Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dương Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồng Nhan Khô Lâu .
T
rong lúc Tô Mộc đi tới, tất cả mọi người tại đây như ngừng hô hấp, kinh diễm không nói ra lời.
Quả thật, ngay cả Hồng Dịch khi thấy Tô Mộc đi đến, đều có một loại cảm giác khiếp sợ đến nghẹt thở trước dung nhan xinh đẹp, khí chất hoàn mỹ của nàng ta, tất cả đều khiến cho người ta muốn ngừng thở.
"Trước đây chỉ đọc qua sử sách ghi lại rằng, mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, tái nhất tiếu khuynh quốc (ý nói là cười một lần nghiêng thành, cười thêm lần nữa nghiêng nước.), cũng có hoàng thượng yêu người đẹp mà không thương giang sơn, tưởng tất cả chỉ là bịa đặt, xã tắc thần khí, há lại có thể không bằng một nữ tử sao? Nhưng hiện giờ xem ra, hình như việc như vậy cũng có khi xảy ra, nếu như có hai chọn lựa giữa nữ tử như vậy với xã tắc thần khí thì...xã tắc thần khí....tuyệt sắc giai nhân....xã tắc thần khí.....tuyệt sắc giai nhân...."
"Hả? Ta sao lại có những ý niệm như vậy trong đầu nhỉ?"
Hồng Dịch đột nhiên giật mình tỉnh mộng.
Trong nháy mắt khi sự kinh sợ ban đầu qua đi, ý niệm trong liền hiện lên hình Di Đà tượng phật, thần hồn trở nên trong sáng.
Hồng Dịch rốt cục đã luyện qua Di đà kinh, là kinh thư tối thượng tu luyện thần hồn, từng trải qua Ngọc Nữ quan, đều có thể bất động trấn thủ, thần hồn kiên cường, không bị các loại thanh, sắc, hương, vị (âm thanh, sắc đẹp, hương thơm, mùi vị ) của ngoại giới mê hoặc.
"Hả?"
Tô Mộc chậm rãi đi đến, hương thơm theo gió thoang thoảng, loại hương thơm này không phải là hương phấn son, mà tựa mùi thơm dịu mát của trăm loại hoa, người ngửi qua trước tiên cảm thấy tâm thần nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó cảm thấy nhẹ nhàng phiêu bổng.
Vị nữ tử quốc sắc thiên hương này, bước chân nhẹ nhàng, trên người mặc một chiếc váy màu lục nhạt, khoác một chiếc áo choàng màu trắng, theo sau là một vài thị nữ, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước xuống hồng trần.
Ở đây tuy là thanh lâu, thanh quan nhân cũng không phải là thân phận cao quý gì, thanh quan nhân càng xinh đẹp càng là đối tượng để người ta đùa giỡn, nhưng Tô Mộc xuất hiện phía trước kia, các vương tôn công tử đều không có một chút tâm tư khinh nhờn nào.
Đám vương tôn công tử, kể cả Trường Nhạc tiểu Hầu gia trong đó, nhìn Tô Mộc đến ngây ngốc tại chỗ, tối thiểu chưa đến ba nhịp hô hấp đã bị dung quang khí chất của nàng ta hớp mất hồn.
Thấy đám vương tôn công tử này trong chốc lát thất thần, sâu trong đôi mắt Tô Mộc lóe lên sự thỏa mãn, nhưng ánh mắt nàng đột nhiên rơi xuống trên người Hồng Dịch, phát hiện trong chưa đầy một cái chớp mắt, thiếu niên này hoàn toàn khôi phục.
"Vị công tử này, vửa rồi thể hiện tiễn thuật xuất chúng. Thực sự khiên Tô Mộc mở rộng tầm mắt."
Tô Mộc nhẹ nhàng cười, đi đến nói với Hồng Dịch.
Tô Mộc vừa mở miệng, từng từ từng chữ réo rắt du dương, như châu như ngọc, khiến người nghe trong đầu như tê dại, ngứa ngáy, lỗ chân lông khắp cơ thể như mở rộng ra, cảm thấy thư sướng không nói lên lời."
Nghe thấy âm thanh này hướng tới mình phát ra, tiến vào trong tai, thân thể Hồng Dịch bỗng sinh ra một loại phản ứng khác thường, con mắt nhìn lên, thấy Tô Mộc chầm chậm tiến đến chỗ này, tự nhiên bản thân hắn sinh ra cảm giác muốn lánh xa ra chỗ khác.
"Vô Ngã tương, Vô Nhân tương, Vô Chúng Sinh tương, Vô Thọ Giả tương, hồng phấn khô lâu, bạch cốt bì nhục (mỹ nhân là khô lâu, xương trắng lộ ra khỏi da thịt )".
Hồng Dịch nhận thấy dường như có điều không ổn, trong đầu liền hiện ra một đoạn kinh nghĩa trong Di Đà kinh, đồng thời ý niệm trong đầu quan tưởng vị nữ tử dung quang tuyệt sắc, kinh thành đệ nhất tài nữ này, toàn thân sinh giòi bọ, ruồi nhặng bâu quanh, da thịt thối rữa, xương trắng dần dần lòi ra.
Quan tường mỹ nhân biến thành khô lâu, da thịt hủ nát, hình ảnh Tô Mộc trước mắt lập tức trở nên nhạt nhẽo tầm thường, tuy là tuyệt sắc thiên hương, nhưng dung quang không còn loại mị lực làm kẻ khác khiếp sợ.
"Tô cô nương quá khen, chỉ là chút tài mọn mà thôi."
Hồng Dịch trấn định lại, thanh âm vang lên một cách khiêm tốn, khiến bọn công tôn công tử đều giật mình tỉnh giấc.
"Thật xấu hổ, Hồng Dịch kia hiển nhiên là đọc sách thông suốt đạo lý, không bị ảnh nữ tử tuyệt sắc kia lay động, thấy mỹ sắc mà tâm không loạn. So với hắn, ta quả thật còn kém một bậc."
Trường Nhạc tiểu Hầu gia nghe thấy thanh âm của Hồng Dịch, tâm tư hoàn toàn thanh tỉnh lại, trong lòng thầm kêu một tiếng xấu hổ.
Tuy rằng vừa nãy hắn ngây ngốc ra, nhưng cũng chỉ là mấy nhịp hô hấp, không thể nói là trầm túy không thoát ra được, tuy chỉ là kinh sợ trong chốc lát, nhưng nếu là ngoài chiến trường thì không biết chết lên chết xuống bao nhiêu lần rồi."
Trường Nhạc tiểu Hầu dù sao cũng là trưởng tử được kế thửa hầu tước từ phụ thân hắn, trình độ tu dưỡng so với đám vương tôn công tử thì vượt xa hơn nhiều, trong lòng bắt đầu tự xét lại bản thân.
"Xạ nghĩa là một trong lục nghệ, không phải chỉ là một chút tài mọn, công tử không nên tự coi nhẹ bản thân."
Tô Mộc mỉm cười, nghiêng người xá một cái: "Tô Mộc đến muộn, khiến các vị công tử phải chờ lâu."
"Không lâu, không lâu, chờ Mộc tiên tử một chút đáng là gì."
Một công tử ca vội vàng nói, đám công tử ca xung quanh liền lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, không lâu. Có thể thấy được dung quang của Mộc tiên tử, có phải đứng chờ hai ba ngày cũng không sao, huống hồ chỉ là một hai canh giờ."
Đám công tử ca này người nọ tiếp người kia phun ra những lời nịnh nọt.
"Đám vương tôn công tử này cũng là những người có tu dưỡng, sao mới thấy nữ nhân mà xương cốt mềm oặt ra thế? Nhưng cũng khó trách bọn họ, ngay cả ta nếu như không luyện qua quan tưởng Di Đà Kinh, chỉ sợ cũng không định lực được, khí chất nàng ta thật quá xinh đẹp." Hồng Dịch trong lòng thầm nghĩ.
Vù vù, vù vù.
Lạc Vân nhìn đám vương tôn công tử này bợ đỡ, nịnh nọt Tô Mộc, tức giận đến thở không ra hơi, chiết phiến trong tay quạt phần phật. Xoạch! Thoáng cái thu quạt lại, ngón tay niết lên ken két.
