Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhẹ Bước Vào Tim Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
K
éttttttttttttt….
Tiếng phanh xe chói tai phá tan bầu không khí vốn luôn yên tĩnh và có phần ảm đạm ở một khu phố.
Nếu như mỗi lần nghe thấy tiếng động này, tảng đá đè nặng trong tim bà sẽ được trút bỏ, nhưng hôm nay nó lại càng khiến bà cảm thấy như mình ngừng thở.
Chưa bao giờ là bà không mong cậu chủ về nhà như thế này.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng bất cần và có chút khinh đời đã xuất hiện trước cảnh cửa màu rêu.
Thấy bà vẫn còn đứng bất động, anh có phần khó chịu:
- Mở cửa cho con đi chứ!
Bà lão bất giác nhìn lướt vào trong nhà, không che giấu được sự lo lắng và bất an. Sau đó, cánh cửa được bà mở ra một cách chậm chạp và miễn cưỡng.
Không để ý tới dáng vẻ thấp thỏm kì lạ của bà, anh vứt chiếc mô-tô sang một bên, định bước vào nhà nhưng chợt cánh tay bị níu lại.
Anh cau mày nhìn bàn tay nhắn nhúm đang bám lấy mình, khó hiểu:
- Hôm nay bà làm sao thế?
Mặc dù bà đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không che được sự hỗn loạn trong ánh mắt:
- Cậu chủ đừng vào. Ông chủ đang làm việc, dặn tôi nên giữ yên tĩnh.
Giọng nói anh đầy bực bội:
- Ông ấy từ khi nào lại xem cái nhà này là nơi để làm việc?
Dứt lời, anh giằng nhẹ người khỏi tay bà, bước chân vang lên đầy phẫn nỗ.
Phía sau, bà lão đứng thất thần, không yên.
- Cô đi đi. Quang nó đã không còn xem cô là mẹ nữa rồi. Đừng để nó thấy cô nữa.
Căn phòng khách rộng lớn. Rèm cửa sổ được két chặt lại như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Không khí căng thẳng và ngột ngạt phủ lấy.
Trên chiếc ghế sôfa có hoa văn tinh tế, người đàn ông có vẻ mặt đầy phẫn nỗ:
- Cô còn quay về đây làm gì? Cô nói là vì Quang? Cô có tư cách gì mà nói là vì nó? Nếu lấy tư cách là một người mẹ ra thì cô không đủ! Và Quang cũng không xem cô là mẹ.
Ngồi ở phía đối diện là một phụ nữ khá diêm dúa, màu son đỏ thẫm, bộ váy hở vai không hề phù hợp với độ tuổi của bà. Dáng vẻ của bà có chút kênh kiệu, giọng nói như chế giễu:
- Nếu nó xem ông là bố thì tại sao lại không thể xem tôi làm mẹ! Tôi đến tìm con trai của tôi, ông cấm được sao?
Người đàn ông trán đã nổi gân xanh, ánh mắt đầy tức tối:
- Cô im đi. Dù lúc trước tôi có tệ như thế nào thì đó đã là quá khứ. Thiệt thòi mà Quang phải chịu tôi đang cố gắng bù đắp. Dù nó không chấp nhận tôi thì sao? Còn cô? Từ khi ly hôn thì cô đã bao giờ đoái hoài tới nó? Bây giờ lại về đây?
Bà ta bắt chéo chân, vuốt nhẹ những ngón tay treo đầy nhẫn một cách khoa trương:
- Dù sao thì tôi cũng có quyền thăm nó! Ông không cấm được đâu. Mà có khi nó lại về với tôi đấy chứ!
Chiếc rèm cửa khẽ tung bay. Người đàn ông nắm chặt tay lại như cố gắng kiềm chế để không lai tới bóp cổ người đàn bà kia:
- Cô tìm nó là vì muốn cái tài sản này chứ gì? Quang nó là con của cô, cô lại muốn lợi dụng à? Tiền tôi vẫn cung cấp đầy đủ cho cô cơ mà? Tại sao lại còn tìm nó!
Bà ta cười nhạt, không hề tỏ ra lúng túng:
- Ông cũng biết rồi thì tôi cũng chẳng vòng vo. Tài sản của ông, san hai phần ba cho tôi. Còn không, tôi sẽ lại rất nhớ con trai đấy!
Bùi Vĩnh đứng bật dậy, hét lên đầy kích động:
- Vô liêm sỉ! Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Tiền đối với cô quan trọng như thế à? Năm năm trước, tôi thậm chí đã đưa cho cô một nửa tài sản. Cô hứa gì nào? Sẽ không còn tìm Quang! Bây giờ lại tìm tới đây. Có phải năm năm sau, cô sẽ lại diễn cái trò này?
- Ông tiếc à? Vậy thì đừng có mà nói với tôi nó là con hay là không. Giờ ông trả lời luôn đi, chấp nhận hay là không?
Bùi Vĩnh đã hoàn toàn bị làm cho đứng tim, mệt mỏi ngồi phịch xuống, thở dài đầy bất lực:
- Tôi không thể.
Ngay lập tức, người đàn bà kia trừng mắt, tức tối:
- Không thể? Là vì….
- Là vì toàn bộ tài sản đứng tên tôi. – một giọng nói trầm thấp vang lên.
Phía cửa, anh lặng lẽ đứng đó, như là từ rất lâu rồi. Vẻ mặt bất cần, chiếc khuyên tai nhỏ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
A, là mẹ gọi. Tôi đột nhiên cảm thấy thật căng thẳng, giọng nói có phần khó khăn hơn:
- Mẹ ạ.
- Ừ, mẹ đây.
Hóa ra là mẹ chỉ hỏi thăm xem chúng tôi chơi có vui không, có thấy cô nhi viện đẹp hơn không, có say xe không…
Tôi thoải mái nói chuyện với mẹ, người cũng tự nhiên trượt xuống cửa, không để ý là còn có một người đứng bên cạnh.
- Trời mùa đông, nhanh tối lắm. Các con chơi một chút nữa rồi về nghỉ ngơi. Mai còn tới trường.
Nếu mẹ không nhắc thì tôi cứ nghĩ mình còn nhiều thời gian lắm. Tôi thở dài một tiếng:
- Vâng. Các mẹ cũng bảo chúng con đi chuyến bus lúc 5 giờ 30 là vừa.
- Lúc về phải chuẩn bị kĩ càng. Thời tiết lạnh dần, dễ say xe hơn.
Nghĩ đến chuyện say xe, tôi tự nhiên cảm thấy mình lảo đảo:
- Hay mình chuyển nhà tới đây mẹ. Rất tiện mà.
- Nhóc con này, con nói linh tinh gì thế. Thôi, chơi gì thì chơi đi rồi chuẩn bị về. Dặn Mạnh Vũ với Trúc Vũ là về nhà mình luôn. Hai mẹ chuẩn bị món mới.
Mắt tôi sáng lên:
- Món mới? Vâng! Con sẽ dặn hai người ấy.
- Ừ. Vậy chơi ngoan nhé.
Thấy mẹ chuẩn bị tắt mắt, tôi không kịp suy nghĩ, hỏi một cách vội vã:
- Mẹ! Bố …không gọi cho mẹ à.
Im Lặng …im lặng. Tôi cắn môi đầy hối hận. Tại lâu quá rồi không thấy bố gọi về nên tôi mới không kiềm chế được mà hỏi mẹ.
Tôi hít thở sâu, nhỏ giọng:
- Mẹ Diệp, con nhớ mẹ.
Mẹ cười một tiếng rồi ngắt máy.
Tôi ngồi đờ đẫn nhìn về phía trước một lúc,chuẩn bị đứng dậy trở vào trong thì bỗng nhìn thấy trước mặt là một đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ.
Quả nhiên là anh…Vì ngồi lâu nên tôi bị tê chân, nghiêng ngả đứng dậy:
- Sao anh lại ra đây. Lạnh lắm đấy!
Anh mỉm cười:
- Ừ. Rất thích lấy áo của anh?
Tôi ngơ ngác rồi nhìn xuống chiếc ác xám, đỏ mặt:
- Đâu có. Tại anh muốn em giữ mà…
Anh mặc áo vào, áp hai tay lên má tôi:
- Lạnh.
Tôi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh:
- Em ở ngoài này khá lâu rồi mà.
Có muốn mượn anh không?
- À, có. Mượn tay anh một chút.
Thấy tôi rất bình tĩnh chứ! Nhưng mà là…phản xạ có điều kiện thôi.
- Vy Anh, có một thứ muốn cho em.
- À, vâng.
- Túi áo khoác bên trái.
Bên trái à? Có thấy gì đâu?
Anh nhìn tôi, có vẻ bất đắc dĩ:
- Túi áo của anh.
- Vâng.
- Lấy nó ra.
- À, vâng.
Tôi nhíu mày, là một vật gì đó rất nhỏ…Vừa đưa ra …liền lóe sáng. Kim cương?
Ồ, là cỏ bốn lá bằng kim cương…Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Hôm qua, ở biệt thự trắng…bãi cỏ ở đấy xanh mướt…là cỏ ba lá. Tôi đã tìm rất kĩ nhưng cũng không tài nào tìm thấy một ngọn bốn là nào.
Cỏ bốn lá – mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.
Đó là niềm hi vọng – niềm tin – tình yêu – may mắn.
Cứ 10.000 chiếc cỏ ba lá thì mới có một chiếc bốn lá.
Tôi không hẳn là muốn có cỏ bốn lá vì những điều thiêng liêng này, mà chỉ đơn giản là tôi rất ấm ức khi không tìm thấy.
Có nghe anh nói là sẽ tìm cỏ bốn lá cho tôi…Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ là mình đang mơ. Vì sau này không thấy anh đề cập tới.
Vậy mà…là thật.
Cỏ bốn lá kim cương…mỗi nhánh lá đều được thiết kế tinh xảo, mang một vẻ đẹp vừa cao sang thuần khiết lại vừa đơn nhã.
Thật đẹp! Tôi dán chặt ánh mắt vào đó …
Một lúc sau…
Tôi lắc đầu:
- Em không nhận đâu.
Anh trầm giọng:
- Vy Anh.
Tôi vẫn kiên quyết:
- Em không nhận. Việc gì em cũng có thể đồng ý với anh được, nhưng cái này thì không.
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp:
- Tại sao?
Tôi cắn môi:
- Cái này…là kim cương.
Vẻ mặt anh thấp thoáng nét cười, lắc đầu:
- Không phải.
Không phải? Rõ ràng là kim cương mà!
Tôi có hơi nghi ngờ …Anh không biết phân biệt rồi!
Thời giờ lại có rất nhiều trò lừa bịp nữa. Nhưng mà…nếu bị gạt thì phải thành đá hay gì chứ…À, không lẽ dạo này có xu hướng lừa gạt mới.
Dừng! Suy nghĩ thật lộn xộn.
- Anh Duy phong. Là kim cương mà.
- Không. Là cỏ bốn lá anh giúp em tìm.
Tôi vẫn không thay đổi lập trường:
- Em không nhận đâu.
Anh mỉm cười:
- Được rồi..
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp rồi. Dù tôi rất thích nhưng cũng không thể nhận được.
Đối với anh nó chỉ là cỏ bốn lá nhưng mà…tôi không thể nào lại nghĩ đơn giản như thế được. Và cũng không thể nào không bận tâm đó là kim cương cả.
Tôi đang chìm vào suy nghĩ thì đột nhiên thấy anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi…từ từ tiến sát lại gần.
Ngay lập tức, tôi giãy dụa, la lên:
- Duy Phong! Em nhận. Em sẽ nhận.
Anh khựng người lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, vừa có chút ấm áp lại có chút nghiêm nghị:
- Đã biết là không thể từ chối anh. Sao còn bướng?
- Em…- Tôi nhất thời không biết là nên nói gì, phát huy sở trường vậy – chuyển đề tài – Anh Duy Phong.
- Ừ.
- Hôm qua, anh đưa em về rồi lại tới ngay công ty.
Vẻ mặt anh cũng trở nên chăm chú hơn:
- Ừ.
- Sau đó anh lại sang Hồng Kông.
- Ừ.
- Sau đó anh lại tới đây với em.
Anh gật đầu.
- Nếu em là anh, em…
Ánh mắt ánh có chút hiếu kì và chờ đợi:
- Làm sao?
Tôi không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói cũng trở nên thật rõ ràng:
- Em… sẽ rất buồn ngủ.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 43
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhẹ Bước Vào Tim Anh
t.boo.kul
Nhẹ Bước Vào Tim Anh - t.boo.kul
https://isach.info/story.php?story=nhe_buoc_vao_tim_anh__t_boo_kul