Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ảnh Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 42: Bước Sang Năm Mới
E
ditor: Hy
Mặc dù CHu Hà có đề nghị qua, Chương Nhiễm Nhiễm có thể ngủ với bà, Lâm Ngưỡng ngủ ở phòng của Chương Nhiễm Nhiễm, dù sao cô ít trở về, phòng đều do Chu Hà sắp xếp.
Nhưng Lâm Ngưỡng vẫn mỉm cười từ chối, nói mình ngủ ở sô pha là được, Chương Nhiễm Nhiễm đang muốn thở phào nhẹ nhõm, CHu Hà lại nói: "Vậy Nhiễm Nhiễm con mang Tiểu Lâm tham quan một chút nhà mình đi."
Có cái gì tốt mà tham quan chứ!
Chương Nhiễm Nhiễm cứng rắn dẫn Lâm Ngưỡng vào phòng mình, nói: "Đây là giường, đây là tủ quần áo, đây là bàn học."
Thật là qua loa.
Sau đó, cô nói: "CHúng ta ra ngoài đi!"
Lâm Ngưỡng dừng chân, nhìn thấy một quyển sách thật dày trên kệ sách.
Anh đưa tay chỉ quyển sách nói: "Đây là, album ảnh?"
Chương Nhiễm Nhiễm: "..."
Lâm đại thần, nhãn lực của ngài thật tốt.
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Vâng..."
Lâm Ngưỡng nâng mí mắt: "Không thể xem?"
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Có gì đâu mà không thể xem, chỉ là, chỉ là khi còn bé dáng dấp của em cũng giống này thôi."
Lâm Ngưỡng khó xử nói: "Anh không chê."
Chương Nhiễm Nhiễm:...
Cô quấn quít một hồi, nói: "Vậy, chờ chúng ta đến nhà anh, anh cũng phải cho em xem ảnh hồi bé."
Lâm Ngưỡng là người vô cùng thần bí, truyền thông tìm ra ảnh hồi bé của anh cũng chỉ là ảnh tốt nghiệp đại học và chụp chung với mọi người ở trường khi tham gia một ít hoạt động công khai.
Lâm Ngưỡng vui vẻ gật đầu: "Có thể."
Chương Nhiễm Nhiễm rút album ra đưa cho Lâm Ngưỡng, trên bìa ghi "Album Nhiễm Nhiễm trưởng thành". Lâm Ngưỡng mở ra, trang đầu tiên là Chương Nhiễm Nhiễm lúc mới sinh đang khóc lớn.
Lâm Ngưỡng nhịn không được bật cười, Chương Nhiễm Nhiễm rất ngại ngùng mà chuyển sang trang khác, Lâm Ngưỡng lật trang thứ hai, Chương Nhiễm Nhiễm không hiểu tại sao mình lại hóa trang thành hình thù quái lạ như vậy, phía sau đeo một cái cánh bướm đủ màu sắc, trên đầu còn mang theo hai cái râu, giống như bắt chước con bướm nào đấy.
Sau đó còn có hình một nhi đồng Chương Nhiễm Nhiễm tại buổi tiệc tối, cô cũng không nhớ ở đấy biểu diễn cái gì mà mặc một bộ đồ nhung hình gấu màu trắng, ở trên sân khấu dương nanh múa vuốt bắt chước con gấu bắc cực, trán còn có một điểm màu đó, đáng tiếc chuyện diễn xuất kém từ nhỏ đã có thể nhìn ra, rõ ràng là đã diễn hết sức rồi, nhưng lại hoàn toàn không cho người khác cảm giác được đó là một con gấu.
Lâm Ngưỡng có lẽ nghẹn cười vô cùng vất vả nên ho một tiếng: "Xem ra từ nhỏ em đối với biểu diễn rất tích cực."
Chương Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, thật ra thì chủ nhiệm lớp rất thích cô, mỗi lần lớp học có tiết mục gì thì đều sẽ có phần của cô, mà Chu Hà là một cô giáo nên cũng cảm thấy trẻ con nên tham gia nhiều hoạt động biểu diễn của lớp học, cho nên vô cùng đồng ý, Chương Nhiễm Nhiễm hàng năm đều có một hai lần phải giả trang thành hình thù kì quái để biểu diễn.
Những trang sau nữa, Chương NHiễm Nhiễm lớn hơn một chút, đã học trường cấp hai rồi, đã có chút dáng vẻ của bây giờ rồi, tham gia vào vũ đạo của lớp, một đám nữ sinh chụp ảnh chung, Chương Nhiễm Nhiễm mặc quần áo luyện võ đứng ở bên trong rất chói mắt, chân dài người lưng thẳng, thoạt nhìn có lẽ là trụ cột chính của màn vũ đạo. Nhưng sau tấm ảnh đó, biểu ngữ của đám nữ sinh chụp ảnh chung lại biến thành "Chia tay Chương Nhiễm Nhiễm", Chương Nhiễm Nhiễm cau mày ưu tư đứng tại giữa đám người.
Lâm Ngưỡng: "?"
Chương Nhiễm Nhiễm: "Em, em khi ấy cảm thấy quá đau... Không phải, là việc học hành áp lực quá nặng."
Lâm Ngưỡng: "Ừ."
Chương Nhiễm Nhiễm còn muốn giải thích một chút, Lâm Ngưỡng lại lật hình tiếp, là hình cả nhà Chương Nhiễm Nhiễm đi du lịch bên ngoài.
Chương Nhiễm Nhiễm cũng đã rất lâu không nhìn thấy ảnh bố rồi, trên ảnh bố vẫn còn rất trẻ dáng vẻ rất tốt, mũi và mí mắt của Chương Nhiễm Nhiễm đều có điểm giống bố, hốc mắt hơi thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đầu mũi thẳng, bố Chương còn rõ ràng hơn một chút.
Tự dưng nhìn thấy hình bố, lại ở sau chuyện như vậy, Chương Nhiễm Nhiễm khó tránh khỏi có hơi thần người, cô ngẩn ngơ, nói: "Ừm, anh xem tiếp đi, em ra ngoài trước cùng nói chuyện với mẹ em một chút..."
Chương Nhiễm Nhiễm cười cười, xoay người đi, Lâm Ngưỡng bỏ album trong tay xuống, giữ chặt tay của cô.
Chương Nhiễm Nhiễm: "Sao vậy?"
Lâm Ngưỡng: "Anh thực sự cảm thấy chuyện của bố em không sao cả."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Em biết mà! Em cũng không cảm thấy sao cả, đều đã qua hai ba năm rồi, em, em chỉ là muốn ra ngoài..."
"Bố mẹ của anh, lúc anh mười tuổi đã mất rồi." Lâm Ngưỡng bỗng nhiên nói, "Thật ra muốn đợi em cùng anh trở về mới nói, nhưng bây giờ cho em biết cũng không sao."
Chương Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn anh.
Lâm Ngưỡng: "Nhiễm Nhiễm, bố mẹ anh so với bố em không kém đâu, nếu như em rất để ý, chỉ sợ sẽ không có cách nào tiếp nhận anh."
Chương Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu: "Em, em sẽ không để ý đâu."
Lâm Ngưỡng: "Hai người họ dùng ma túy."
Chương Nhiễm Nhiễm lúc này hoàn toàn ngẩn người.
Ngữ khí của Lâm Ngưỡng vẫn rất bình tĩnh: "Cụ thể chuyện thế nào, anh cũng không biết, có lẽ khi anh hai ba tuổi, bọn ho bị bắt, anh được bà nội nhận về nông thôn nuôi đến khi 9 tuổi, bọn họ ra tù, đem anh đón về mấy tháng. Đoạn thời gian đó... Ừ, thành thật mà nói, không phải tốt đẹp gì, sau đó bọn họ chết hết, bà nội lần nữa đem anh trở về."
Chương Nhiễm Nhiễm cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói Lâm Ngưỡng phải trải qua thời gian như vậy, cô nghĩ đến trên mạng có nhiều người suy đoán về Lâm ngưỡng như vậy, làm sao cũng không nghĩ tới chân tướng lại như vậy, tất cả mọi người đoán gia thế nhà anh rất tốt, bố mẹ không phải phú thì cũng quý, tựa như anh đáng được như vậy.
Có thể sự thật cũng không phải như vậy, thậm chí khác nhau một trời một vực.
Chương Nhiễm Nhiễm không hiểu được chuyện như thế nào, mí mắt lại hồng hồng, Lâm Ngưỡng rất ôn nhu mà nhìn cô: "Đừng khóc, khi đó anh còn rất nhỏ, chỉ lờ mờ nhớ bọn họ đối với anh không được tốt, nhưng thời gian rất ngắn, ảnh hưởng với anh rất nhỏ."
Chương Nhiễm Nhiễm gật dầu, kết quả nước mắt vẫn rơi ra, cô nói: "Còn có ai biết chuyện này không?"
Lâm Ngưỡng nói: "Chỉ có mình em."
Lâm Thì Tập không biết, Diễu Hâm cũng không biết, Lữ Việt càng không biết.
Không đáng nhắc tới nhưng thực sự lại xảy ra chuyện như vậy, mà anh chỉ nói cho người trước mặt này.
Cùng anh nghĩ vậy, Chương Nhiễm Nhiễm ngoại trừ lúc đầu hơi khiếp sợ ra, cũng không có những cảm xúc khác, cô chỉ là không nhịn được sẽ khóc.
Chương Nhiễm Nhiễm là người vô cùng mâu thuẫn, diễn xuất của cô rất kém, theo đạo lí mà nói thì năng lực chung tình cũng rất kém, nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải như vậy, năng lực chung tình của cô lớn đến đáng sợ, tựa như tùy lúc có thể trải qua một đời người với đối phương, đi qua một chặng đường giống nhau như đúc, hiểu được cảm xúc của nhau.
Bây giờ cô nghĩ tới cái gì? Lúc nhỏ làm sao mình chịu được cha mẹ? Lớn lên làm sao để tránh chỉ trích? Lúc thành danh lại cẩn thận từng li từng tí sợ bị phát hiện chuyện này hay sao?
Hay hoặc là, toàn bộ đều đã nghĩ tới?
Sự thật thì Chương Nhiễm Nhiễm cũng không biết mình nghĩ tới cái gì, cô rút giấy lau nước mắt, nói với Lâm Ngưỡng: "Ôm một cái nào."
Lâm Ngưỡng bật cười ôm lấy cô, Chương Nhiễm Nhiễm cũng ôm lấy anh, kiếng chân hôn lên má Lâm Ngưỡng, giống như hôn Lâm Ngưỡng khi còn bé.
Lâm Ngưỡng nói: "Bà nội anh rất tốt với em, đừng nghĩ nhiều."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Em biết mà, em không nghĩ nhiều đâu."
Lâm Ngưỡng lùi lại một chút, nhớ tới hôm này cô gần như luôn khóc, cúi đầu hôn lên mắt cô, thuận theo vết nước mắt chảy xuống, cuối cùng là bờ môi.
Chu Hà: "Nhiễm Nhiễm, tiểu Lâm, đêm nay..."
Cửa đóng hờ, Chu Hà đúng lúc vặn cửa tiến vào, đẩy cửa ra thấy cảnh này, lời nói bình thường đều phải nhét trở về.
Chương Nhiễm Nhiễm nhanh chóng cách xa Lâm Ngưỡng, ngượng ngùng nói: "Dạ, mẹ, tối nay sao ạ?"
Chu Hà: "...Ừ, tối nay hai đứa muốn ăn gì?"
Lâm Ngưỡng mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:"Cái gì cũng được ạ."
Đây gọi là gì, có tình yêu thì uống nước cũng no sao?
Khóe miệng Chu Hà co quắp, gật đầu đi ra, Chương Nhiễm lườm Lâm Ngưỡng, ngượng ngùng theo sát Chu Hà đi ra ngoài.
Ngọn gió lên đỉnh sóng, mặc dù phóng viên đều đã đi, nhưng Chương Nhiễm Nhiễm và Lâm Ngưỡng lúc này không hợp để ra ngoài, Chu Hà thấy phóng viên đã đi, dứt khoát hẹn bạn cùng đi mua đồ ăn.
Đêm đó Lâm Ngưỡng đúng như "Sở nguyện của Chương Nhiễm Nhiễm", ngủ cả đêm ở sô pha, sáng sớm hôm sau Chương Nhiễm Nhiễm bắt đầu bận rộn làm đồ ăn, Lâm ngưỡng mặc dù không biết nấu ăn, nhưng vẫn giúp rửa rau, coi như là có chút công dụng. Trước khi ăn cơm giao thừa, Lâm Ngưỡng gọi điện cho bà nội, hai người nói một hồi, Lâm Ngưỡng đem điện thoại cho Chương Nhiễm Nhiễm, Chương Nhiễm NHiêm hơi căng thẳng nói: "Con chào bà nội ạ!... Năm mới đã tới! Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!"
Bà nội nghe giọng vô cùng hăng hái: "Nhiễm Nhiễm à! Chúng ta ngày mai gặp nhá! Bà rất muốn gặp cháu!"
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Vâng ạ!"
Bà nội: "Bé ngoan, bé ngoan."
Chương Nhiễm Nhiễm trả lại điện thoại cho Lâm Ngưỡng, Lâm Ngưỡng nói với bà mấy câu mới tắt máy, ba người chính thức bắt đầu ăn cơm giao thừa, Chương Nhiễm Nhiễm ra tay, làm ba món mặn một món canh, nhưng cũng không nhiều tránh lãng phí, Lâm Ngưỡng lần lượt ăn hết, hơi ngạc nhiên: "Thực sự không tồi."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Vâng, em nấu ăn rất có thiên phú đấy, em nhớ trước kia bố em... Bố em có bạn là đầu bếp, ăn đồ ăn của em rồi nói sau này người nhà em có lộc ăn rồi."
Lâm Ngưỡng mỉm cười gật đầu, Chương Nhiễm không hiểu sao lại hơi ngượng: "Anh cười cái gì?"
Lâm Ngưỡng: "Không có gì."
Ăn cơm xong, Lâm Ngưỡng chủ động cầm bát đi rửa, Chu Hà nhìn rất hài lòng, thành phố D không tránh được có pháo hoa, qua giờ cơm, bên ngoài vang lên các loại thanh âm của pháo, Chu Hà ngồi ở sô pha xem tiểu phẩm cuối năm vô cùng vui vẻ, Lâm Ngưỡng và Chương Nhiễm Nhiễm ngồi xem ở một bên,
Lúc thời điểm đếm ngược, Chu Hà đã tựa vào ghế sô pha ngủ mất, Chương Nhiễm Nhiễm đắp cho Chu Hà cái chăn, nháy mắt với Lâm Ngưỡng, hai người lén lút lên ban công.
Lâm Ngưỡng: "Sao vậy? Lúc đếm ngược thời gian, không cần đánh thức bác sao?"
Chương Nhiễm Nhiễm: "Rốt cuộc là anh cười cái gì?"
Lâm Ngưỡng: "Ừ... Anh cười chính mình có phúc khí tốt."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Phúc khí tốt?"
Cô ngây người một lát, bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là "Phúc khí tốt", chính là cô nói "Có lộc ăn".
Chương Nhiễm Nhiễm cắn môi nhìn Lâm Ngưỡng, cũng không nhịn được mà cười, Lâm Ngưỡng cúi đầu nhìn giờ, nói: "Còn hai phút, khiêu chiến một chút."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Khiêu chiến cái gì?"
Lâm Ngưỡng không nói chuyện, cúi đầu hôn Chương Nhiễm Nhiễm, hai người quấn quít triền miên mà hôn, Chương Nhiễm Nhiễm mơ màng nhớ tới từ sau khi Lam Ngưỡng tới, bọn họ giống như động một chút là hôn môi, có phải quá dồn dập hay không? Mặc kệ, dù sao là Lâm Ngưỡng hôn cô mà!
Bông nhiên bên tai vang lên tiếng pháo hoa, Lâm Ngưỡng mới chậm rãi rời khỏi Chương Nhiễm Nhiễm, mỉm cười nói: "Khiêu chiến thành công."
Chương Nhiễm Nhiễm còn hơi thần người, mê mần nhìn Lâm Ngưỡng, qua một lúc, cô nói: "A! Có phải là, qua năm rồi rồi không?"
Lâm Ngưỡng gật đầu, Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Hôn từ năm trước đến nay nay rồi!"
Lâm Ngưỡng rất phối hợp mà gật đầu.
Chương Nhiễm Nhiễm: "Năm mới vui vẻ!"
Lâm Ngưỡng: "Năm mới vui vẻ, anh yêu em."
Chương Nhiễm Nhiễm bị lời tỏ tình này làm cho bất tỉnh, qua một hồi, cô nói: "Em, em cũng yêu anh! Nam thần hồi nhỏ biến thành bạn trai, cám ơn anh, siêu sao làm tròn giấc mộng!"
Lâm Ngưỡng: "..."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ảnh Hậu
Tắc Mộ
Ảnh Hậu - Tắc Mộ
https://isach.info/story.php?story=anh_hau__tac_mo