Chương 42
ắn xoa xoa mặt, quay đầu lại hỏi: “Em làm gì đó?”
Tôi cúi đầu bĩu môi: “Thầy, sắp kiểm tra CET-6 rồi.”
“Ừ.”
“CET-4 của em còn chưa qua.”
“Ừ.”
“Không có chứng nhận CET-4, CET-6 sẽ không thể tốt nghiệp được.”
“Ừ.”
Tôi nâng gương mặt đang cười ngọt ngào lên, chờ mong hỏi: “Thầy, thầy có thể lấy trước cho em một tờ đề thi CET-6 được không?”
Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không khó đâu.”
Tôi ôm chầm lấy Tống Tử Ngôn, ngón tay rê rê trên lồng ngực hắn: “Cảm ơn thầy!!”
“Không cần cảm ơn.” Hắn nói thản nhiên: “Vì tôi sẽ không giúp em.”
Tôi cứng họng: “Tại sao ạ?!” Anh chỉ cần tốn sức nhấc tay một cái là có thể cứu một mạng cái đứa thổi bên gối này rồi.
Hắn nghiêm túc nhả ra bốn chữ: “Làm đúng quy định.”
= =
Định định cái mịnh, cái đồ đổi trắng thay đen!
Anh cứ nói trắng ra Uông Tinh Vệ [2] là anh hùng dân tộc là được rồi!
Tình thế áp bức người, tôi bắt đầu thực hiện chiến thuật thẽ thọt, ép sát người vào hắn, cọ, cọ rồi lại cọ, cất giọng ỡm ờ nũng nịu: “Thầy, không qua được kiểm tra CET-6 là người ta không thể tốt nghiệp được nha ~ thầy cũng không thể thấy chết mà không cứu nha ~ không thì người ta khó mà qua được đó nha ~ em biết anh không nỡ mà ~ “
Thân thể hắn nóng lên, ánh mắt cũng từ từ tối lại. Tôi cười trộm trong lòng, tiếp tục cọ, cọ, rồi lại cọ: “Thầy, thầy đồng ý với người ta đi nha ~~”
Hắn trở mình đè lên, nhìn tôi từ trên xuống: “Lát nữa hẵng nói.”
Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ: “Giờ đồng ý với người ta đi mà ~”
Hắn cúi đầu áp vào cổ tôi, đáp qua loa: “Không đồng ý được.”
“Nha” mãi mà cũng chả có kết quả, có mỗi một chuyện bé con con thế mà cũng không chịu giúp, còn muốn ăn cháo đá bát chắc? Tôi nổi cơn thịnh nộ lên, đẩy phắt hắn ra, chỉ tay về phía cửa phòng hạ lệnh đuổi: “Ra ngoài ngủ sofa cho tôi!”
Hắn không ngờ bị tôi đẩy ra, cứ im lặng lừ lừ nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng.
Anh nghĩ là anh nheo mắt lườm tôi thì tôi sợ anh à? Thế này đúng là đã coi thường tôi quá rồi. Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, nghĩ bụng rồi ôm lấy chăn gối, gằn giọng nói: “Anh không đi thì tôi đi!”
Đã quá nửa đêm, tôi kéo lại chăn nhìn ánh trăng không tròn lắm bên ngoài cửa sổ, âm thầm rơi lệ, cái cuộc sống kiểu gì vậy trời.
Nhưng nghĩ lại phản ứng lúc nãy của thân thể hắn, tôi lại bắt đầu tự an ủi (toàn dùng những kiểu an ủi rất AQ), đồ chết tiệt, tôi cho anh nghẹn tới chết!
Khổ sở vạn phần, mấy ngày sau đó tôi đều khổ sở vạn phần, quay cuồng với đám chữ cái trong đề ôn thi, tóc tai bị tôi rứt đứt tới phân nửa. Lúc tới trường đi thi, Tiêu Tuyết vừa nhìn thấy tôi đã giật nảy mình: “Mày chưa bị Tống Tử Ngôn ép khô hết đấy chứ?!”
Tôi yếu ớt ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn nó: “Tao bị cái CET-6 này chà đạp tới chết, đồng chí mày, phải nhớ báo thù cho tao.”
Nó sụt sùi: “Nhắc đến lại bực mình, cái lão Tống Tử Ngôn ấy chẳng ra làm sao cả, có giúp một tý thôi cũng không chịu.”
Trong lòng tôi tự nhiên trào lên một nỗi chua xót nghẹn ngào, rưng rưng: “Ừ, đi với hắn mặc áo giấy mà.”
Tiêu Tuyết vỗ vai tôi thông cảm: “Nén bi thương đi mày.”
Lúc vào giờ thi tôi mới biết chuyện gì là khổ sở nhất với sinh viên khoa Tiếng Anh, đó chính là cái mớ từ trong đề thi cái nào tôi cũng quen, nhưng mãi vẫn không nhớ ra nó là cái gì. Giống như trong óc nháng lên một gương mặt quen quen, tên đã tới đầu lưỡi rồi nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi miệng. Thế nên, tôi lại tiếp tục rứt tóc cắn bút …
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, tôi ngẩng đầu, hóa ra là Tống Tử Ngôn, hắn cúi đầu hạ giọng nói mấy câu với một giám thị trong phòng, thầy giáo liền đi ra ngoài. Cứu tinh ơi là cứu tinh, em biết chắc anh yêu em tới tận xương tủy thế thì nhìn em lo lắng đau khổ mấy ngày sẽ không thể thờ ơ nổi mà! Come on, baby, lấy đáp án đánh chết em đi!
Nhưng đối với sự chờ mong vô hạn trong yên lặng của tôi, tới một cái liếc mắt qua đây hắn cũng không thèm, chỉ đóng cửa lại, nghiêm túc làm giám thị. Trong phòng còn một cô giám thị trẻ, vác bộ mặt tươi cười như hoa đi tới, hạ giọng thầm thì chẳng biết nói gì mà hắn nghe xong còn cười theo.
Hai người kia cứ làm trò như thế trước mặt tôi, anh một câu, em một câu, hạ giọng thì thầm qua qua lại lại.
Tay tôi siết chặt lại, mấy ngày nay tóc tôi đã rụng nhiều lắm rồi, anh còn không thèm thương tôi, bây giờ giữa ban ngày ban mặt, dưới cặp mắt trừng trừng của tôi mà còn dám cùng với kẻ thù của thí sinh giở trò khanh khanh ta ta! Anh có còn một chút giác ngộ là người đàn ông của tôi không hả?! Tôi càng nghĩ càng thấy nóng ruột, càng nghĩ càng thấy tức, tức từ trong lòng tức ra.
Tay càng lúc càng siết chặt, kết quả là, “rắc!”, bút bi trong tay tôi bị bẻ gãy làm đôi.
Mọi người trong phòng thi đều quay đầu lại nhìn đúng lúc tôi còn chưa kịp thu ánh mắt oán hận về, đôi dog nam nữ cũng quay sang nhìn, tôi vội vã cúi đầu xuống.
Tống Tử Ngôn khẽ nhếch môi, trong mắt nổi lên ý cười, lại nói mấy câu nữa với cô giám thị kia, rồi xoay người đi lên bục giảng nhìn đề thi trên bàn.
Đồ chết tiệt, cứ cho là anh còn có mắt, không thì hôm nay tôi vẫn cứ ngủ ở sofa!
Trong lòng tạm vui trở lại, ánh mắt nhìn hắn cũng ấm áp hơn nhiều.
Không thể không nhắc tới, Tống Tử Ngôn nhà tôi chính là mẫu người rất nghiêm chỉnh, tuy rằng ở nhà rất cầm thú, nhưng ở trường học thì tuyệt đối là thầy giáo gương mẫu! Nhìn coi, quần áo thẳng thớm như mới mua này, nụ cười hiền lành mềm mại như nước này, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh này, khí chất thanh tao nho nhã này, ngay cả năm ngón tay lật giở đề thi cũng thon dài mà mạnh mẽ.
Chờ một lát, năm ngón?!
Tại sao ngón cái với ngón út của hắn tự nhiên co lại, kiểu như ra hiệu số ba?!
Tôi ngây người ra nhìn, bàn tay lại lặng lẽ thay đổi, hình như lại đổi thành số hai?!
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua tôi như không có chuyện gì, nhưng hình như khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười.
Dựa vào kinh nghiệm hầu hạ hắn lâu tới như vậy, tôi hiểu ra ngay!!
Ba hai một bốn hai, C B A D B…
Tôi rơm rớm nước mắt, đã nói rồi mà, tuy ngoài mặt thì giả vờ cự nự phản đối, nhưng em biết anh yêu em tới tận xương tủy, yêu tới tắc cả mạch máu não nên mới bắt sóng được ánh mắt trông mong mà vội vàng giúp em chứ. Lại còn nghĩ ra loại phương pháp nhắc bài không lưu lại dấu vết phạm tội, đúng là tài mà!!
Trắc nghiệm không cần lo, viết luận tính ra điểm cũng kha khá, cơ bản thì có thể coi là qua được CET-6 rồi.
Tôi ung dung đợi hết giờ thi, chạy theo hắn ra khỏi phòng thi, liên tục cảm ơn: “Tổng giám đốc, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Hắn nhướn mày: “Lấy gì cảm ơn đây?”
Chỉ là một câu hỏi mà làm tôi đứng hình, ác nỗi, tôi ngay cả tư cách lấy thân báo đáp cũng không có.
Hắn lại còn hỏi ngược lại vẻ rất vô tội: “Hơn nữa, tôi có giúp em cái gì à?”
Cái tên này lại còn xấu hổ không chịu nhận, cơ hội tốt như thế này nếu tôi mà không bắt hắn mở cái miệng vàng ra thì đúng là đồ ngốc rồi, tôi hỏi: “Thế nếu anh không tới giúp em, đã nghỉ dạy rồi còn đến trường làm gì? Lại còn vừa khéo chạy vào phòng thi của em nữa chứ.”
Hắn vẫn thản nhiên: “Đúng là tôi tới tìm em thật, nhưng là muốn đưa em đi mua quần áo.”
Tôi bật lại ngay: “Lý do này yếu quá, sao bỗng dưng hôm nay lại đi mua quần áo cơ chứ.”
Hắn thủng thẳng: “Hôm nay là sinh nhật bố tôi, dù sao thì tôi cũng không thể người của mình úi xùi ngay trước mắt mình được.”
Tim tôi siết lại một cái, thoáng chốc thấy hơi rầu rĩ. Trước đây lúc còn quen Tô Á Văn, ngày nào tôi cũng mơ tưởng tới ngày được bước vào gia đình anh, sau đó dịu dàng gọi một tiếng cô, chú khiến hai vị phụ huynh có cảm tình, sau đó từ từ mà yêu thương tôi. Thực ra thì tôi nói chuyện với Tô Á Văn đều gọi là bố mẹ hết, dù đó là chuyện giỡn giỡn chơi thôi, nhưng sâu trong đáy lòng, tôi cảm giác được, cái chúng tôi nên làm là được ở bên nhau, chắc chắn chúng tôi phải được ở bên nhau.
Nhưng nhìn mặt Tống Tử Ngôn, tôi lúc nào cũng có cảm giác rõ ràng rằng, hắn là hắn, còn tôi là tôi.
Có đôi lúc cơ thể và trái tim của phụ nữ không phân định rõ, cho nên tôi vẫn nghĩ hắn là người của tôi, nhưng cũng có khi trái tim và cơ thể của phụ nữ lại phân cách rõ ràng, cho nên tôi cũng hiểu rằng tôi không phải người của hắn.
Tôi cúi đầu nhìn đất, lúng búng: “Em không đi.”
Hắn dừng lại, nhìn tôi một lát, có lẽ đoán chừng tôi sợ nên cười cười: “Chỉ là tiệc gia đình bình thường thôi mà.”
Tôi đứng yên, lắc đầu.
Tống Tử Ngôn cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng: “Đừng sợ, có tôi đây.”
Rồi lại thêm một câu: “Ông nội cũng ở đó, ông quý em mà.”
Nghĩ đến ông cụ quái đản kia, cả chục cái đường sọc đen chảy dài xuống mặt, tôi vội vàng ôm cứng láy cái thân cây to gần đấy, lắc đầu: “Thế em lại càng không đi!”
Rượu mời đã mời xong rồi, Tống Tử Ngôn nhìn bộ dạng nhất quyết kháng cự của tôi, sắc mặt chuyển thành kì lạ, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, chữ nào chữ nấy sặc mùi gió lạnh: “Tôi nhớ thời gian vấn đáp tốt nghiệp của em là thứ năm tuần sau phải không?”
Uy hiếp, uy hiếp kìa, uy hiếp trắng trợn kìa, cùng một chiêu, sao anh có thể xài tới tận hai lần, mà lần nào cũng có tác dụng như thế hả! Tôi lập tức buông vòng tay âu yếm khỏi thân cây, lướt qua ôm cứng lấy cánh tay hắn, trưng ra một nụ cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc nhớ dai thật đó! Nhưng mấy chuyện tủn mủn vặt vãnh này không cần anh phải hao tâm tổn trí đâu, giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi mua quần áo đi, đừng để cho cô chú chờ lâu làm gì!”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cười còn giả lả hơn cả tôi: “Rất có hiếu, rất tốt.”
Chết, Sập Bẫy Rồi Chết, Sập Bẫy Rồi - KingKong Barbie