Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Sắc Quân Sư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 41
C
hương 41: Mượn chiến trường báo thù riêng
Mặt nạ quỷ dữ tợn vỡ vụn, rơi thẳng xuống đất. Gương mặt mà Bách Quỷ lão nhân cố gắng che giấu suốt mười năm nay, rốt cuộc đã hiển hiện trước bàn dân thiên hạ.
Khuôn mặt của hắn giống như một cụ ông với các nếp nhăn sâu, ngũ quan bình thường đến nỗi khiến người khác vừa nhìn thấy thì liền có thể quên ngay. Hắn thậm chí còn không có một vết sẹo nào để chứng tỏ mình là người đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ.
Có điều, kì quái ở chỗ, trên khuôn mặt hắn có vẽ hình một con rùa. Thêm nữa là, con rùa này rất to, che hết cả khuôn mặt hắn. Vết mực lại đậm vô cùng.
Có thể nhìn ra được, tác giả của con rùa tựa hồ vẽ rất vội vàng, chỉ dùng mỗi một nét bút. Nhưng, toàn bộ con rùa vẫn được vẽ đầy đủ, vỏ rùa, đầu đuôi, tứ chi, tất cả đều đủ hết. Tứ chi nằm ở hai mắt và gò má, còn đuôi rùa thì vừa khít ngay miệng, động đậy theo cái môi đang run run của Bách Quỷ lão nhân, nhìn rất buồn cười.
Lúc này, thắng thua trên sa trường đã được định đoạt. Các tướng sĩ Thiên Hữu càng đánh càng dũng mãnh, khiến quân Bắc Minh vất vả chống đỡ, mỗi lúc một bị đẩy lùi. Bầu trời vốn đã âm u, nay lại mù mịt mây, mơ hồ có vài hạt tuyết nhỏ rơi xuống.
Trong khi máu thịt bay tán loạn trên chiến trường thì Đông Phương Ngọc và Bách Quỷ lão nhân đang nhìn nhau chằm chằm, lửa giận hòa cùng sát khí bốc lên ngùn ngụt. Hiện tại, Bách Quỷ lão nhân đã tức giận đến nói không ra lời, cây đao sắt trong tay cũng không khỏi rung rung. Khuôn mặt này, hắn đã cố giấu mười năm nay, lúc này, lại bị bắt lộ ra trước mặt mọi người. Hắn vừa sợ vừa giận, xấu hổ không chịu nổi. Hắn đưa tay, run run chỉ vào Đông Phương Ngọc: “Ngươi! Ngươi…” Muốn mắng, nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Đông Phương Ngọc lạnh lùng nhìn Bách Quỷ lão nhân, khí lạnh quanh người nàng bắt đầu tỏa ra mạnh mẽ. Nàng quan sát con rùa đen trước mặt, nói: “Thế nào? Rửa không sạch thì dùng đao rọc đi là được rồi. Bách Quỷ, ngươi thật đúng là vô dụng.”
Vừa nhìn là biết lão già này không có cách xóa con rùa đi, kết quả, càng xóa lại càng chẳng ra sao, chỉ có thể bó tay. Nghĩ đến chuyện Bách Quỷ đã nhiều năm như vậy mà vẫn không tẩy được hình rùa, bất đắc dĩ phải đeo mặt nạ để che đi, Đông Phương Ngọc liền cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.
Mực Thiên Tằng này, quả nhiên là đồ tốt.
Bị Đông Phương Ngọc châm chọc, Bách Quỷ lão nhân giận dữ, không thèm để ý lúc nãy vừa trúng độc, nội công đã giảm mạnh. Hắn vung cây đao sắt nhào tới, tựa hồ muốn quyết tử.
Đông Phương Ngọc cười nhẹ: “Bách Quỷ, ngươi tức giận quá độ mà hồ đồ luôn rồi sao? Muốn tự tìm cái chết chứ gì?” Thanh đoản kiếm run lên, tiếp tục đón chiêu của hắn, vừa thong dong lại vừa nhàn hạ, hệt như chú mèo đang thích thú vờn chuột.
Với tính tình thường ngày của Bách Quỷ, nhất định sẽ không kích động thế này. Gặp trường hợp như bây giờ, hắn chắc chắn sẽ lui về sau để tìm cách thoát thân, nhằm bảo vệ tính mạng. Nhưng, hôm nay, hắn lại hành động khác thường đến vậy, chẳng qua là do khiếp sợ quá mức. Thiên Sát trận bị phá, bí mật nhiều năm của hắn bị lộ, lại còn bị Đông Phương Ngọc làm nhục, hắn bất đắc dĩ mới bày ra vẻ quyết tử, muốn lấy mạng đổi mạng. Lúc này, vừa nghe thấy Đông Phương Ngọc nói xong, lại nghĩ tới chuyện mình đã trúng độc, hắn nhịn không được mắng to: “Thằng nhóc vô sỉ! Ngươi lại đi hạ độc trên chiến trường, đúng là tiểu nhân vô sỉ!”
“Ha ha,” Đông Phương Ngọc cười khẽ, “Bách Quỷ, ngươi đúng là sống lâu quá nên da mặt cũng dày thật. Lời này mà ngươi cũng có thể nói. Không phải ban nãy ngươi định hạ độc bản quân sư trước hay sao? Bản quân sư chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Muốn nói vô sỉ, ai có thể so được với ngươi?”
Lời còn chưa dứt, thanh đoản kiếm lại vạch qua vạch lại trên người Bách Quỷ, khiến hắn bị dày vò không ít.
Đến lúc này, Bách Quỷ lão nhân trong lòng kinh hãi, hắn thầm tiếc rẻ thanh danh nửa đời lăn lộn trên giang hồ của mình. Người này, sau khi dùng độc, rõ ràng có thể trực tiếp giết chết hắn. Nhưng lại cố tình phá mặt nạ của hắn, làm cho hắn bẽ mặt, bây giờ còn trêu đùa hắn. Nghĩ lại, ban nãy hắn định khiến cho Đông Phương Ngọc phải tự kết liễu, chịu nhục trước vạn quân. Nào ngờ, lúc này, tự hắn phải nếm đòn của mình!
Trong khi tâm tư xoay chuyển liên hồi, hắn mở miệng nói: “Ngươi, tiểu tử này, rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì với lão phu? Tại sao ngươi phải làm khổ ta như vậy?”
“Thâm cừu đại hận?” Hơi thở của Đông Phương Ngọc càng phát ra khí lạnh như băng, “Năm đó, trong tuyết sơn tuyệt cảnh, đối với cô nhi quả phụ, ngươi còn có thể nổi cơn háo sắc, vô sỉ uy hiếp. Bách Quỷ, ngươi nói xem, ta vì sao phải làm khổ ngươi?” Nàng gằn từng tiếng, như lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lẽo thấu xương.
Ban đầu, khi hai người khẩu chiến, đều dùng nội lực để lên tiếng. Lúc này, Bách Quỷ trúng độc, muốn tiết kiệm khí lực. Còn Đông Phương Ngọc thì không muốn người khác biết thù cũ giữa mình và Bách Quỷ, nên cũng không dùng nội lực nói chuyện. Cuộc đối thoại này chỉ có hai người nghe thấy.
Tuyết sơn tuyệt cảnh? Cô nhi quả phụ? Háo sắc? Uy hiếp? Những hình ảnh rời rạc dần hiện lên trong đầu Bách Quỷ, hắn đột nhiên cả kinh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Đông Phương Ngọc, run giọng, nói: “Là ngươi!”
Đúng vậy, chính là “nó”, thằng nhóc con năm đó nhân lúc hắn nhất thời không phòng bị đã dùng thứ kì lạ này vẽ hình rùa lên mặt hắn, báo hại hắn suốt mười năm không dám lộ diện. Dù cho hắn đã không tiếc công sức nghiên cứu, nhưng vẫn không thể tìm ra phương pháp tẩy hình rùa!
Hắn nhất định là không nhận nhầm người. Ánh mắt như đầm sâu thăm thẳm, giá lạnh thấu xương, sát khí rét lạnh như vậy, hoàn toàn không phải là ánh mắt một đứa trẻ năm tuổi nên có. Nhiều năm như thế, ánh mắt này vẫn không hề thay đổi.
Nhưng mà, đứa trẻ kia không phải đã sớm chết đuối dưới sông sao? Cho dù không phải do hắn ra tay, thì với mức độ ác độc của kẻ kia, không thể nào lại nương tay. Thế nhưng, trước mắt...
“Nhớ ra rồi?” Đông Phương Ngọc đột nhiên ôn nhu cười, cất giọng thanh thanh, “Đúng vậy, là ta. Hôm nay, ta mượn chiến trường này để kết thúc ân oán cá nhân. Ngươi nhớ ra là tốt rồi. Lúc làm quỷ cũng không phải bỡ ngỡ.” Dứt lời, thanh đoản kiếm mềm dẻo như linh xà của nàng, lập tức đâm xuyên qua tim Bách Quỷ lão nhân.
Bách Quỷ lão nhân lúc này, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được phun ra một miệng máu tươi. Hắn nhìn Đông Phương Ngọc bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người. Nhưng, con rùa trên mặt lại như làm phản hắn, khiến cho hắn chẳng còn chút dữ tợn nào. Hắn cố dùng sức, khó khăn mở miệng: “Ngươi, không phải, đã chết sao?”
“Thật có lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.” Đông Phương Ngọc thản nhiên đáp, “Ngươi mang theo con rùa trên mặt xuống địa ngục đi. Hình rùa vẫn còn rất đầy đủ, khi đó ta vẽ không tệ.” Vừa nói, nàng vừa chậm rãi rút đoản kiếm ra. Trên chiếc đoản kiếm màu đen, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
Bách Quỷ, ân oán của ta và ngươi, hôm nay thanh toán xong. Ngươi tội ác tày trời, chỉ có thể dùng mạng mà đền.
Có điều, ngươi yên tâm, những kẻ khác, ta cũng sẽ nhất định không bỏ qua!
Cách đó không xa, Hách Liên Hồng đang bị các tướng sĩ tấn công, không thoát ra được. Hắn tận mắt thấy Bách Quỷ lão nhân bị giết, cũng không thể ngăn cản. Lúc này, bắt gặp vẻ mặt nặng nề của Đông Phương Ngọc, hắn nghĩ nàng vừa giết Bách Quỷ, có lẽ tâm tư không tập trung, liền phi ám khí ra, đánh úp về phía Đông Phương Ngọc.
Bên này, Đông Phương Ngọc nhanh chóng rút đoản kiếm đỡ ám khí, một tiếng keng vang lên. Nàng đang muốn xuống giáo huấn Hách Liên Hồng, nào ngờ, cánh tay của Bách Quỷ lão nhân đã ngã gục vật vã giơ lên, lấy ra một vật, ném về phía nàng, trong ánh mắt lộ ra tia oán giận vô cùng.
Đông Phương Ngọc đang tránh né ám khí, không ngờ rằng Bách Quỷ còn chưa chết, lại nhân lúc này đánh lén nàng. Nàng nhất thời không né kịp, cảm thấy dường như có gì đó va vào trán. Sau đó, một giọt chất lỏng, tựa hồ là nước, từ trán nàng rơi xuống.
“Ha ha, lão phu muốn ngươi phải thê thảm gấp trăm lần ta! Vĩnh viễn không dám gặp người.” Bách Quỷ giãy dụa nói xong câu cuối cùng, trong ánh mắt lại hiện lên một tia vui mừng. Hắn trừng mắt nhìn Đông Phương Ngọc, rồi gục xuống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Sắc Quân Sư
Đông Phương Thiên Thủy
Tuyệt Sắc Quân Sư - Đông Phương Thiên Thủy
https://isach.info/story.php?story=tuyet_sac_quan_su__dong_phuong_thien_thuy