Chương 41
racy nhìn lên từ chiếc iPad khi Kins chạy ra khỏi cửa trước, mang theo chiếc áo khoác da. Anh giật mở cửa phía ghế hành khách và trườn vào trong buồng lái chiếc xe tải. “Cô tìm ra ai đăng ký biển số xe đó rồi sao?”
Tracy đưa anh chiếc iPad của cô và bắt đầu lái xe băng qua những con đường hẹp. Cô đã mở trang web của công ty luật. “Tin hay không thì Quý ông Luật Sư hóa ra đúng là luật sư thật.”
“Tôi cũng đoán thế.” Kins nói, lướt trang web. “Chỉ có một luật sư mới đủ khả năng để có tấm biển đăng ký xe đó.”
“Lý lịch của ông ta cho hay ông ta là một luật sư công trước khi ra làm riêng. Tôi không nhớ cái tên này, anh nhớ không?”
“Không quen với cái tên đó.” Kins đặt iPad xuống. “Ông ta sống ở đâu?”
“Công viên Washington.”
Anh huýt gió. “Ông ta hẳn là đã kiếm được rất khá khi ra làm riêng.”
Tracy cho xe chạy qua Arboretum và cắt qua Madison. Đi qua trường Bush, con đường uốn quanh và họ rẽ trái khi tới gần hồ. Những cây sồi cổ thụ và cây thích xòe tán rộng qua những lô đất lớn và những bãi cỏ tươi tốt cùng các khu vườn được cắt tỉa cẩn thận. Sự thiếu vắng của đèn đường và ở một vài nơi, hàng rào lớn bao quanh các khu đất khiến việc tìm địa chỉ trở nên khó khăn.
“Chậm lại đi.” Kins nói, nhìn chằm chằm qua cửa kính phía ghế hành khách. “Tôi hy vọng là quanh đây không có ai bị lên cơn đau tim. Họ sẽ chết trước khi bất cứ ai tìm ra vị trí của họ.” Khi GPS thông báo là họ đã đến địa chỉ đăng ký trên biển đăng ký xe, Kins nhìn vào lối xe chạy giữa hai cột trụ đá. “Tôi chịu thôi. Tôi không thấy địa chỉ nhưng GPS nói nó đây rồi.”
Tracy rẽ vào giữa các cột trụ và lái về phía trước, qua bãi cỏ được cắt tỉa có cây sồi ấn tượng. Cô dừng lại trước ba cánh cửa nhà xe bằng gỗ tối màu được chiếu sáng bởi đèn xe. Một lối đi bộ nối nhà để xe với một ngôi biệt thự kiểu Anh có mặt tiền lát đá, mái dốc, và các cửa sổ kính mờ hẹp phát ra ánh sáng tối. Ngôi nhà gợi cho Tracy nhớ về ngôi nhà thời thơ ấu của cô ở Cedar Grove.
Bước ra khỏi xe tải, họ đi vào một lối đi hẹp dẫn tới cánh cửa hình vòm. “Một ngôi nhà đắt tiền thế này thì chủ nhân của nó phải đủ khả năng để đưa địa chỉ lên đâu đó chứ, phải không?” Kins nói, vẫn đang làu bàu.
“Anh cứ như một chứ chó giữ xương ấy, anh có thấy thế không?” Tracy nói.
“Đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi.”
Chiếc đèn ở hiên phía trên đầu họ bật sáng trước cả khi Tracy gõ cửa. Cánh cửa mở ra. “Tôi có thể giúp gì cho hai người?”
Người đàn ông phù họp với miêu tả của Shereece, cao ráo, khuôn mặt rộng với những đường nét to thô cùng cặp môi như của Mick Jagger. Tracy và Kins giơ phù hiệu ra. “Ông có phải James Tomey không?” Tracy hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi muốn hỏi ông vài câu hỏi.”
Tomey đi dép, mặc quần ka ki cùng một chiếc áo khoác len màu đen, nhưng trông ông ta không mấy thoải mái. Ông ta liếc nhìn sang bên. “Cũng khá muộn để thẩm vấn tại nhà rồi đây, các điều tra viên ạ. Các câu hỏi của quý vị là về chuyện gì? Nó có liên quan đến một trong những thân chủ của tôi không? Nếu có thì tôi sẽ phải xin ý kiến của thân chủ tôi đã.”
Tracy không thích thái độ chiếu cố của người đàn ông này. Cô cũng nhận ra một sự phách lối giả tạo. “Chúng tôi biết giờ muộn thế nào rồi, ông Tomey, và chúng tôi cũng không muốn gì hơn là được về nhà. Vậy thì ông muốn chúng tôi hỏi ông các câu hỏi ở đây, trên hiên nhà, hay có nơi nào đó riêng tư để chúng ta có thể trò chuyện không? Nếu không, tôi có thể tìm được một nơi yên tĩnh cho chúng ta.”
Tomey nhìn chằm chằm cô qua cặp kính tròn bằng đồi mồi. Sau một lúc, ông ta thở dài vẻ cam chịu và tránh khỏi cửa. Họ bước vào tiền sảnh có vách gỗ đang có một phụ nữ đứng dựa vào khung cửa. “Đây là các điều tra viên của Seattle.” Tomey nói. “Họ muốn hỏi anh vài câu hỏi về một trong các thân chủ của anh. Anh sẽ sử dụng phòng làm việc.”
“Vào cái giờ muộn kinh khủng thế này.” Người phụ nữ lên tiếng vẻ chê trách.
“Bọn anh sẽ nói chuyện không lâu đâu.” Tomey nói.
Tomey dẫn Tracy và Kins qua một phòng khách đắt tiền trang trí đẹp mắt tới một phòng nhỏ ấn tượng với bàn làm việc trang nhã và giá sách cao từ sàn lên tới trần nhà với những cuốn sách xếp ngay ngắn thằng hàng. Tomey đóng cửa lại và mời họ ngồi. Đồ nội thất bằng da đầy vẻ nam tính, ánh sáng tinh tế được phát ra từ các bóng đèn nằm ẩn trong kệ sách và một chiếc đèn bàn cách điệu với chụp đèn màu xanh lá cây. Tracy nhận ra mùi thơm còn đọng lại của xì gà đắt tiền. Chiếc ghế da đằng sau bàn làm việc khẽ cọt kẹt khi Tomey hạ người xuống đó. “Thế, các vị gặp tôi là vì chuyện gì?”
“Gabrielle Lizotte.” Tracy nói.
“Tôi e là mình không biết cái tên đó.” Tomey gạt mái tóc vàng khói trán, vẫn cố gắng hết sức để trông thoải mái.
“Chắc ông biết cô ấy với cái tên French Fire.” Tracy nói, tiếp tục chăm chú theo dõi Tomey.
“Tôi e là mình không biết.” Tomey nói.
Tracy không có tâm trạng để tranh cãi. “Ông Tomey này, có phải ông lái một chiếc BMW màu xanh với biển xe là DFENCE4U?”
“Phải, đúng vậy.”
“Và chiếc BMW đó đã đậu trên đại lộ Một vào đêm qua, tầm mười một giờ.”
“Nó có phải một câu hỏi không, thưa điều tra viên?”
“Không. Nó là thực tế.”
“Cô có câu hỏi nào không?”
“Ông đến Pink Palace với ai hay ông tới đó một mình?”
Tomey mất một lúc để hắng giọng. “Tôi đến một mình. Nó cách văn phòng của tôi không xa. Điều đó cũng không có gì là bất hợp pháp cả.”
“Ông có đề nghị và được phục vụ một màn nhảy múa riêng tư từ một vũ công tóc đỏ tên là French Fire không?”
Tomey vẫn giữ gương mặt lãnh đạm. “Tôi nhớ là có một màn nhảy. Tôi không nhớ tên vũ công.”
“Tóc đỏ. Ngoại hình nhỏ nhắn. Nhớ được chút nào chưa?”
“Có, tôi nhớ.”
Tracy đặt bức ảnh của Gabrielle Lizotte lên bàn Tomey. “Cô ấy đã tiếp cận bàn của ông. Ông vươn tay ra chạm vào cổ tay cô ấy, thì thầm vào tai cô ấy, và cô ấy dẫn ông đến căn phòng phía sau của câu lạc bộ.”
“Đó thường là cách các cuộc thương lượng được tiến hành, thưa điều tra viên. Và như tôi đã nói, điều đó không có gì bất hợp pháp.”
“Vậy hãy nói cho tôi nghe về cuộc thương lượng đó.”
Tomey lại hắng giọng. Ông ta ngồi song song với bàn làm việc, bắt chéo chân, nhìn Tracy và Kins qua vai trái, giống như một người đàn ông đang sắp kể một câu chuyện bình thường. “Tôi đề nghị ba mươi lăm đô-la. Cô ta chấp nhận lời đề nghị của tôi.”
“Hẳn là ông đã thỏa mãn với dịch vụ của cô ấy. Ông trả cô ấy thêm năm mươi đô-la. Đó là gì nhỉ, giống như boa thêm một trăm năm mươi phần trăm.”
“Một lần nữa, đây có phải một câu hỏi không, thưa điều tra viên?”
“Ông có mong đợi bất cứ thứ gì hơn thế để đổi lấy một khoản tiền boa lớn đến vậy không?”
“Tôi ghét câu hỏi tu từ.”
“Ông có đọc báo không, ông Tomey?”
“Tôi rất thích tờ New York Times và Washington Post.”
“Vậy thì để tôi cung cấp cho ông thông tin địa phương nhé! Gabrielle Lizotte đã bị sát hại trong một phòng nhà nghỉ ở Aurora vào sáng sớm nay. Tin này có trên tờ Times hay Post không?”
Tomey quay lại đối diện họ. Mắt ông ta hạ xuống một điểm trên bàn. Giọng ông ta mềm mỏng. “Tôi có hay tin là thêm một vũ công nữa bị sát hại. Là tin đáng lưu ý trong nghề nghiệp của tôi. Tôi không tin là báo chí đề cập đến tên hay nhân dạng của nạn nhân.”
“Vậy là ông đã nghe tin này?” Tracy hỏi.
“Danh tính của người phụ nữ sao? Phải.”
“Thế còn Veronica Watson, ông có biết cô ấy không? Cô ấy hành nghề với cái tên Velvet.”
“Có.”
“Ông yêu thích cô ta, phải vậy không?”
“Yêu thích?”
“Ông thích những vũ công ngực bự, không phải sao?”
Tomey nhíu mày. “Cô đang hỏi tôi như một nhân chứng hay một nghi can vậy, điều tra viên?”
“Ông là luật sư bào chữa các vụ án hình sự, ông Tomey. Ông đã bị trông thấy đang bầu bạn với hai trong số các nạn nhân, bao gồm Gabrielle Lizotte tối qua. Ông đã có một cuộc trò chuyện thân mật và thậm chí là một cuộc gặp gỡ còn thân mật hơn. Ông cũng đã trả cô ấy một khoản boa hậu hĩnh. Không lâu sau đó, ông rời khỏi câu lạc bộ.”
“Những điều đó đều chính xác.”
“Ông đã đi đâu sau khi rời đi?”
“Tôi về nhà để hoàn thành một bản tóm tắt pháp lý mà tôi cần phải nộp hôm nay.”
“Là vụ nào vậy?” Kins nhìn lên từ cuốn sổ tay của mình. Đôi khi, sự lựa chọn thời điểm của anh thật không chê vào đâu được. Không có gì bóc mẽ được một nhân chứng đang nói dối nhanh bằng một câu hỏi cụ thể được đưa ra bởi người có bút và giấy trong tay.
“Sao cơ?”
Kins ngồi dịch lên. “Tên của vụ án mà ông phải nộp bản tóm tắt pháp lý vào hôm nay là gì?”
“Tôi không nhớ.”
“Tôi tưởng ông vừa nộp nó hôm nay.”
“Lịch trình của tôi khá bận rộn. Tôi phải xem lại lịch đã.”
“Tên thân chủ của ông là gì?”
Tomey nhìn từ Kins sang Tracy. “Tôi muốn một luật sư.” Ông ta với tay lấy điện thoại.
Tracy dịch về phía trước và đặt tay lên điện thoại. “Ông chắc chắn có quyền đó. Bởi ông đã yêu cầu một luật sư, vậy hãy biến chuyện này thành chính thức đi. Đứng lên và đặt tay ra sau lưng.”
“Gì cơ?”
“Ông có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì ông nói có thể được sử dụng để chống lại ông trước tòa.”
“Các người đang đọc quyền pháp lý cho tôi sao?”
“Vui lòng đừng ngắt lời tôi, ông Tomey. Ông biết là việc nghe và hiểu rõ hoàn toàn quyền của mình là vô cùng quan trọng.”
“Các người không thể làm thế này.” Ông ta nói.
Tracy tiếp tục. “Ông có quyền mời luật sư. Nếu ông không đủ khả năng thuê luật sư, sẽ có một người được chỉ định cho ông.”
Kins đứng dậy và lôi còng tay của mình ra. “Vui lòng xoay người lại và đặt tay ra sau lưng.”
“Chuyện này thật quá quắt.” Tomey nói. “Không cần thiết phải còng tay đâu.”
“Ông có hiểu những quyền mà tôi vừa đọc cho ông không, ông Tomey?” Tracy nói.
“Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi.”
“Ông có hiểu quyền của mình không?” Cô hỏi.
“Có. Tôi có hiểu.”
“Ông sẽ có quyền thực hiện cuộc gọi khi ông đã bị buộc tội.” Kins nói.
“Tội gì? Không có gì là bất hợp pháp khi uống rượu trong một câu lạc bộ dành cho các quý ông.”
“Chúng tôi đang buộc ông tội mua dâm.” Tracy nói. Cô chắc chắn là ông Joon sẽ xác nhận Tomey là người mà ông ta đã nhìn thấy ở nhà nghỉ của mình ít nhất hai lần cùng với Veronica Watson. Tracy ngờ là Tomey cũng đã hẹn gặp Watson vào đúng cái đêm mà Taggart xuất hiện ở phòng trọ của cô ta để vòi tiền, và ông ta đã gặp Lizotte ở phòng nhà nghỉ mà cô ta thuê. Còn liệu ông ta có sát hại họ hay không thì lại là một vấn đề khác.
“Đứng lên!” Kins nói.
Tomey thì thầm: “Con tôi đang ở trên lầu.”
“Con tôi đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ.” Kins nói. “Xoay người lại.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng