Chương 41 - Tiên Dược
ánh cửa phòng chưng cất đóng lại đúng lúc bàn chân cái nhọn hoắt của nữ hoàng Etheldredda bước qua ngưỡng cửa Đại Thất Giả kim và Y thuật. Theo sau mụ tức thì là Marcellus Pye, ông vốn không tin tưởng để mẹ ở một mình trong Đại Thất một giây nào. Marcellus trông có vẻ phờ phạc và rúm ró sau một đêm dài lùng sục khắp Cung Điện tìm Đệ Tử của mình và cái cô bé mà mẹ ông một mực bảo là công chúa Esmeralda. Ông vẫn còn mặc nguyên bộ áo thụng đại lễ của nhà giả kim thuật mà ông diện đi dự yến tiệc - nhưng bây giờ nó dính nhoe nhoét nước sốt cam, khiến ông thấy gớm ghiếc. Quanh cổ ông, như muôn thuở, treo chiếc chìa khoá mở Cổng Thời Gian.
Nữ hoàng Etheldredda hùng hổ đi vào, đầu ngẩng cao, con Aie-Aie tò tò bám sát, lết lột sột những móng vuốt dài. Mụ nhìn quanh với vẻ kinh tởm thường trực. "Quỷ thần ôi, Marcellus, ngươi phô trương Đại Thất loè loẹt quá. Vàng chất núi đến nỗi ta không biết phải đặt mắt vào đâu. Cứ như đi vào cái tiệm tạp nham của lũ thợ hàn nồi, mà ta nghĩ, ngươi mua mấy thứ đồ linh tinh rẻ tiền bằng vàng, kêu lách cách như cái xe gãy này về từ nơi đó đấy hả."
Marcellus Pye có vẻ bị tổn thương trước lời sỉ vả, chê bai của mẹ.
Nữ hoàng Etheldredda khịt mũi khinh khỉnh. "Ngươi là một cái cây yếu đuối, Marcellus. Ta phải có tiên dược ngay, trước khi ngươi bị quăng xuống hoả ngục."
"Không, Mama," giọng cương quyết của Marcellus, "mẹ sẽ không có nó đâu."
"Ta có chứ, Marcellus. Sao ta không thấy nó trong tủ kính chờ ta?"
"Đó không phải là của mẹ, Mama!"
"Ta nghĩ ngươi là tên chậm lụt với sự thật, Marcellus. Ngươi luôn lắm mánh khoé từ hồi còn nhỏ. Đúng vậy, ta sẽ có nó, và ta sẽ có nó ngay bây giờ." Giọng nữ hoàng Etheldredda ré lên the thé, bộc lộ sự bất mãn không che giấu. Con Aie-Aie há miệng, phô cái răng nanh dài, rít lên đồng cảm.
Bên trong buồng chưng cất, Ullr rú rền - tiếng rít của con Aie-Aie làm đau đôi tai nhạy cảm của nó khủng khiếp.
"Và ngươi sẽ không giễu cợt được ta," nữ hoàng Etheldredda hằn học bảo Marcellus.
"Con không giễu cợt, Mama."
"Ngươi rít như con nít."
"Không phải, Mama, thật mà," Marcellus sưng sỉa.
"Ngươi rú chứ còn ai, ta sẽ không cho phép thế." Giọng nữ hoàng Etheldredda rướn lên một cao độ mới và lại kích con Aie-Aie rít tiếp. Lần này con vật rít không ngừng.
Marcellus bịt ngón tay vào tai và thét. "Lạy quỷ thần, Mama, làm cho sinh vật đó ngừng kêu ngay đi, không tai con nổ tung bây giờ!"
Nữ hoàng Etheldredda không đoái hoài đến việc bảo con Aie-Aie im. Nó làm cho Marcellus kinh hãi thì điều đó có lợi cho mụ. Cứ thế tiếng ngao thét như mèo mắc bẫy. Nếu như tiếng rít đó gây đau đớn cho Marcellus, thì nó khiến cho Ullr không thể chịu nổi. Ullr vuột ra một tiếng ngao đau đớn và vặn mình khỏi vòng ôm của Snorri. m thanh kế tiếp là tiếng thét hoảng hốt cảu nữ hoàng Etheldredda khi cánh cửa buồng chưng cất bật mở, và một con báo - gáy xù dựng, móng vuốt giương, răng nhe - bươn xộc ra.
Rủi thay cho Ullr, nó nhận thấy thay vì thoát khỏi tiếng rú rít kia thì mình lại chạy thẳng vào đó, và nhác thấy con báo, con Aie-Aie liền leo lên váy của nữ hoàng Etheldredda mà gào không ngớt ngang tai con báo. Tai con mèo bự như bị ai đó khoan xoáy vào. Tuyệt vọng muốn thoát khỏi tiếng gào đó, nó băng vèo qua Đại Thất và biến mất vào mê cung.
"Ullr!" Snorri bắn vọt ra khỏi buồng để đuổi theo con mèo yêu quý của mình. Chị phóng vút qua căn phòng, không bị chặn bởi Marcellus choáng sốc và nữ hoàng Etheldredda hú hồn, rồi cũng biến tăm vào mê cung, bám sát gót Ullr.
Septimus cảm thấy cơ bắp Nicko căng lên, và nó biết anh mình muốn chạy theo Snorri. Nó giữ Nicko lại trước khi anh kịp di chuyển. Một sự im lặng bàng hoàng rơi tỏm vào trong buồng chưng cất khi cánh cửa từ từ mở tung ra, và cả ba kẻ trú ngụ còn lại tô hô mặt đối mặt với Marcellus và nữ hoàng Etheldredda.
"Quỷ thần ơi, ngươi có những sinh vật lạ trong buồng của ngươi, Marcellus," giọng nữ hoàng Etheldredda bị khàn sau khi ré rít khản cổ. "Nhưng ta nghĩ công chúa Esmeralda chơi trốn tìm quá thường xuyên đấy. Mang nó ra đây, Marcellus. Không được để con bé quấy rầy ngươi thêm nữa."
"Nó không quấy rầy con, Mama. Và nếu Mama biết rõ con gái mình như một người mẹ thì hẳn Mama đã biết đứa trẻ này không phải là Esmeralda." Marcellus quắc mắt nhìn mẹ.
"Ngươi là đồ ngu," nữ hoàng Etheldredda nạt nộ. "Không Esmeralda thì là ai?"
"Con bé sẽ tự trả lời, Mama." Marcellus thẩy cho Septimus một cái cười châm chọc. "Ta nghĩ người ta trả công cho mi hậu hĩnh lắm để phục vụ trong Cung Điện nhỉ?"
Ngượng ngùng, Septimus lắc đầu.
Marcellus xua cả đám ra, "Ra mau, bởi vì có con rắn đen ngủ trong đó đó, bọn bay không muốn đánh động nó đâu. Nên nhớ, ngày mai chúng ta sẽ lấy nọc... để cho vào tiên dược."
"Đồ đểu cáng!" Nữ hoàng Etheldredda thét. "Ngươi định đầu độc mẹ ruột của ngươi!"
"Như bà đã đầu độc chính con gái tội nghiệp của bà ư, Mama? Không, con không thế đâu."
Thấy mình chẳng thuyết phục được Marcellus, nữ hoàng Etheldredda liền đổi giọng điệu ngọt như đường chẳng phỉnh phờ được ai của mụ. "Hãy mở tủ ra, Marcellus, và đưa cho ta cái lọ xinh xinh đẹp đẽ màu xanh da trời của ngươi, bởi vì ta đã mòn mỏi muốn thấy tận mắt thứ thuốc tiên dược mà con trai yêu quý nhất của ta đã luyện thành."
"Bà chỉ có duy nhất một con trai, Mama," Marcellus chua chát. "Sẽ thật là lạ nếu hắn ta không phải là con trai yêu quý nhất của bà, khi xét theo sự vắng mặt của những đứa con trai khác, mặc dù tôi ngờ rằng hắn ta vẫn là con trai yêu quý nhất trong tất cả, tính luôn lũ chó săn."
"Ngươi hay rên rỉ, nỉ non như bao lần, Marcellus. Nào, hãy đưa cho ta cái lọ nhỏ mà ta đang nhìn chằm chặp kia, bởi vì nó là món tuyệt vời, với nhiều vàng bên trong."
"Mặc dù có vàng lỏng lơ lửng bên trong, nhưng không có vàng trong lọ nhỏ đó đâu, Mama," Marcellus nói, bị châm chích bởi giọng điệu mỉa mai của nữ hoàng Etheldredda.
Mụ nữ hoàng mất kiên nhẫn. Như chuột leo ống nước, nhoáy cái mụ đã băng qua phòng và giật lấy cái lọ nhỏ. "Ta sẽ uống thứ tiên dược này, Marcellus, trước khi ngươi làm ô uế nó bằng nọc rắn đen. Ngươi đừng hòng từ chối ta."
