), nay chấp chưởng Đường Môn, có thể nói là bay đến tận trời cao.” Xem phân thượng mỗi ngày đều được ăn ngon, nói vài lời tán dương cũng không tốn tiền. Huống chi Đường Hoan quả thật giống hùng ưng nhịn đau vỗ cánh dục hỏa tái sinh.
Đường Hoan nói: “Cô nương tán thưởng.”
Mạc Hi thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, khen hắn cũng không cảm kích, nhưng cũng không để trong lòng, vẫn đi về phía trước.
___________________
.
Chú thích:
* Mn thông cảm, ta ko có khả năng dịch thơ, mà hai bài này chắc đều của tác giả nên không tìm được bản dịch thơ T^T
Bài này đại khái là lời tâm sự của một cô gái yêu đơn phương một người chỉ một lòng tu đạo, nên cô gái quyết định cắt đứt tình cảm này.
** Bài này là Đường Tuyệt (cha Đường Hoan) viết, mượn lời của cô gái trên, nói về tình cảm của cô gái, đồng thời cũng bày tỏ sự thông cảm của mình với cô gái kia.
Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh: Theo truyền thuyết, phượng hoàng là loài chim bất tử, khi già nó sẽ tự bốc cháy, rồi từ đám cháy trùng sinh trở lại thành chim non.
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh