Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Hùng Trở Lại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42
M
ặt trước cửa hàng là một thẩm mỹ viện chuyên sửa móng tên Nail-R-Us thuộc một khu vực chưa-được-quy-hoạch của Queens. Tòa nhà vẫn tiếp tục xuống cấp, như thể chỉ cần dựa vào đó cũng đủ làm bức tường đổ sụp. Gỉ sắt trên chiếc thang thoát hiểm dày đến nỗi bệnh uốn ván xem ra là mối đe dọa còn lớn hơn cả chuyện hít phải khói. Tất cả các cửa sổ bị chắn bởi hoặc bóng tối dày đặc hoặc một tấm ván gỗ. Cả kết cấu đó cao bốn tầng và chạy gần hết chiều dài của khu nhà.
Myron nói với Win, “Chữ R trên tấm bảng hiệu đã bị gạch chéo.”
“Cố ý đấy.”
“Tại sao?”
Win nhìn anh, chờ đợi. Myron nghĩ thầm trong đầu. Nail-R-Us đã biến thành Nail-Us.
“Ồ,” Myron nói. “Đáng yêu thật.”
“Họ có hai bảo vệ được trang bị vũ khí chắn ở các cửa sổ,” Win nói.
“Chắc là bọn chúng cắt móng thành thạo lắm đấy.”
Win nhăn mặt. “Thêm nữa, hai tên bảo vệ không vào vị trí cho đến khi nào quý cô Rochester của anh và anh chàng bảnh chọe của cô ta quay trở lại.”
“Họ đang lo sợ bố cô ta,” Myron nói.
“Đó có lẽ là một suy luận lôgic đấy.”
“Anh có biết gì về chỗ này không?”
“Các thân chủ nằm dưới tầm hiểu biết của tôi.” Win gật gù sau lưng Myron. “Nhưng không phải của cô ấy.”
Myron quay lại. Mặt trời lúc xế bóng bị che đi như thể có một vụ nhật thực. Cyndy Lớn đang thong thả tiến lại phía họ. Cô ta vận nguyên một bộ đồ vải thun trắng. Một bộ thun trắng cực bó. Không đồ lót. Kinh dị, bạn có thể nói vậy. Với một cô người mẫu mười bảy tuổi trên sàn diễn, một bộ áo liền quần vải thun sẽ là thời trang táo bạo. Trên người một phụ nữ bốn mươi tuổi nặng hơn ba trăm cân... chà, nó ngấn thành nhiều khúc, rất rất nhiều, khúc nào khúc nấy đều được chưng ra đủ cả, cảm ơn các bạn rất nhiều. Tất cả cùng nhún nhảy khi cô ta lăn đến gần họ; các bộ phận khác nhau của cơ thể dường như có một đời sống riêng, chuyển động theo ý muốn riêng, như thể hàng tá con vật đang bị kẹt trong một quả bóng màu trắng và đang cố gắng quẫy đạp để tìm đường ra.
Cindy Lớn hôn vào má Win. Rồi cô ta quay ra và nói, “Xin chào, ngài Bolitar.” Cô ta ôm lấy anh, vòng tay quanh người anh, một cảm giác không khác gì bị nhốt cách ly trong gác mái ẩm ướt.
“Này, Cindy Lớn,” Myron nói khi cô ta đặt anh xuống. “Cảm ơn vì đã đến đây nhanh như vậy.”
“Khi nào ngài gọi, ngài Bolitar, là tôi tới ngay.”
Mặt cô ta vẫn tỉnh bơ. Myron không bao giờ rõ liệu Cindy Lớn có đùa mình hay không.
“Cô có biết chỗ này không?” Anh hỏi.
“Ồ có.”
Cô ta thở dài. Nai sừng tấm sống trong bán kính bốn mươi dặm đã bắt đầu tìm bạn giao phối. Cindy Lớn tô thứ son màu trắng như thứ gì đó trong một bộ phim tài liệu của Elvis. Lớp son phấn của cô có những hạt sáng lấp lánh. Móng tay của cô sơn một màu cô đã từng bảo anh rằng nó gọi là Pinot Noir. Trước đây, Cindy Lớn đã từng là một đô vật chuyên nghiệp thuộc vai phản diện. Cô ta hợp với tấm áp phích. Đối với những người chưa từng xem đấu vật chuyên nghiệp, nó chỉ đơn thuần là một vở kịch luân lý với người tốt chiến đấu chống lại kẻ xấu. Trong nhiều năm ròng, Cindy Lớn là “nữ thần chiến tranh” độc ác tên Human Volcano. Rồi một đêm, sau một trận đấu cực kỳ mệt mỏi khi Cindy Lớn đã “đả thương” Esperanza “Pocahontas Bé bỏng” Diaz đáng yêu và yểu điệu bằng một chiếc ghế đẩu - “đả thương” cô ta nặng đến nỗi một chiếc xe cứu thương giả phải chạy đến và băng bó khớp cổ và tất tần tật - một đám đông người hâm mộ giận dữ đã chờ sẵn bên ngoài võ đài.
Khi Cindy Lớn ra về, đám đông xông vào tấn công.
Họ suýt nữa đã giết chết cô ta. Đám đông đã say mèm và giận dữ và không thực sự phân biệt nổi đâu là chuyện thật đâu là chuyện bịa. Cindy Lớn cố gắng chạy trốn, nhưng không có đường ra. Cô ta đánh trả mạnh mẽ và không chút thương xót, nhưng có hàng chục người muốn nếm máu cô. Người ta đánh cô bằng camera, gậy, ủng. Họ xông vào. Cyndy lớn ngã xuống. Mọi người bắt đầu giẫm đạp lên người cô.
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn ấy, Esperanza cố gắng can thiệp. Đám đông sẽ không được gì cả. Ngay cả nữ đô vật yêu thích của họ cũng không thể kiềm chế nổi cơn khát máu của họ. Và rồi Esperanza đã làm một việc cực kỳ sáng ý.
Cô nhảy lên một chiếc xe và “tiết lộ” rằng Cindy Lớn chỉ vờ đóng vai một kẻ xấu để thu thập tin tức. Đám đông hầu như dừng lại. Thêm nữa, Esperanza tuyên bố, Cindy Lớn thực ra là người chị em đã thất lạc từ lâu của Pocahontas Bé bỏng, Mama Thủ lĩnh Lớn, một cái biệt danh nghe chừng chẳng ra đâu vào đâu cả, nhưng này, cô ấy đang ngẫu nhiên bịa ra mấy chuyện này mà. Pocahontas Bé bỏng và chị cô giờ lại đoàn tụ và trở thành những thành viên cùng một đội.
Đám đông reo hò. Sau đó họ giúp Cindy Lớn đứng dậy.
Mama Thủ lĩnh Lớn và Pocahontas Bé bỏng nhanh chóng trở thành đội đấu vật nổi tiếng nhất. Một kịch bản giống nhau diễn ra hàng tuần: Esperanza bắt đầu mỗi trận đấu bằng thắng lợi về kỹ thuật, đối thủ của họ sẽ làm trò gì đó không hợp lệ như ném cát vào mắt cô hay dùng những vật kinh khủng đưa từ bên ngoài vào, hai kẻ xấu sẽ bu vào đánh hội đồng Pocahontas tội nghiệp, bất lực, trong khi một tên lo đánh lạc hướng Mama Thủ lĩnh Lớn, chúng sẽ đánh đập người đẹp gợi cảm cho tới khi vòng đai trên bộ bikini da của Pocahontas bị kéo rách toạc, và sau đó Mama Thủ lĩnh Lớn sẽ thét lên một tiếng xung trận và nhảy vào ứng cứu.
Đông đảo người xem yêu thích.
Khi cô ta rời võ đài, Cindy Lớn trở thành một nhân viên bảo kê và đôi khi là diễn viên trình diễn cho một vài câu lạc bộ sex rẻ tiền. Cô ta am hiểu khía cạnh nhớp nhúa của các đường phố. Và đó là điều mà hiện giờ họ đang trông đợi.
“Thế đây là chỗ nào?”
Cindy Lớn giả bộ cau mày tư lự như cột gỗ totem. “Họ làm rất nhiều trò, ngài Bolitar ạ. Ma túy một tí, gian lận tiền nong qua Internet một tí, nhưng hầu hết, đây là các câu lạc bộ tình dục.”
“Các câu lạc bộ,” Myron nhắc lại. “Số nhiều hả?”
Cindy Lớn gật đầu. “Có lẽ là sáu hay bảy cái khác nhau. Có nhớ một vài năm trước đây khi Phố Bốn hai lốn nhốn những hạng dơ dáy không?”
“Có.”
“Chà, khi họ xua tất cả bọn chúng đi, anh nghĩ những kẻ dơ dáy đó đi đâu nào?”
Myron nhìn vào khu thẩm mỹ viện sửa móng. “Đây hả?”
“Đây, kia, khắp nơi. Anh không giết hết bọn dơ dáy, ngài Bolitar. Chúng chỉ chuyển sang chỗ mới thôi.”
“Và đây là chỗ mới?”
“Một trong số đó. Ở đây, riêng trong tòa nhà này, bọn họ lập ra các câu lạc bộ cung cấp dịch vụ đặc biệt giúp mua vui cho đủ loại thị hiếu trên đời.”
“Khi cô nói ‘các câu lạc bộ cung cấp dịch vụ đặc biệt’?”
“Xem nào. Nếu anh quan tâm đến những phụ nữ tóc vàng hoe, anh tới On Golden Blonde. Cái đó nằm ở tầng hai, mé phải. Nếu anh khoái đàn ông Mỹ gốc Phi, anh lên tầng ba và ghé vào một nơi gọi là - có lẽ anh sẽ thích cái này, ngài Bolitar ạ - Malcolm Sex.”
Myron nhìn Win. Win nhún vai.
Cindy Lớn tiếp tục với giọng hướng dẫn viên: “Những kẻ tôn sùng Châu Á sẽ vui vẻ ở Joy Suck Club...”
“Chà,” Myron nói, “Tôi nghĩ tôi đã nắm được toàn cảnh. Vậy làm sao tôi vào và tìm ra Katie Rochester được?”
Cindy Lớn nghĩ một lúc. “Tôi có thể vờ là một người đi xin việc.”
“Xin lỗi?”
Cindy Lớn đặt hai nắm đấm vĩ đại lên hông. Thế có nghĩa là họ chỉ còn cách nhau có hai thước. “Không phải tất cả đàn ông, ngài Bolitar ạ, đều sùng bái những cô nàng mảnh dẻ.”
Myron nhắm mắt lại và gãi gãi sống mũi. “Phải, được rồi, có lẽ vậy. Ai có ý gì khác không?”
Win kiên nhẫn đợi. Myron đã luôn nghĩ rằng Win sẽ không chịu nổi Cindy Lớn, nhưng nhiều năm trước đây, Win đã làm anh bất ngờ bằng cách chỉ ra điều đáng lẽ là hiển nhiên: “Một trong những thành kiến tồi tệ và được chấp nhận nhiều nhất đó là thành kiến đối với những phụ nữ đô con. Chúng ta không bao giờ, chưa bao giờ, vượt qua nó.” Và điều đó đúng. Myron cực kỳ xấu hổ khi Win chỉ ra điều này. Vì vậy anh bắt đầu đối xử với Cindy Lớn như anh nên làm - như tất cả mọi người khác. Điều đó làm Cindy Lớn nổi giận. Một lần, khi Myron cười với cô ta, cô đã đấm mạnh vào vai anh - mạnh đến nỗi hai ngày sau anh vẫn chưa nhấc tay lên nổi - và quát, “Thôi ngay đi!”
“Có lẽ anh nên thử cách nào trực tiếp hơn ấy,” Win nói. “Tôi sẽ ở bên ngoài này. Nhớ luôn mở máy di động. Anh và Cindy Lớn sẽ thử và nói làm sao để lọt vào được nhé.”
Cindy Lớn gật đầu. “Chúng ta có thể giả vờ ta là một cặp đang tìm thêm người để thử làm một bộ ba chẳng hạn.”
Myron đang dợm giọng thì Cindy Lớn nói, “Đùa thôi”
“Tôi biết.”
Cô ta nhướng một bên lông mày lấp lánh lên và tựa vào người anh. Quả núi đổ vào Muhammad. “Nhưng giờ tôi mới gieo cái mầm gợi dục nhất đây, ngài Bolitar ạ, có lẽ anh sẽ phát hiện ra rằng làm ăn với một cô em bé nhỏ khó ra phết đấy.”
“Tôi sẽ cố được thôi. Đi nào.”
Myron bước qua cánh cửa trước tiên. Một gã đàn ông da đen đứng ở cửa diện cặp kính mát thời trang bảo anh dừng lại. Hắn có cài một cái tai nghe giống như một nhân viên Mật vụ. Hắn vỗ vào người Myron khiến anh khuỵu xuống.
“Ôi trời,” Myron nói “cái này cũng là sơn sửa móng tay hả?”
Gã đàn ông tịch thu điện thoại của Myron. “Chúng tôi không cho phép chụp hình,” anh ta nói.
“Đấy không phải là điện thoại có chức năng ghi hình.”
Gã da đen cười nhăn nhở. “Ông sẽ được nhận lại khi trở ra.”
Hắn giữ được nụ cười cho tới khi Cindy Lớn ập vào choán hết cả cửa. Nụ cười nhăn nhở bay biến đâu mất, nhường chỗ cho một vẻ gần như là kinh hãi. Cindy Lớn lóp ngóp chui vào như thể một tên khổng lồ bước vào trụ sở câu lạc bộ của một đứa trẻ. Cô ta đứng thẳng người, giơ hai tay lên quá đầu và xoạc cẳng ra. Bộ đồ vải thun trắng kêu lên đau đớn. Cindy Lớn nháy mắt với gã da đen.
“Khám người tôi đi, ông chủ,” cô nói. “Tôi đang giấu đồ nghề đấy.”
Bộ đồ đủ bó để trở thành làn da thứ hai. Nếu thực sự Cindy Lớn đang giấu đồ nghề đi nữa, thì gã đàn ông kia cũng chả thiết xem là ở chỗ nào.
“Cô ổn rồi. Bước qua đi.”
Myron lại nghĩ về những gì Win đã nói, về thành kiến được chấp nhận. Có điều gì đó cá nhân trong lời nói, nhưng khi Myron cố gắng hỏi thêm, Win đã thôi không nói về vấn đề đó nữa. Tuy vậy, khoảng bốn năm về trước, Esperanza đã muốn Cindy Lớn tiếp nhận một số khách hàng. Ngoài Myron và Esperanza ra, cô ta là người đã làm việc ở MB Reps lâu nhất. Điều đó có vẻ hợp lý. Nhưng Myron biết rằng việc đó sẽ là một thảm họa. Và y như rằng là vậy. Không có ai thoải mái khi để Cindy Lớn làm đại diện cho mình. Họ đổ lỗi cho những thứ áo xống kỳ quặc của cô ta, cách trang điểm của cô ta, cách nói năng của cô ta (cô ta thích gầm lên), nhưng kể cả nếu cô ta có bỏ được tất cả những thứ đó, thì liệu có thay đổi được gì không?
Gã đàn ông da đen khum tay che tai lại. Có ai đó đang nói chuyện với gã qua chiếc tai nghe. Đột nhiên gã khoác tay lên vai Myron.
“Tôi có thể làm gì cho ngài, thưa ngài?”
Myron quyết định dùng cách trực tiếp. “Tôi đang tìm một phụ nữ tên là Katie Rochester.”
“Không ai ở đây có tên như vậy cả.”
“Không, cô ta đang ở đây,” Myron nói. “Cô ta đi vào qua chính cánh cửa này mới hai mươi phút trước.”
Gã da đen tiến lên một bước lại gần Myron. “Ông định bảo tôi là thằng dối trá đấy hẳn?”
Myron rất muốn lên gối để giã một cú vào háng gã này, nhưng thế cũng chẳng ích gì. “Xem này, chúng ta có thể giải quyết theo kiểu đàn ông với nhau, nhưng thật ra, vấn đề là gì? Tôi biết cô ấy đã vào đây. Tôi biết tại sao cô ấy phải lẩn trốn. Tôi không có ý làm hại cô ấy. Chúng ta có thể chơi trò này theo một trong hai cách. Một, cô ấy có thể nói chuyện nhanh với tôi và thế là xong. Tôi không nói gì về nơi cô ấy trốn. Hai, chà, tôi có vài người đóng phía ngoài. Anh ném tôi ra khỏi cửa và tôi gọi cho bố cô ấy. Ông ta đem thêm vài người nữa đến. Mọi chuyện trở nên tồi tệ. Không ai trong chúng ta muốn vậy. Tôi chỉ muốn nói chuyện.”
Gã da đen vẫn làm thinh.
“Một điều nữa,” Myron nói. “Nếu cô ấy sợ tôi làm việc cho bố cô ấy, hãy hỏi cô ấy câu này: Nếu bố cô ấy đã biết cô ấy ở đây, liệu ông ta có nhũn nhặn thế này không?”
Càng lưỡng lự.
Myron dang rộng cánh tay. “Tôi đang ở chỗ của anh. Tôi không có vũ khí. Tôi có thể gây hại gì cơ chứ?”
Gã đàn ông chờ thêm một chút. Rồi gã nói, “Ông nói xong chưa?”
“Có lẽ chúng tôi còn hứng thú với một bộ ba nữa,” Cindy Lớn nói.
Myron ra hiệu bảo cô ta im bằng mắt. Cô ta nhún vai và nín thinh.
“Đợi ở đây.”
Gã đàn ông tiến đến một cánh cửa thép. Nó kêu rù rù. Gã mở cánh cửa ra và bước vào trong. Mất chừng năm phút. Một gã trọc đeo kính đi vào căn phòng. Hắn đang lo lắng. Cindy Lớn bắt đầu trừng mắt với hắn. Cô liếm môi. Cô khum hai bàn tay chụp lên chỗ có lẽ là ngực. Myron lắc đầu, lo rằng cô ta sẽ quỳ xuống và ra hiệu bằng những hành động có-trời-mới-hiểu-nổi thì may sao, cánh cửa bật mở. Gã đàn ông với cặp kính mát thò đầu ra.
“Đi theo tôi,” gã nói, chỉ vào Myron. Gã quay sang Cindy Lớn. “Một mình.”
Cindy Lớn không thích thế. Myron trấn an cô ta bằng ánh mắt và bước vào căn phòng nọ. Cánh cửa thép đóng sập lại phía sau lưng anh. Myron nhìn quanh và nói, “Ối giời.”
Bọn chúng có bốn người. Đủ các cỡ. Xăm chi chít. Có thằng cười nhăn nhở. Thằng khác cau có. Cả bọn đều mặc jean và áo thun ngắn tay màu đen. Không gã nào mày râu nhẵn nhụi cả. Myron cố đoán xem gã nào là đầu sỏ. Trong một trận ẩu đả giữa các nhóm, đa số mọi người tin tưởng một cách sai lầm rằng phải tìm ra mắt xích yếu nhất. Luôn luôn là bước đi sai. Vả lại, nếu những tay đó khá, thì việc bạn làm gì cũng chẳng thành vấn đề nữa.
Bốn đánh một trong một khoảng không chật chội. Thế thì xong rồi.
Myron phát hiện ra một gã đứng phía trước những gã còn lại một chút. Gã có mái tóc sẫm màu và gần khớp với những thông tin mô tả về anh chàng bảnh chọe của Katie Rochester mà anh có được từ cả Win và Edna Skylar. Myron bắt gặp ánh mắt của gã và bám chặt lấy.
Sau đó Myron nói, “Anh có ngu không?”
Gã tóc sẫm cau mày, đầy vẻ ngạc nhiên vì bị xúc phạm. “Ông đang nói với tôi đấy hả?”
“Nếu tôi nói, ‘Phải, tôi đang nói với anh đấy,’ đến thế là hết hay anh lại quay lại với bài ‘Ông đang nói với tôi đấy hả’ hoặc ‘Tốt hơn hết là ông không nên nói với tôi’? Bởi vì, thực sự, chúng ta đều không có thời gian.”
Gã tóc sẫm mỉm cười. “Ông bỏ quên mất một lựa chọn khi ông nói chuyện với các bạn tôi đây.”
“Là gì thế?”
“Lựa chọn ba.” Hắn giơ ba ngón tay lên phòng khi Myron không biết từ ba nghĩa là gì. “Chúng tôi phải đảm bảo là ông không thể nói cho bố cô ấy biết.”
Gã cười nhăn nhở. Những gã khác cũng nhăn nhở theo.
Myron dang rộng cánh tay và nói, “Bằng cách nào?”
Điều đó làm cho gã phải cau mặt thêm lần nữa. “Hử?”
“Các anh sẽ đảm bảo chuyện đó bằng cách nào đây?” Myron nhìn quanh. “Các anh sẽ xông vào tôi - kế hoạch đấy hả? Thế rồi sao? Cách duy nhất để khóa miệng tôi lại là giết tôi. Các anh sẵn sàng tiến xa đến thế chứ? Còn cộng sự đáng yêu của tôi ở cửa trước thì sao? Các anh cũng định giết luôn cô ta chắc? Còn những cộng sự khác của tôi” - có lẽ cũng phóng đại thêm bằng cách để ở dạng số nhiều - “đang ở bên ngoài thì sao? Hay kế hoạch của các anh là, gì nhỉ, tẩn cho tôi nhừ xương và dạy cho tôi một bài học chăng? Nếu thế thật thì, một, tôi không phải một học trò giỏi đâu. Chí ít là với phương pháp dạy kiểu đó. Và hai, tôi đang ngắm tất cả các anh và ghi nhớ khuôn mặt của từng người, và nếu các anh tấn công tôi, tốt hơn hết các anh nên đảm bảo là tôi đã chết bởi nếu không, tôi sẽ bám theo các anh, khi đêm xuống, khi các anh đang ngủ, và tôi sẽ trói gô các anh lại và đổ dầu hỏa vào đũng quần các anh rồi châm lửa đốt đấy.”
Myron Bolitar, Bậc thầy kịch Mêlô. Nhưng anh vẫn giữ ánh mắt cương quyết và nhìn vào mặt bọn chúng thật cẩn thận, từng gã một.
“Vậy,” Myron nói, “đấy là kế hoạch cho lựa-chọn-ba của các anh đấy hả?”
Một gã đứng đổi chân liên tục. Một tín hiệu tốt. Một gã khác lén liếc gã thứ ba. Có thứ gì đó gần như một nụ cười hiện lên trên gương mặt gã tóc sẫm. Ai đó gõ lên cánh cửa ở góc xa của căn phòng. Gã tóc sẫm kéo cánh cửa ra nghe ken két, nói chuyện với người đó, đóng cửa lại, rồi quay trở lại chỗ Myron.
“Ông khá đấy,” gã nói với Myron.
Myron không mở miệng.
“Đi lối này.”
Gã mở cánh cửa và khoát tay bảo Myron tiến lên. Myron bước qua đó và đi vào một căn phòng với những bức tường màu đỏ. Những bức tường dán đầy tranh ảnh khiêu dâm và áp phích phim hạng ba. Có một chiếc đi-văng da màu đen và hai cái ghế dựa có tay tì cùng một chiếc đèn. Và ngồi trên đi-văng, trông có vẻ sợ hãi nhưng vẫn bình yên vô sự, không ai khác ngoài Katie Rochester.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Hùng Trở Lại
Harlan Coben
Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben
https://isach.info/story.php?story=nguoi_hung_tro_lai__harlan_coben