Chương 11
hông còn cách nào khác, chúng ta phải cài DC Mini vào và giải cứu Paprika ra khỏi giấc mơ của cô ấy”, Noda kết luận vậy sau khi nghe xong cuộc hội thoại giữa ba viên cảnh sát. Ông lấy cớ có dự cảm chẳng lành nên mới lao tới đây, không thể kể cho mọi người biết về cuộc điện thoại vừa rồi. Konakawa chắc sẽ tin, nhưng hai viên cảnh sát còn lại chắc chắn sẽ nghi ngờ sự tỉnh táo của ông. Noda tự nhủ sẽ giải thích với bạn mình sau.
“Nhưng đây là phân tâm học, đã thế lại là kỹ thuật đòi hỏi trình độ cao nữa. Chúng ta làm nổi không?”, Konakawa ngập ngừng. “Rủi thay mà ngủ luôn thì sao đây?”
“Thế nên chúng ta mới phải gặp Paprika trong mơ để cùng nhau nghĩ cách đem cả ba về thế giới thực.”
“Ở trong mơ ư?”
“Đúng vậy.”
Morita và Ube nín thở lắng nghe hai người trò chuyện.
“Nếu đi vào giấc mơ của Paprika là cách duy nhất để đánh thức cô ấy, thì chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác”, Konakawa quả quyết. “Làm thế nào đây? Hay tôi đi trước? Nếu tôi không dậy thì ông vào theo nhé?”
“Tôi nghĩ cả hai nên vào cùng lúc”, Noda nói. “Chúng ta không biết được ai sẽ hữu dụng hơn trong việc giúp cô ấy thoát ra ngoài.”
“Khi tôi và anh Noda ngủ rồi, hai cậu phải nhanh chóng tháo DC Mini ra đấy nhé”, Konakawa dặn dò cấp dưới. “Nếu DC Mini làm người dùng ngủ sâu, đeo nó trong một thời gian dài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”
“Ơ, sếp cứ nói ngủ này ngủ nọ nhưng mà”, Morita bồn chồn, “có phải muốn là ngủ được ngay đâu. Mới cả hai người ngủ ở đâu được bây giờ? Giường chỉ có hai chiếc, nếu để cô Chiba nằm lên một chiếc thì chỉ còn lại một. Không lẽ một trong hai người lại ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách? Nhưng thế lại càng khó ngủ hơn.”
“Tôi nghĩ ba người bọn tôi phải ngủ gần nhau”, Noda trấn an Morita. “Chúng ta vẫn chưa rõ hết về các hiệu ứng phụ của DC Mini, từ giờ trở đi tôi nghĩ mình cũng không nên phân biệt rạch ròi mơ với thực nữa”, Noda đỏ mặt khi ba viên cảnh sát nhìn ông ngạc nhiên. “Nhưng dù gì thì cũng không thể để Paprika ngồi trên ghế thế này được, tội lắm, phải cho cô ấy nằm giường. Bây giờ cựa mình vậy thôi, nhưng không giống như lúc cô ấy điều khiển thiết bị PT để chữa trị cho bệnh nhân. Lát nữa tôi sẽ ngủ trên ghế. Tôi cũng có biết chút ít về máy tính, nếu Paprika có đưa ra chỉ thị gì chắc tôi cũng lơ mơ ấn được nút điều khiến.”
“Ông ngồi ghế mà ngủ được ấy hả?”, Konakawa vốn thường xuyên phải vật lộn với giấc ngủ, nhìn bạn mình nghi ngại.
“Dạo này tôi rèn được kỹ thuật mới, ngồi trong phòng họp cũng ngủ được, trong khi mặt vẫn ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ”, Noda đáp. “Mới cả hôm nay tôi dậy sớm nên mắt cũng lim dim muốn ngủ rồi.”
Morita và Ube dìu Atsuko lên giường. Konakawa vẫn mặc nguyên quần áo, nằm lên chiếc giường dành cho bệnh nhân. Noda ngồi xuống đối diện với máy PT. Atsuko vừa đặt lưng xuống đã khẽ rên, thỉnh thoảng lại trở mình. Gương mặt cô bình thản không cảm xúc, nhưng đôi khi vẫn thoáng thấy vẻ buồn phiền khổ sở. Atsuko quyến rũ, nhưng trong khoảnh khắc lại lộ ra vẻ yếu đuối của trẻ con, Noda cài DC Mini lên đầu, chắc mẩm trong mơ Atsuko đã biến thành Paprika.
Konakawa vừa định than thở “Không tài nào ngủ nổi”, nhưng cuối cùng vẫn tự ép bản thân phải ngủ. Ông sờ vào chiếc DC Mini trên đầu, đảm bảo thiết bị không thể vô tình tuột ra. Chẳng còn cách nào khác, phải trông cậy vào hiệu ứng gây buồn ngủ của DC Mini thôi.