Vốn nàng tựa như trăng giữa trời sao, nhưng hiện giờ lại bị bỏ rơi, trăng thành Tô Mộc, trong lòng nàng tất nhiên vô cùng tức giận, nhưng không làm cách nào phát tác được, tự nhiên bản thân ngầm sinh khó chịu.
"Công chúa, đa tạ người vừa nãy cho ta mượn Trảm Sa kiếm làm vật đặt cược, hôm nay giúp đỡ, ta lại thiếu công chúa một cái nhân tình nữa rồi."
Bỗng nhiên trong lúc đó.
Hồng Dịch không kiêu ngạo không siểm nịnh, hai tay cầm lấy thanh Trảm Sa kiếm đưa cho Lạc Vân, thanh âm rõ ràng, lồng ngực mở rộng, giống như đọc sách thánh hiền, rất to và rõ ràng.
Lần này, đám vương tôn công tử đang tranh nhau nịnh nọt Tô Mộc, muốn cùng nói chuyện với mỹ nhân bỗng cảm thấy hoảng sợ, vội lấy lại tinh thần, nhìn Trấn Nam công chúa đang đứng khó chịu giữa sảnh, nhất thời mọi người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những vương tôn công tử này, người nào người nấy miệng cũng trơn như dầu đèn, biết hành vi của mình khiến công chúa không hài lòng.
Nhìn những công tử ca này đứng trước mặt mỹ nhân, ngứa mồm ngứa miệng muốn nói chuyện với người đẹp, nhưng bộ dạng lại xấu hổ không dám làm cho Trấn Nam công chúa khó chịu, Hồng Dịch trong lòng cũng có chút buồn cười.
Khi nãy hắn thấy Lạc Vân khó chịu, vì vậy đem trả lại thanh kiếm để dỗ dành nàng, dù sao đi nữa vị Trấn Nam công chúa này giúp mình rất nhiều, tuy chỉ là một điểm nhân tình nhưng vẫn là thiếu người ta.
"Còn mỗi mình ngươi là trấn tĩnh. "
Lạc Vân thấy Hồng Dịch khom lưng mang kiếm đem trả lại, đôi mắt trong suốt, nội tâm ngay thẳng, không có một chút ý nghĩ kì quái hay tà niệm gì, Lạc Vân cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
"Giữa nhiều người như vậy, chỉ có một mình Hồng Dịch huynh là còn trấn tĩnh."
Lạc Vân khẽ cắn môi, "Hồng Dịch, thanh Trảm Sa kiêm tặng luôn cho huynh đấy."
"Đây là bội kiếm công chúa yêu quý, cho ta mượn để đặt cược đã là nhân tình vô cùng lớn rồi, làm sao còn dám nhận." Hồng Dịch kinh hãi, hắn nhìn Lạc Vân cắn răng nói, cũng biết nàng yêu thích Trảm Sa kiếm đến mức nào.
"Ta nói tặng cho huynh là tặng cho huynh, không được từ chối, nếu không ta sẽ tức giận đấy." Lạc Vân xòe quạt ra, phẩy mạnh một cái.
Hồng Dịch lắc đầu, không thể làm gì khác ngoài việc cầm lấy thanh kiếm.
"Từ lâu nghe được danh tiếng Tô Mộc cô nương là kinh thành đệ nhất tài nữ, rất yêu thích đàm huyền, nghe nói ở đây có tổ chức đường hội, liền đem vị Hồng Dịch công tử tinh thông đạo lý, hiểu rộng học sâu, đồng thời cũng rất yêu thích đàm huyền, không bằng hai người các ngươi bàn luận một chút để cho chúng ta thưởng thức.
Thấy Hồng Dịch nhận lấy Trảm Sa kiêm, Lạc Vân quay ra nói với Tô Mộc.
"Vị này chính là Dịch công tử sao? Vừa nãy chúng ta cũng đã cùng nhau bàn qua về huyền lý, cũng không cần bàn luận lại đâu. "
Tô Mộc cười, đôi mắt mang theo sự kinh ngạc và một chút thâm ý liếc nhìn Hồng Dịch.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dương Thần
Mộng Nhập Thần Cơ
Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ
https://isach.info/story.php?story=duong_than__mong_nhap_than_co