Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khanh Vốn Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42: Cưỡng Quyền
L
ần này, Phùng Uyển vẫn trở về phủ mà không thu hoạch được gì.
Vừa mới vào phủ, nàng đã thấy mọi người đang vui sướng túm tụm lại, thấy Phùng Uyển đi đến, Phất nhi nhanh chân chạy đến bên nàng, sung sướng nói: “Phu nhân phu nhân, Tứ cô tử gửi tới chút tơ lụa từ trong cung. Đúng rồi, còn có ba miếng ngọc bội, nói là tặng cho lang chủ.”
Không cần ả nói, Phùng Uyển cũng nhìn thấy hai hòm gỗ lớn có dấu hiệu của cung đình đặt dưới đất.
Lúc này, Triệu Tuấn đang đứng trước hai cái hòm kia, gương mặt lộ vẻ vui mừng.
Phùng Uyển nhẹ nhàng bước đến phía sau y, hành lễ, gọi: “Phu chủ?”
“Uyển Nương đã về rồi à?” Triệu Tuấn quay đầu lại, y vẫy tay với Phùng Uyển, ý bảo nàng đến gần, nói: “Tứ cô tử cho người mang đồ tới.”
Phùng Uyển khó hiểu, nàng bối rối hỏi: “Chúng ta mới đây còn cự tuyệt nàng ta, sao lại có thưởng?”
Nàng nhấn mạnh từ “thưởng”, Triệu Tuấn nhíu mày, hờ hững nói: “Chỉ là một phần lễ mọn thôi chứ sao.” Giọng nói vẫn tỏ vẻ vui mừng.
Phất phất tay, ý bảo người hầu khiêng hòm đi, Triệu Tuấn cười nói: “Cuối cùng cũng hóa giải được việc cấp bách của ta.”
Nói rồi Triệu Tuấn lại quay sang quản gia: Đổi hết chỗ tơ lụa này thành vàng lá, nhớ phải nhanh, ta có chuyện cần dùng.”
Sau khi quản gia lên tiếng đáp lại, Vũ nương và Mi nương lại tỏ vẻ không vui. Đây là tơ lụa hiếm có trong cung, các nàng vốn định dùng để may mấy bộ đồ mới, phu chủ lại muốn đổi lấy tiền, các nàng phải làm sao bây giờ?
Cố nén sự bất mãn trong lòng, Vũ nương đưa mắt nhìn tỳ nữ thân cận bên người.
Nói đến tỳ nữ hay đi theo Vũ nương này, nàng ta vẫn thường hầu hạ bên Triệu Tuấn.
Tỳ nữ đi đến phía sau Triệu Tuấn, khẽ nói: “Lang chủ, năm ngày nữa Quyên nương sẽ đến Đô Thành. Chẳng lẽ lại không cho nàng hai bộ xiêm y sao?” Nếu đã cho Quyên nhi xiêm y, Mi nương và Vũ nương tất nhiên cũng sẽ có phần. Lập tức, chúng nữ đều lặng thinh.
Triệu Tuấn nhướng mày, cả giận nói: “Nàng ta tới thì tới, còn cho xiêm y gì chứ?” Triệu Tuấn lạnh mặt nhìn chúng nữ chằm chằm, nhiếc móc: “Đúng là một đám vô dụng chỉ biết ăn.”
Y vung tay áo lên, đi về phía thư phòng.
Từ trước đến nay, mỗi khi y vào thư phòng, Vũ nương và Mi nương đều tranh nhau hầu hạ hắn đọc sách, nhưng lúc này, hai thiếp đều không có tâm trạng.
Họ cùng đi về phía Phùng Uyển, Vũ nương lau khóe mắt, nức nở nói: “Phu nhân, cứ tưởng là đã đến tay rồi.”
Mi nương cũng nói: “Phu nhân, người nghĩ xem có cách nào không.”
Phùng Uyển nhìn nước mắt của hai thiếp, than nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Chuyện chi tiêu thật sự quá lớn, ta cũng chỉ là một phụ nhân….” Nàng không nói tiếp, xoay người đi về phòng mình.
Lần này, Phủng Uyển vừa đi chưa được năm bước, Vũ nương lảo đảo chạy đến ngăn lại.
Nàng hành lễ với Phùng Uyển, cắn môi nói: “Phu nhân, thiếp tuy có chút đồ cưới, vốn định giữ lại để phòng thân, để dùng khi về già.”
Nàng nhìn thẳng vào Phùng Uyển, giọng nói như ám chỉ điều gì: “Nếu phu nhân cho phép Vũ nương quản lý thu chi trong nhà, Vũ Nương bằng lòng thử một lần.”
Nàng ta muốn đoạt lấy quyền hành về kinh tế.
Cuối cùng cũng khiến nàng ta phải nói ra những lời này rồi.
Phùng Uyển đưa lưng về phía Vũ nương, khóe môi nở nụ cười lạnh. Nàng từ từ xoay người lại.
Ôn hòa nhìn Vũ nương, Phùng Uyển nhẹ giọng nói: “Vũ nương bằng lòng trợ cấp chi phí trong nhà, đây là một chuyện tốt vô cùng. Sao không nói thẳng với lang chủ?”
Vũ nương thầm nghĩ: Ngươi là chủ mẫu, lại được lang chủ tín nhiệm như thế, ta dám tùy tiện nói bậy sao? Chẳng lẽ ta lại ngu ngốc dốc hết công sức, còn ngươi lại ngồi không hưởng công?
Nàng ta rũ mi, ngượng ngùng nói: “Chuyện này vốn do chủ mẫu quản lý, Vũ nương không dám vượt quyền.”
Phùng Uyển cười nói: “Nàng quả là hiểu lễ nghĩa.” Nàng gật đầu nói: “Nói với lang chủ đi. Ta thực sự không còn cách nào nữa rồi, Vũ nương có thể giúp sức, ta làm chủ mẫu vui còn không kịp. Đi đi, để cho lang chủ bớt lo.”
“Dạ.”
Vũ nương vừa đi, Mi nương vội vàng tiến lên, nói: “Phu nhân, như thế sao được.”
Phùng Uyển nhìn nàng ta, thở dài nói: “Bây giờ cũng không có cách nào khác.” Nàng dịu dàng nhìn Mi nương, nói: “Mi Nương có có cách gì không?”
Mi nương lắc đầu nguầy nguậy.
Phùng Uyển thấy thế, lại than nhẹ một tiếng, cất bước trở về phòng mình.
Nàng vừa về đến phòng liền gạt hết mấy chuyện ngổn ngang kia qua một bên, chuyên tâm nhớ lại binh thư của Chu thị, chuyên tâm luyện chữ.
Phùng Uyển nghĩ, nàng rất muốn làm gì đó để mình có thể trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng, nàng có thể làm gì đây?
Luyện được một lúc, nàng buông bút lông, ngồi trên sập, tiếp tục nhớ lại những chuyện trong mơ.
Một lát sau, Phùng Uyển đứng dậy, đi ra ngoài.
Nàng vừa bước qua hành lang, đã nghe tiếng hai tỳ nữ đang bàn luận xôn xao, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc thút thít.
Phùng Uyển đang muốn tránh đi, lại nghe một tỳ nữ nói: “Phất nhi, sao muội không nói với phu nhân? Nghe nói lúc Phượng nhi, Nhung nhi rời đi, phu nhân cũng cho các nàng đồ trang sức. Mẹ muội bệnh nặng như thế, có thể thử nói với phu nhân mà.”
Tới rồi.
Sao mà quen thuộc đến thế.
Năm đó, nàng nghe thấy cuộc trò chuyện này, không chút nghĩ ngợi mà gọi Phất nhi đến, cho ả đồ trang sức và vàng lá. Ít lâu sâu, người nhà Phất nhi kéo nhau tới Đô Thành, trở thành tá điền của nàng.
Nhưng bây giờ mọi chuyện có liên quan gì đến nàng đâu?
Phùng Uyển nhếch môi, tiếp tục đi về phía trước.
Ở phía sau nàng, giọng nói ấp úng, không tự tin của Phất nhi truyền đến: “Thế nhưng, bây giờ trong phủ cấp bách như thế. Hơn nữa, trên đường đi, phu nhân cũng đã dùng hết đồ cưới rồi, phu nhân không còn tiền đâu.”
Phất nhi nức nở nói: “Mà dù có tiền, phu nhân cũng không thích muội, cũng sẽ không lo chuyện của muội. Tỷ tỷ, muội phải làm sao bây giờ? Hu hu hu hu hu…”
Tỳ nữ này cũng đành bó tay, một lúc lâu sau lại nói: “Hay là cứ thử nói với phu nhân đi. Người không cho chẳng lẽ lại quay sang đánh muội, mắng muội sao?
Phất nhi khóc không thành tiếng: “Buổi chiều muội sẽ hỏi, nếu phu nhân giúp muội lần này, Phất nhi có phải làm trâu làm ngựa cả đời, cũng sẽ báo đáp ân huệ này của người.”
Làm trâu làm ngựa sao?
Phùng Uyển hơi dừng bước, trước mặt hiện lên tình cảnh Phất nhi quỳ gối mấy lần trước mặt mình, nói mấy cảm động đến rơi nước mắt. Nghĩ lại, nàng cười lạnh một tiếng: Nếu như lời thề này hiệu nghiệm, đừng nói là cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa ngươi vẫn phải là súc sinh!
Phùng Uyển đi về chỗ xe ngựa, để lại tiếng khóc và tiếng nói nhỏ của hai tỳ nữ ở đằng sau.
Xe ngựa của Phùng Uyển từ từ chạy đến phủ đệ của Vệ Tử Dương.
………Sắp tới, chàng sẽ xuất chinh.
Nói thật, Phùng Uyển biết mấy năm kế tiếp, chàng sẽ chinh chiến liên miên. Lần này xuất chinh, cũng chỉ là bắt đầu.
Phùng Uyển nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi. Đây là lí do khiến nàng không dám trở mặt với Triệu Tuấn, hoàn toàn rời khỏi y.
Trong Đô Thành này, ăn mày, lưu dân, thứ dân, quý tộc hết thời hiếu thắng liều lĩnh nhiều không kể xiết. Nàng là một phụ nhân đơn chiếc, chỉ cần rời đi nơi che chở, cho dù không để lộ mình là người có tiền, cũng sẽ bị một đám mượn gió bẻ măng đến cướp sạch. Nếu không có tiền, chúng còn có thể bán nàng vào hồng lâu kiếm một khoản. Nếu hồng lâu chê nàng, sẽ còn có tư quán, tư quán cũng không xong, sẽ lưu lạc đến những quán rượu ở nơi hoang vắng, dùng làm bánh bao thịt người. (Chic: Mẹ ơi TT____TT)
Ngay cả quý nhân đó còn bị rơi vào tay đám hòa thượng hoang dâm ở Lưu Nguyên tự, huống chi là người khác?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khanh Vốn Phong Lưu
Lâm Gia Thành
Khanh Vốn Phong Lưu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=khanh_von_phong_luu__lam_gia_thanh