“Hai cậu cứ đứng đó thì tôi ngủ kiểu gì?”, Konakawa nói với hai nhân viên cấp dưới đang lo lắng đứng bên mép cửa. “Ra phòng khách một lúc đi.”
Dù gì bây giờ họ cũng chẳng làm gì được.
“Vâng, vậy khi nào sếp và anh Noda ngủ rồi chúng tôi sẽ tháo thiết bị ra.”
Morita và Ube di chuyển ra ngoài phòng khách, để lại ba người trong ánh sáng nhờ nhờ của căn phòng yên tĩnh, chỉ còn vọng lại tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn.
“Hình như cô ấy đang ở trong công viên có thác nước nhỏ”, Noda nhìn màn hình, giọng ông bắt đầu ngái ngủ. Có lẽ ông cố tình dùng tông giọng ấy để dỗ bạn mình vào giấc ngủ nhanh hơn. “Cô ấy đang đợi chúng ta đấy, chắc chắn vậy.”
“Phải nhanh nhanh lên đường thôi.”
“Paprika đã gọi điện cho tôi từ trong mơ để cầu cứu đấy.”
“Vậy à, ban nãy tôi cũng thắc mắc. Tại tự nhiên ông đến, nên tôi nghĩ chắc ông cũng biết Paprika đang gặp nguy.”
“Ừ, nhờ cuộc điện thoại ấy đấy.”
“Thế à…”
Cuộc trò chuyện đứt quãng tại đó.
Noda đã bắt đầu gật gù trên ghế. Ô kìa, mình cũng bắt đầu buồn ngủ rồi. Suy nghĩ trong đầu Konakawa mờ mịt dần. Điện thoại từ trong mơ ư? Chuyện cũng chẳng có gì khó tin, có lẽ bởi Konakawa đã bước một chân vào thế giới của giấc mơ. Nếu có thể, ông muốn giữ được thái độ đúng mực của một người cảnh sát kể cả trong mơ. Liệu điều ấy có bất khả thi?
Họ đang ở trong phòng khách kiểu truyền thống của một ngôi nhà nhỏ mới xây. Cả tầng trệt chỉ có hai phòng. À, chính là nhà cô thời bố mẹ còn trẻ và mới sinh cô đây mà. Paprika dáo dác nhìn quanh tìm bố mẹ. Nhưng họ không ở đó. Cánh cửa ngoài hành lang vẫn mở. Bên trong tối om. Nhỡ người xấu vào nhà thì sao? Ấy là một mảnh ký ức về những ngày ở nhà một mình khi bố mẹ cô đi vắng. Ơ kìa, ai đó vừa vào nhà. Nhưng không phải ông chú đáng sợ thường xuyên đến nhà cô, bắt ép bố mẹ cô phải mua hàng. Người này là một phụ nữ. Cô ta mặc váy vàng, tóc rối tung.
“Này cô kia. Cô tưởng cô đẹp lắm hả?”, người đàn bà đứng dạng chân trên hành lang, lớn tiếng quát vào mặt Paprika, bấy giờ chỉ là một cô bé. Đó là Kakimoto Nobue, tóc nhuộm màu nâu đỏ, mắt trợn lên trên. “Cô nghĩ mình thông minh giỏi giang lắm chứ gì? Đừng có kiêu ngạo thế. Loại người như cô ấy mà, đầu óc có gì ghê gớm chứ? Cô nghĩ đàn bà vừa đẹp vừa ngu thì dễ bị đàn ông xỏ mũi, nên mới miệt mài chúi mũi vào sách vở chỉ để bảo toàn cái tiếng thơm mỹ nhân. Đã thế lại còn không muốn thua ai bao giờ. Nhưng nói cho cô biết, thời đại nữ quyền, cô đẹp lồng lộn tới đâu cũng không ai quan tâm. Cô đơn giản chỉ là một con đàn bà ngu ngốc. Muốn bằng chứng sao? Cô cố tình đi thích thằng cha Tokita xấu xí vụng về đó, như thể nhổ vào mặt những gã đàn ông khác rằng họ không đủ thông minh để ở cùng đẳng cấp với mình. Cuối cùng yêu hắn ta tự lúc nào không hay, giờ cô còn chẳng phân biệt nổi thật giả tốt xấu…”
Dừng lại. Dừng lại ngay. Paprika khóc òa lên. Nhưng không ra tiếng. Cũng dễ hiểu thôi. Kakimoto Nobue, người đàn bà quát vào mặt cô nãy giờ, có lẽ chỉ là một cái bóng của Chiba Atsuko. Nói cách khác, cô đang tự khiển trách chính mình.
“Dừng lại ngay!”, bố cô về nhà, quát lên như sấm rền. “Người hầu mà thế đấy! Cô xem trộm thư của Paprika chứ gì?”
Không phải bố.
“Anh Noda”, Paprika tấm tức khóc.
“Ôi trời!”, Noda vừa bước vào, Nobue biến thành mẹ Paprika, liếc ông đầy lẳng lơ và biến mất vào chiếc tủ bên dưới cầu thang.
“Paprika! Tôi đến để đánh thức em dậy đây.”
“Anh Noda uống trà không?”, Paprika đứng dậy, lảo đảo đi về phía bồn rửa bát. Cô đã chìm trong giấc ngủ quá lâu nên tạm thời không hiểu Noda nói thế là có ý gì.
“Paprika, Paprika, em đã gọi tôi”, Noda kéo tay Paprika lại, giọng nói có phần bực dọc.
Cô ngửi thấy mùi cơ thể của Noda. Đúng rồi. Mình phải dậy. “À, anh đang nằm cạnh tôi đấy ư?”
“Tôi đang ngồi trước màn hình đây. Em đang nằm trên giường. Phải làm thế nào đây? Ấn phím nào được? Tôi không rõ mình có làm được không nhưng em cứ chỉ đi, tôi sẽ vung tay bừa thử xem thế nào.”
“Không có phím nào đâu”, Paprika lắc đầu. “Chúng ta phải tìm cách khác.”
Đang là ban ngày. Hai người khoác tay nhau, bước đi trên con đường chạy dọc khu dân cư, hướng tới quốc lộ song song với đường ray. Một con chó nằm ườn bên vệ đường, lông nó đen và xơ xác.
Con chó này lúc nào cũng bám đuôi tôi trong mơ. Paprika truyền sự sợ hãi của bản thân sang cho Noda, bám chặt lấy cánh tay ông.
Con chó chầm chậm đứng dậy.
“Nó là Osanai à? Hay Inui?”
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Mấy giờ rồi?”
“Sắp chính ngọ.”
“Ôi, tôi ngủ lâu thế rồi sao”, Paprika buồn bã. Noda cũng hiểu được suy nghĩ của cô vì hai người đang dùng chung một mạch của thiết bị PT. Ôi. Phải chăng mình sẽ mãi không tỉnh giấc, não bộ cũng cứ thế xói mòn dần?
Không có chuyện đó đâu, Noda quay sang Paprika, phủ nhận trong đầu.
“Giờ này chắc hai kẻ đó không làm phiền chúng ta được đâu”, bởi vào khung giờ này cả Inui và Osanai đều phải ở Viện mà.
Thật thế không? Tôi cứ tưởng họ có thể xâm nhập vào giấc mơ ở bất kỳ nơi nào có thiết bị PT chứ? “Nhìn xem, con chó kia”, bộ dạng nó trông như thể đang muốn lao vào bức hại em vậy.
“Đúng rồi”. Chúng không cần dùng DC Mini nữa. Chính Inui đã nói vậy.
Con chó chạy về phía Paprika.
“Dừng lại ngay, không tao gô cổ mày lại!”
Konakawa Toshimi trong đồng phục cảnh sát xuất hiện như làn khói tỏa ra ngoài từ bức tường đá, quát tháo con chó.
Con chó đó, không phải ai khác, chính là Osanai. Hắn hoảng sợ. C-c-cảnh sát ư, c-cái gì thế này, sao hắn ta lại có DC Mini, mình nhớ đã gặp hắn trong thang máy, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của con đàn bà này, khốn kiếp!
Con chó đột ngột biến mất như thể có người rút phích cắm màn hình. Có vẻ như giờ kẻ địch đã có thể sử dụng thiết bị PT để quan sát giấc mơ của Paprika và xâm nhập vào đó bất cứ lúc nào chúng muốn, thậm chí không cần dùng DC Mini.
“Thứ ghê tởm đó đã biến mất, chỉ còn tâm hồn cô nằm lại. Tôi có thể thấy rõ điều đó. Bây giờ cô có thể nhận ra ngay những kẻ bước chân vào đây nhỉ”, Konakawa hỏi. Ông vừa thiếp ngủ và bước vào giấc mơ của Paprika. Cả cô và Noda đều đọc được suy nghĩ của Konakawa. Ý nghĩa của ngôn từ mập mờ trong giấc mơ, nhưng qua chuyển giao suy nghĩ trực tiếp, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Họ ra đến đường cái, nhưng vẫn chưa biết làm thế nào để quay trở về hiện thực. Paprika dáo dác nhìn quanh một sân ga chẳng biết có đông người tụ tập hay không, nhưng chưa thu được manh mối gì. Cô dở khóc dở cười, chỉ vào chiếc đồng hồ hình tam giác lớn nhìn giống như màn hình theo dõi, treo ngay trước cổng ga. Gương mặt của Osanai hiện lên trên chiếc đồng hồ.
“Xem kìa! Hắn vẫn còn quan sát chúng ta!”
Konakawa gườm gườm nhìn chiếc đồng hồ, chỉ ngón tay về phía nó. Osanai giật mình hoảng hốt và biến mất. Mặt đồng hồ lại trở về trạng thái bình thường.
Một cột tháp quảng cáo màu đỏ đứng sừng sững giữa quảng trường trước ga. Paprika chăm chú quan sát những tấm áp phích dán trên đó, cố tìm một manh mối có thể giúp cô tỉnh dậy.
“CHỦ NGHĨA ĐỊA PHƯƠNG LÀ TÌNH MẪU TỬ”
“MỚI PHÁT HÀNH. BÁCH KHOA TOÀN THƯ VỀ THỊNH NỘ. BÁCH KHOA TOÀN THƯ VỀ BÁCH KHOA TOÀN THƯ”
“VỊ CỦA NỖI BUỒN. CẢM HỨNG ĐƠN GIẢN NẤU BẰNG LÒ SƯỞI, BÁNH SU KEM”
“Nếu tò mò thì”, Noda nói, “Có cánh cửa đằng kia kìa.” Chúng ta mở thử xem.
Để tôi. Konakawa mở cánh cửa gỉ sắt và nhìn vào trong. Không có gì cả.
“Trống trơn”, Konakawa nói. “Không, không phải ý đó”, ông vội vã thêm vào, biết rằng Paprika sẽ nghĩ ông vừa ám chỉ cô. Cái tháp quảng cáo đó đâu phải cô.
Họ đi vào ga. Hóa ra là đó là sảnh khách sạn ngày trước Atsuko thường ở để viết báo cáo nghiên cứu. Họ có thể nhìn thấy vài người khách đang đứng trước quầy tiếp tân. Nhân viên phục vụ đứng như trời trồng. Paprika nhớ lại Inui và Osanai đã cố cưỡng hiếp cô trong khách sạn. Là mơ hay thực nhỉ?
Tất nhiên là mơ rồi, Noda và Konakawa đồng thanh đáp lại trong suy nghĩ.
A, gượm đã nào. Tôi sắp nhớ ra được gì đó. Paprika đứng khựng lại. Cô nhìn vào chiếc sofa kê trong góc sảnh.
Được rồi, đến chiếc sofa kia. Ông bắt đầu bước, khuyến khích Paprika. Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát nào.
Trong mơ cần gì phải nghỉ? À, đúng rồi. Paprika nảy ra một ý tưởng. Cô nói với hai người đàn ông về việc họ phải làm, nhưng không giải thích lý do.
“Anh Noda, hãy xâm phạm tôi.” Trên chiếc sofa. Khi tất cả khách khứa và nhân viên phục vụ đổ dồn ánh mắt vào chúng ta.
Noda và Konakawa hồn xiêu phách lạc. Nhưng ý tưởng của Paprika có cơ sở lý thuyết, ít nhất hai người kia có thể công nhận điều đó.
Lý trí trong mơ. Dreason. Làm tình trong mơ sẽ đẩy cảm giác tội lỗi lên cao, làm người ta phải tỉnh giấc. Nhất là ở nơi công cộng thế này, sự hổ thẹn sẽ lại càng khiến họ muốn dậy nhanh hơn.
“Nhưng chuyện đó quá liều lĩnh.” Không được đâu. Không thể làm thế được.
Đọc được sự phủ nhận của Konakawa, Noda chỉ cười. Liều lĩnh gì chứ, đây là mơ mà. Trong mơ làm gì tồn tại chuyện bất khả thi. Noda đã biết sự thật rằng Paprika và Konakawa đã làm tình trong buổi trị liệu cuối cùng. Ông đã làm chuyện hay ho như thế, mà cuối cùng lại giấu tôi.
Paprika và Konakawa đỏ mặt.
Không phải đâu, để trị liệu thôi.
Đúng rồi, chỉ để phục vụ cho việc trị liệu thôi.
Nhưng Noda không mắc lừa. Cuộc giao hoan giữa hai người đó hoàn toàn nảy sinh từ tình cảm tự nguyện.
Dù vậy, Noda vẫn nghi ngờ không biết mình có thể làm chuyện đó ngay tại đây không. Chỉ cần nghĩ tới việc ái ân cùng Paprika thôi đã cảm thấy kích thích tới độ tỉnh dậy ngay được.
“Đừng có dậy”, Paprika gào lên như chực khóc. “Không được đâu, em xin anh, hãy xâm phạm em đi! Hoặc nếu anh cảm thấy quá tội lỗi về việc đó thì không cần phải vậy đâu. Hãy yêu em đi, xin anh đấy! Em yêu anh lâu rồi, yêu anh từ trước khi em gặp anh Konakawa nữa kìa.”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