"Không, Mama!" Marcellus thét vang, khiếp đảm thấy linh đan quý giá của mình sắp sửa biến mất vào cái mồm hau háu của nữ hoàng Etheldredda. "Nó chưa xong mà. Ai biết nó có tác dụng như thế nào!"
Nhưng nữ hoàng Etheldredda không định từ bỏ thói quen không thèm nghe con trai mình nói. Mụ không nhận ra ngụ ý cảnh báo trong lời nói của Marcellus. Mụ nghiêng đổ thứ nước đặc quánh bên trong lọ vào miệng, bị sặc vì kinh tởm, sau đó mụ gập người lại đau đớn, ho rũ rượi và nôn oẹ. Món thuốc nhồi lên khỏi bao tử và trào ra mép của mụ, tráng răng mụ bằng cái thứ tựa như nhựa đường màu xanh da trời. Quyết tâm, nữ hoàng Etheldredda nuốt nó xuống lần nữa và đứng thẳng lên, tựa vào băng ghế, tím tái và kiệt quệ như miếng vải bị ngâm trong thuốc tẩy quá lâu do người thợ giặt vô ý bỏ quên. Không biết linh đan có tác dụng gây đau đớn kinh khủng, con Aie-Aie nhảy lên băng ghế và uống cạn những giọt còn sót lại. Nó liếm miệng lọ, cạy móng vuốt vào bên trong lọ để cào ra những vệt thuốc cuối cùng.
Jenna, Septimus, Nicko và Marcellus Pye đứng trơ khấc ra, sợ chết trân.
"Bà không nên làm thế, Mama," Marcellus thẫn thờ nói.
Nữ hoàng Etheldredda hơi lảo đảo, hít một hơi, lấy lại tư thế, mặc dù vẫn còn vệt xanh da trời trên răng. "Ta không để bị khước từ, Marcellus," mụ nói khi linh đan bắt đầu ngấm vào máu mụ và cảm giác khoan khoái về quyền năng chảy rần rật trong huyết quản mụ. "Bởi vì ta sẽ thống trị Lâu Đài mãi mãi. Đó là quyền lợi và bổn phận của ta. Không nữ hoàng nào khác thay thế vị trí của ta."
"Bà quên con gái bà, Esmeralda, Mama," Marcellus lẩm bẩm. "Bởi vì nó sẽ thay thế bà khi đến Thời Điểm Thích Hợp."
Nhìn xoáy vào Jenna bằng ánh mắt độc địa, nữ hoàng Etheldredda tuyên bố, "Esmeralda không bao giờ có vương miện của ta! Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ." Với uy lực của tiên dược chưa hoàn tất giờ đang ngấm lan toàn cơ thể mụ, nữ hoàng Etheldredda cảm thấy mình bất khả chiến bại. Đại Thất bắt đầu méo xiên đi trước con mắt mụ, thằng con trai ăn nói quanh co của mụ nhỏ dần nhỏ dần, và Esmeralda chán phèo hoá ra chẳng là gì ngoài là một vụ việc chưa làm xong.
Jenna, đờ đẫn trước ánh mắt trợn trừng và hàm răng xanh da trời của bà tằng-tằng-tằng-tằng-(đại khái nhiều tằng)-tổ của mình, đã không phản xạ kịp khi bàn tay của nữ hoàng Etheldredda thình lình thò ra và chộp lấy cánh tay mình.
"Buông ra!" cô bé thét, giằng vặn khỏi gọng kìm êtô nhưng chỉ tổ làm cánh tay mình đau hơn. Con Aie-Aie hất đổ cái lọ xuống, nhảy bám vào cánh tay nữ hoàng Etheldredda và quấn cái đuôi rắn của nó quanh cổ Jenna - một vòng, hai vòng rồi ba vòng, cho tới khi cô bé gần như nghẹt thở.
Septimus và Nicko nhào tới giúp Jenna nhưng bị nữ hoàng Etheldredda đập văng ra như hai con ruồi hăng máu.
Khi nữ hoàng Etheldredda và con Aie-Aie biến mất vào mê cung, kéo theo Jenna trên đường đi, Marcellus chìm sụm xuống tuyệt vọng vì bị mất tiên dược, không thấy Septimus và Nicko đứng dậy và lao bắn vào mê cung đuổi theo Jenna.
"Chúng ta phải cứu cô ấy, Nik," Septimus hét. "Mụ ta không đi xa đâu. Không tới được khúc ngoặt tiếp theo đâu."
Nhưng Jenna không vậy. Nicko và Septimus lao thục mạng qua mê cung vô tận màu xanh da trời và chỉ thấy trống không.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật