Chương 40: Hồng Ngọc
ó ai đó đang kêu thét và khóc lóc. Oằn mình trong máu và những bừa bộn trên khăn trải giường. Nghe như tiếng của chính Leonora.
Mình như thế này đã mấy giờ rồi?
Các xơ lo lắng và một bác sĩ mặc bộ đồ xanh tập hợp phía bàn chân cô đã bị buộc lại. Những sợi dây theo dõi cài trên bụng căng phồng của cô. Một cái máy lạch tạch bên cạnh cô với một cây kim chấm lên hàng bao ram giấy đồ thị những dấu chấm đâu đâu. Cơn đau làm tối mắt cô và cô lại gọi tên Alessandro, như cô vẫn làm mỗi lần đau thúc. Cuối cùng, thật kỳ diệu, anh trả lời. Không phải như một ảo ảnh thoáng qua trong cơn đau – khi cô hồi tưởng lại thời gian họ bên nhau để qua khỏi lúc này – mà là một sự hiện diện mạnh mẽ, ở đây bên giường cô, bàn tay khô rắn rỏi của anh nắm chặt bàn tay ẩm ướt cô. Cô nắm chặt mấy ngón tay anh, mạnh đến làm bầm xương được. Màn sương mờ ảo tan đi, cô nhìn thấy anh rõ ràng, đang hôn tới tấp lên bàn tay và trán cô. Anh đang cầm cái gì đó trong tay – một cuốn sổ. Anh thì thầm điều gì đó vào tai cô. Qua tiếng máu giật trong đầu khi cô cố thử lần nữa, cô nghe thấy:
"Ông ấy đã về! Corradino đã trở về!"
Cơn đau dịu đi. Giờ cô đã biết những ngõ ngách tối tăm của nó. Còn đủ thời gian để cô nói cái cô cần nói trước khi nó trở lại.
"Em không quan tâm. Đừng bỏ em."
Cô đã nghe thấy anh nói. "Không bao giờ nữa," trước khi cơn đau khiến cô ngất đi. Cô không biết rằng, trong khi cô đang đau đớn vì sinh nở, anh đã chuồi vào ngón tay thứ ba của cô một chiếc nhẫn hồng ngọc đỏ như những ngọn lửa ủ trong lò nung. Anh đã mang theo cái hộp nhỏ bên mình suốt ngày. Anh đã muốn cầu hôn tại Carnevale, và đó là lý do anh đã háo hức vào đêm trước. Đây không phải như cách anh dự định. Cách này thì cô không biết gì về câu hỏi cô được hỏi. Anh có thể chờ đến mai, để có hai trái tim và hoa, và quỳ một bên gối. Nhưng anh muốn cô đeo chiếc nhẫn lúc này.
Lỡ như ngày mai đã quá trễ.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano