Chương 18
ùi của thành phố cũ nồng nặc khi Marcel rẽ vào một phố hẹp. Ở đây, cái nồng nặc ấy không có cơ hội để thoát ra. Các toà nhà làm cho đường phố vĩnh viễn nằm trong bóng rợp mà đường xá thì cũng chỉ đủ cho chiếc xích lô lách qua, chứ đừng nói là xe hơi.
Marcel nhìn xuống phố. Cuối phố là bến tàu. Tiếng kêu mờ nhạt của những người buôn bán cá vọng lên con phố ngoằn ngoèo và đâu đâu cũng nồng nặc mùi tanh tưởi của những mẻ cá ế la liệt trên bến phà. Kẻ ăn xin hau háu chờ người đánh cá quay lưng đi.
Một thằng bé kéo tay Marcel. Nó nhỏ xíu, như không quá tám tuổi, nhưng đôi mắt thì đã già.
"Gái, tưa ôông?"
Marcel lắc đầu.
"Sặt lắm. Tây. Tàu. Trẻ. Kiểu gì cũng chìu".
Marcel lại lắc đầu.
Khó mà làm nản lòng thằng nhỏ. "Nên tám? Lăm?" Nó ngừng. "Coong trai? Ông thứt coong trai? Giấc thạo".
Marcel không buồn trả lời. Anh đẩy cánh cửa ngôi nhà mới dừng trước cửa, bước vào. Mùi hương nến đặc quánh, cốt để át mùi thơm của thuốc phiện, như thút nút hai lỗ mũi anh. Anh cố nhịn cái hắt hơi khi một thanh niên Trung Hoa ra đón.
Sau cánh cửa đã khép kín, Marcel còn nghe giọng thằng bé ngoài phố. "Cặc!".
Gã trai Trung Hoa nhăn mặt. "Thời buổi này, tôi cũng chẳng hiểu bọn trẻ con ra làm sao nữa. Chúng nó không biết tôn trọng người lớn. Tôi xin lỗi ông một ngàn lần".
Marcel cười. "Không hề gì. Đường Minh. Cây không còn trách nhiệm với quả, một khi nó đã rơi xuống đất".
Đường Minh cúi đầu. "Ông quá hiểu biết. Cha tôi và các cậu tôi đang chờ trên gác".
Họ leo lên chiếc cầu thang cót két, tới lầu thượng của toà nhà. Các phòng được lát gỗ tếch một cách kỳ khu với những cánh cửa bằng gỗ mun đen bóng có khảm ngà. Đường Minh mở một cánh cửa rồi lùi lại để anh vào.
Một cô gái trẻ, đáng yêu trong bộ đồ lụa truyền thống đến quỳ dưới chân anh để cởi giầy rồi đi vào cho anh đôi dép nhẹ. Khi cô gái biến mất, anh theo người thanh niên vào phòng bên.
Bốn người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn nhỏ đứng lên, cúi đầu chào. Anh đáp lễ và nhận lời mời của cha Đường Minh, ngồi xuống. Gần như tức khắc, một cô gái khác bưng trà vào.
Bốn người đàn ông nhã nhặn chờ cho khách của họ nhấm nháp tách trà. Rồi, như thường lệ, cha Đường Minh là người bắt đầu. Tất nhiên là công chuyện bao giờ cũng cùng bắt đầu sau khi họ đã trao đổi chút nhàn đàm thật nhã nhặn về sức khoẻ của Marcel và của các người vợ của anh.
"Ông đã có tin tức về súng ống cho chúng tôi chứ ạ?"
"Tôi có nghe" Marcel lặng lẽ trả lời.
Ông già liếc những người khác rồi quay lại Marcel. "Tốt. Chúng tôi có đủ lượng anh túc để thanh toán".
Marcel tự cho phép một thoáng tiếc nuối trên mặt. "Tôi thực sự miễn cưỡng phải báo cáo rằng khách hàng của tôi ưng lấy tàu biển chứ không phải anh túc".
Cha Đường Minh hít một hơi thở. "Nhưng ông vẫn trao đổi lấy anh túc đấy chứ".
"Người ta bảo với tôi rằng thị trường anh túc đã sa sút. Dù sao đi nữa thì khách hàng của tôi chỉ lấy tàu biển mà thôi".
Họ bắt đầu bàn tán râm ran. Marcel thậm chí không buồn theo dõi cuộc đối thoại. Họ nói quá nhanh đối với vốn tiếng Trung Hoa ít ỏi của anh. Vả lại, anh có hiểu hay không cũng chẳng hề gì. Anh biết điều anh cần.
Đã hơn một năm kể từ khi anh đến Macao. Và trong năm ấy, anh đã trở thành giàu có, vượt cả những giấc anh mơ, ở ngay từ cú làm ăn đầu tiên. Chính súng ống đã làm nên điều đó. Súng ống và thuốc phiện. Tất cả các chủ tướng đều cần súng ống. Cách duy nhất để họ có thể đưa súng ống vào Trung Hoa là buôn lậu trên những chiếc thuyền đánh cá bé tẹo đi lại trên biển giữa đất liền và Macao. Và cách duy nhất họ có thể thanh toán là bằng anh túc.
Nhưng người Nhật Bản đã khôn ngoan hơn là Marcel dự liệu. Với số tiền mà anh có để làm ăn thì chỉ như mớ bạc vụn so với điều mà họ muốn đối với những con tàu. Đúng vào khoảng thời gian này, khi đang điên cuồng kiếm cách gia tăng tư bản, mà anh bước vào con đường buôn bán súng ống này.
Chuyện bắt đầu khi người ta tìm thấy xác người đàn ông trôi nổi quanh bến cảng. Trung uý goa đang ngồi tại văn phòng của Marcel trong casino khi người ta báo tin cho. Ông ta đứng lên, lắc đầu quầy quậy. "Chúng ta sẽ không bao giờ giải quyết được vụ này. Hắn là một trong những điệp viên của Vorilov".
"Ngài Peter Vorilov?"
Goa gật đầu. "Hắn làm ăn lớn ở đây".
Ngay khi hỏi, Marcel đã biết câu hỏi là xuẩn ngốc. "Tôi tưởng bán vũ khí ở đây là vi phạm pháp luật".
Goa nhìn anh một cách kỳ quặc. "Không phải là hầu hết mọi thứ chứ?"
Gần như trước khi Goa rời văn phòng, Marcel đã ra đi để kịp chuyến tàu chiều tới Hong Kong. Anh không dám gửi điện tín từ đây, bởi chắc chắn là cảnh sát sẽ có một bản sao của tất cả những gì mà anh gửi.
Bức điện gửi cho Ngài Peter Vorilov ở Monte Carlo viết: ĐIỆP VIÊN MACAO CỦA ÔNG CHẾT. TÔI SẴN SÀNG PHỤC VỤ NẾU PHÊ CHUẨN. MONG TRẲ LỜI CỦA ÔNG. HONG KONG, KHÁCH SẠN PENISNSULA, KOWLOON, HAI MƯƠI BỐN GIỜ.
Chưa đầy mười hai giờ sau, câu trả lời nằm trong tay anh.
PHỤC VỤ ĐƯỢC CHẤP NHẬN. KÝ TÊN VORILOV.
Và chỉ hai ngày sau, Đường Minh đã xuất hiện trong văn phòng anh. Những người khác cũng đến, nhưng chẳng khác gì lắm, đều là đỏi anh túc lấy súng ống. Không đầy một tuần sau, anh phát hiện ra súng ống mà Vorilov bán đã quá cổ và không có thị trường ở bất cứ đâu trên thế giới, và giá cả mà ông ta nhận được bằng anh túc đắt gấp năm lần giá ông ta mua. Thực ra, anh kiếm lời ở cả hai phía từ mỗi chuyến hàng. Một năm sau, khi giấy báo có từ ngân hàng ở Thuỵ Sĩ gởi đến, thì chính anh cũng phải kinh ngạc. Anh đã có trên ba triệu đôla bằng vàng.
Đấy cũng là lúc Marcel quyết định trở lại với mục đích ban đầu. Kiếm tàu biển. Nhưng nếu anh tiếp xúc với người Nhật Bản, họ sẽ nhận ra ngay anh đang cần tàu biển đến mức nào. Cách duy nhất là để người Trung Hoa kiếm những con tàu cho anh.
Giờ thì ông già quay sang nói rất nhanh với con trai. Một lát sau, Đường Minh nhìn Marcel. "Họ nói họ không có đủ tiền để mua tàu. Họ chỉ có anh túc. Mà bọn khỉ lùn thì không lấy anh túc".
Marcel vờ suy nghĩ về điều họ nói. "Họ có biết về con tàu nào có thể mua được không?"
Mấy người lại trao đổi nhanh. Lần này, ông già nói trực tiếp với Marcel. "Có ít nhất là mươi con tàu cũ chúng tôi chúng tôi mua, nhưng đắt lắm".
Marcel giữ bộ mặt dửng dưng. "Đắt là bao nhiêu?"
"Không thành vấn đề, bởi chúng tôi không có tiền".
Marcel lại vờ như chìm trong suy tư. "Nếu như tôi kiếm được thị trường khác cho anh túc của các ông thì có giúp được gì không?"
Ông già gật đầu. "Sẽ rất ích lợi".
"Tôi sẽ thăm dò. Nhưng không chắc có thể kiếm được thị trường chịu giá cao như cũ đâu".
"Chúng tôi sẽ vĩnh viễn chịu ơn ông".
"Tốt". Marcel đứng lên. "Tôi sẽ liên hệ với các ông sớm để thông báo kết quả ra sao".
Họ đứng lên và cúi chào thật khách sáo. Sau khi tiếng chân Marcel đã xa hẳn, họ nói với nhau. "Giống nhau cả", một người nói. "Chẳng chóng thì chày, lòng tham của chúng sẽ thắng chúng".
"Đúng", người kia trả lời. "Cứ tưởng hắn thoả mãn với việc ăn cắp của chúng ta lẫn người Nga, nhưng không, thế chưa đủ. Giờ thì hắn lại tính chuyện kiếm nhiều hơn của chúng ta để mua những con tàu đáng nguyền rủa của hắn".
"Tôi cho là đã đến lúc ta đưa hắn đi gặp gã tiền nhiệm của hắn ở cảng" người thứ ba nói.
Đường Minh trở lại phòng đúng lúc cha anh giơ một tay lên. "Không, người anh em. Chưa đến lúc. Chúng ta không được ngồi không cho đến khi người Nga tìm ra người thay thế hắn".
"Ông sẵn sàng để hắn móc túi chúng ta hơn nữa à?"
"Không đâu" cha Đường Minh điềm tĩnh nói. "Ngay khi tìm ra hắn trả cho anh túccc chúng ta ít đi bao nhiêu, ta sẽ nhân đôi số ấy lên và cộng vào giá những con tàu mà hắn kiếm".
"Hắn đã trở thành giàu có" Christopoulos hằn học. "Chưa đầy ba năm hắn đã quơ ba triệu trong các ngân hàng Thuỵ Sĩ. Giờ thì mình lại phát hiện là hắn sở hữu hai mươi con tàu mà lẽ ra hắn phải mua cho chúng ta. Vậy mà hắn còn dám bảo rằng hắn có thể thu xếp để chúng ta thuê những con tàu này".
Ngài Peter điềm tĩnh nhìn ông ta. "Vậy ông muốn tôi làm gì?"
"Chắc chắn tiền phải đến từ nguồn nào chứ. Sổ sách kế toán của casino đâu vào đấy, vậy hắn phải ăn cắp của ông".
Ngài Peter mỉm cười. "Không phải của tôi. Sổ sách của hắn rất chi tiết. Khoản nào của tôi hắn cũng thu đủ cho tôi".
"Thế thì hắn phải tính rất cao đối với khách hàng của ông".
"Thì đấy là vận đen của họ". Ngài Peter nhún vai. "Giá tôi đặt đã đủ thoả mãn tôi rồi. Nếu như họ thích trả hơn thì làm sao tôi ngăn được họ".
"Có nghĩa là ông không có cách gì để cản hắn?"
"Tôi không có lý do gì để cản hắn", ngài Peter sửa lại. "Chỉ có ông mới có lý do, và chỉ có ông mới có thể".
"Làm thế nào?"
"Đừng thuê tàu của hắn. Hắn làm gì với hai mươi con tàu mà không có hàng? Chỉ một tháng là hắn gục".
"Thế thì bọn Nhật sẽ sở hữu lại những con tàu và chúng ta lại trở về tình trạng tồi tệ ban đầu".
"Thì đó là vận rủi của ông", ngài Peter nhìn đồng hồ. "Tôi đi đây. Con trai tôi sắp đến giờ đi ngủ. Tôi cố đến với nó càng nhiều càng tốt. Ở tuổi tôi thì không mong đến được nhiều nữa đâu".
Ông tiễn tay chủ nhà băng ở casino ra cửa. "Ông biết đấy, Christopoulos, đừng tham lam quá. Ông nên chuyên vào cái mà ông làm tốt nhất là chia bài".
Eli nhìn lên khi ông cậu bước vào xe. "Ông già bảo sao?"
Christopoulos chửi thề.
"Ông ấy không động chân động tay à?"
"Lại còn bảo sổ sách của hắn đâu ra đấy" giọng ông pha chút cay đắng. "Tôi c cảm giác như ông ấy cười vào mặt mình".
Họ lặng lẽ một lát. "Cậu sẽ làm gì?"
"Thằng quỷ tha ma bắt!" ông cậu trả lời. "Tôi đã bảo Nam tước là tôi không tin thằng cha này. Nếu hắn ở đây, tôi sẽ bóp cổ hắn".
"Cậu bận tâm làm gì?" Eli nhẹ nhàng hỏi. "Ở Macao, có vài người sẽ rất sung sướng được làm việc ấy cho cậu".
Ông cậu nhìn qua hắn. "Nếu hắn không ăn cắp của anh, không ăn cắp của Ngài Peter, thì hắn phải ăn cắp của ai chứ. Hay là của cánh Trung Hoa mà hắn cùng làm ăn?"
"Anh biết họ à?"
"Mọi người ở Macao đều biết họ. Chỉ cần một lá thư của cháu".
"Nhưng chắc chắn họ không ngu như vậy. Chắc chắn họ biết thằng cha ấy làm gì mà không cần anh phải bảo. Vì sao họ không giết hắn trước những chuyện này?"
Eli liếc ông cậu. "Người Trung Hoa không giống chúng ta. Ở phương Đông có một thứ gọi là mật. Nếu như công chuyện chỉ có hắn và họ biết, thì không hề gì. Họ vẫn có cái họ cần. Nhưng một khi mọi người đều biết rằng hắn đánh cắp của họ thì họ sẽ mất mặt nếu như không giết hắn đi".
Mặt Christopoulos nhăn nhó vì tức giận. "Cho cậu một tháng để thu xếp với người Nhật. Rồi viết cho bạn cháu một lá thư".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu