Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trời Đất Tác Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 41: Mưa Rơi Suốt Đêm Khuya (2)
M
ưa to đem sắc thái của cả thế giới biến thành gần như trong suốt, sương mù mờ mịt trắng xoá phối hợp chặt chẽ với màu đen, cơ hồ có thể nhấc sóng biển lên cao đến boong tàu du thuyền.
Một phát súng.
Một giây trước khi Doãn Bích Giới bị trúng đạn, Kha Khinh Đằng đã giơ tay dùng sức giữ cô, muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại dùng sức lực mạnh nhất chắn trước mặt anh, kiên định ở trước mắt anh, thay anh chịu một phát súng này.
Viên đạn của súng bắn tỉa vốn sắp bắn trúng trái tim anh, bởi vì cô bay người tới chặn lại mà chếch đi quỹ đạo đã định từ trước.
Nhưng cũng đồng thời xuyên thẳng qua người cô.
“Doãn Bích Giới ——”
Hai mắt cô nhất thời rơi vào trong một mảnh tối đen, chỉ có thể nghe được một tiếng này bên tai, tiếng hô đau đớn trầm lắng cơ hồ cắt qua không khí, còn có đôi tay giữ bờ vai cô gần như muốn bóp nát bờ vai cô.
Cô nhớ rõ, ở trong tất cả ký ức của cô, cô chưa bao giờ nghe thấy thanh âm của anh phát ra như vậy.
Không phải phát ra từ cổ họng, mà là từ chỗ sâu nhất của trái tim.
Anh hẳn là vĩnh viễn có bộ dáng bình tĩnh, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, anh luôn có thể dùng thái độ và khuôn mặt trấn tĩnh để đối mặt, anh không hề rơi lệ, cũng rất ít cười, trên khuôn mặt anh gần như không có cảm xúc nhấp nhô.
Cũng không đúng, hiện tại khi đối mặt với cô, anh thường xuyên sẽ luôn luôn nở nụ cười với cô.
Suy nghĩ hỗn loạn, cô có thể cảm giác được khoé mắt của mình dường như có chất lỏng, trộn lẫn ở trong mưa, còn có máu từ trên người cô chảy ra ngày càng nhiều.
Đau…
Thật sự rất đau…
Đau đến tim phổi ray rứt, đau đến mất đi khả năng suy nghĩ, đau đến giây tiếp theo thật giống như muốn từ biệt cùng thế giới này.
Bị súng ống bình thường bắn trúng đã đau đến như khoét tim, làm sao nói đến súng bắn tỉa?
Cô rất muốn mở to mắt, cố gắng thấy rõ dáng vẻ của anh vào giờ phút này, nhưng cô thật sự không làm được, tất cả sức lực trong cơ thể đều đang xói mòn, cô đã trở nên vô tri vô giác.
Nhưng may mắn, dùng sự tuỳ hứng này…có thể bảo vệ anh bình an.
Kha Khinh Đằng, em xin lỗi.
Tiếp theo, anh có thể lại phản kích tại bước đường cùng hay không, em không thể nhìn thấy rồi, nếu anh thật sự không thể chạy thoát, như vậy, em sẽ cùng anh chết ở chỗ này.
Em không hối hận.
Em chưa từng có phút nào hối hận đến bên cạnh anh.
Anh cô độc cả đời này, bất luận thiên đường địa ngục, đều có em bù lại.
…
Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích mà nhìn Doãn Bích Giới nhắm hai mắt lại ở trong lòng mình.
Khuôn mặt cô tái nhợt đến không còn chút máu, bởi vì mưa quá lớn, bây giờ anh không thấy rõ vết thương của cô ở đâu, nhưng anh cảm giác được tay mình, quần áo của mình dần dần nhuộm máu của cô.
Anh nhìn cô, cảm thấy bản thân trong nháy mắt mất đi khả năng hoạt động.
Sau một lúc lâu, anh ôm cô, hai chân dần dần gập xuống, một tiếng thật mạnh, quỳ gối trên boong tàu lạnh lẽo.
Cuộc sống của anh đến lúc này, chưa bao giờ có một khắc giống như bây giờ, chẳng biết giây tiếp theo nên làm cái gì.
Đây không phải là mộng, đúng không? Tất cả đều xảy ra một cách chân thật.
Ánh mắt anh tối đen sâu thẳm, giống như ma quỷ, mà hai tay ôm cơ thể cô không ngừng phát run, đôi môi mỏng cũng đang phát run.
Lúc này anh nhớ tới dáng vẻ của cô khi gặp lần đầu vào lúc cô 14 tuổi, nhớ tới dáng vẻ của cô khi 20 tuổi đến bên cạnh mình, cũng nhớ tới dáng vẻ của cô khi đang mang thai đứa con của mình cùng mình nhẹ nhàng khiêu vũ chầm chậm.
Cô trầm tĩnh châm biếm anh, lời nói sắc bén của cô không chịu thua kém anh, cô luôn chua chát dưới sự tiếp xúc của anh, đôi mắt cô nhìn anh trầm tĩnh, nụ cười xinh đẹp của cô, sự dụ dỗ mê người của cô ở bãi biển, sự say đắm của cô khi thân thể giao hoà với anh.
Người con gái này toàn thân kiên quyết, chỉ lộ ra vẻ dịu dàng cho anh.
Người con gái này từng mang theo bí mật mà đến, nhưng cuối cùng trở thành ánh sáng trong bóng đêm dẫn anh đi về phía trước.
Anh bằng lòng lấy tất cả mọi thứ đi đổi, chỉ đổi lại cô ở bên cạnh anh, hỉ nộ ái ố cùng với anh.
Sau khi phát súng kia không bắn trúng trái tim của Kha Khinh Đằng, tay bắn tỉa lập tức điều chỉnh góc độ, bắt đầu chuẩn bị phát thứ hai.
Trịnh Đình và Arthur ở một bên dùng hết toàn lực thay anh chắn đạn từ bốn phương tám hướng, nhưng bởi vì họ đều có nhiều vết thương nên hành động cũng bắt đầu chậm chạp.
“Kha tiên sinh!” Trịnh Đình thấy Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích, mặc dù trong lòng cũng đau buồn đến cực điểm, nhưng buộc phải cố gắng tranh thủ đường sống cuối cùng, “Lần sau cùng để thoát khỏi, hiện tại không thể sử dụng dây thừng, trực tiếp nhảy xuống thuyền cứu nạn là có thể rời đi, còn nữa, chỉ cần trái tim không bị thương, Doãn tiểu thư nhất định có thể bình an, nhưng không thể chậm trễ thời gian điều trị!”
“Kha tiên sinh, tình huống hiện tại của Doãn tiểu thư nhất định phải cấp cứu!” Arthur lau máu trên mặt, nhìn Kha Khinh Đằng quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, “Đừng quên, đứa bé!”
“Mau lên ——” Arthur thấy anh vẫn bất động, anh ta ném trái bom khói cuối cùng về phía bọn đặc công, giận dữ hét lên.
Hai chữ kia, đột nhiên kéo lại cả người Kha Khinh Đằng từ trong thế giới tĩnh lặng.
Mấy giây cuối cùng khi tay bắn tỉa sắp sửa nổ phát súng thứ hai, anh đột nhiên từ mặt đất đứng lên, ôm ngang người Doãn Bích Giới bị thương nặng rơi vào hôn mê, chạy nhanh hướng đến mép boong tàu.
Tốc độ của anh thật sự quá nhanh, đặc công SWAT ở phía sau phá tan sương mù muốn đuổi theo, anh đã thả người xuống.
Arthur và Trịnh Đình tựa lưng vào nhau, sau khi che chở anh rời đi, họ cũng đồng thời lộn mèo, nhảy thẳng xuống mặt biển.
Chờ Trịnh Ẩm và Cảnh Trạm trên thuyền cứu nạn phối hợp ăn ý chạy thuyền đến chỗ bọn họ nhảy vào trong biển, mặc dù hai người đều bị thương, nhưng cũng liều mạng đem bốn người kia lên thuyền.
Thuyền cứu nạn duy nhất trên du thuyền đi theo sóng biển, dùng tốc độ nhanh nhất từ từ rời xa du thuyền, bọn đặc công đều đứng ở mép boong tàu, chỉ có thể phẫn nộ lại hết cách mà nhìn bọn họ đào thoát.
Nhưng trên thuyền cứu nạn, không ai cảm thấy vui vẻ vì trốn khỏi địa ngục này.
Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới không ngừng đổ máu đi lên, nhẹ nhàng đặt cô ở giữa thuyền.
“Kha tiên sinh, chị Bích Giới!” Trịnh Ẩm con mắt đỏ ngầu nhào về phía bọn họ, nhìn thấy bộ dạng của Doãn Bích Giới, nước mắt Trịnh Ẩm lập tức tuôn trào từ hốc mắt.
Cảnh Trạm gần như ngây người, cực kỳ hoảng sợ mà quát lên, “Cô ấy sao thế?!”
Kha Khinh Đằng không nói được một lời, thậm chí không ngẩng đầu liếc nhìn Cảnh Trạm một cái.
“Mẹ nó anh nói rõ ràng cho tôi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Cảnh Trạm nhìn thấy Doãn Bích Giới mất đi ý thức, anh ta lập tức vươn tay nắm áo Kha Khinh Đằng, giận dữ nhìn anh.
“Buông tay anh ra.” Trong tiếng mưa rơi, Kha Khinh Đằng chỉ nói bốn chữ, lạnh lẽo đến cực điểm, không có tình cảm.
“Cô ấy vì bảo vệ anh, anh lại khiến cô ấy biến thành thế này?!” Cả người Cảnh Trạm vô cùng suy sụp, không thể tin mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Doãn Bích Giới, đôi mắt đều đỏ ngầu, “Bây giờ cô ấy còn mang thai…”
“Kha tiên sinh, may là vết thương này của Doãn tiểu thư không tổn thương đến trái tim, mà là ở bên vai trái, bây giờ tôi và Arthur muốn bắt đầu giúp Doãn tiểu thư tiến hành cấp cứu,” Trịnh Đình ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra thương thế của Doãn Bích Giới, nghiêm túc nói với Kha Khinh Đằng, “Nhưng cho dù khẩn cấp phẫu thuật thành công, chúng tôi cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian nhiều nhất là ba giờ đồng hồ cho Doãn tiểu thư.”
Lúc này Kha Khinh Đằng gỡ bỏ tay Cảnh Trạm nắm áo mình, cho dù gương mặt vẫn không hề biến hoá, nhưng lại mơ hồ giống như tu la ở địa ngục.
“Được.”
Nói xong chữ này, anh liền ngồi xuống bên cạnh Trịnh Đình và Arthur, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Doãn Bích Giới.
“Bây giờ anh vui rồi, đúng không?” Cảnh Trạm ở một bên ôm trán, nhìn anh gằn từng tiếng nói, “Anh trăm phương nghìn kế để cô ấy về bên anh, hiện tại khiến cô ấy bất tỉnh nằm trước mặt anh, mong muốn của anh được toại nguyện rồi phải không?!”
“Cô ấy vốn có cuộc sống tốt, đều là vì anh cuốn cô ấy vào những chuyện cô ấy không nên chịu đựng, anh làm sao có thể yên tâm thoải mái để cô ấy trả giá cho anh?! Này? Tôi nói chuyện với anh đó!” Trong sóng gió thật lớn, lời nói của Cảnh Trạm mất đi sự kiểm soát, khoan vào trái tim của mỗi người, nhưng trên mặt Kha Khinh Đằng vẫn không thay đổi gì, anh giống như thi thể đã không còn linh hồn, chỉ là duy trì gương mặt không biến sắc của mình.
“Nếu cô ấy có sơ xuất gì, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không bỏ qua cho anh.” Khuôn mặt của Cảnh Trạm cũng đáng sợ.
Tất cả mọi người không nói nữa, chỉ nhìn Arthur và Trịnh Đình phối hợp với nhau dùng dao nhỏ được trang bị trên thuyền mà làm cấp cứu giải phẫu.
Từng giây một trôi qua, không biết qua bao lâu, mưa to vô hạn khi nãy dần dần ngừng lại, trên tay Arthur và Trịnh Đình đều là máu tươi, ngay cả bên trong thuyền cứu nạn cũng nhuộm màu máu.
Trịnh Ẩm và Cảnh Trạm chết lặng quỳ gối bên cạnh Doãn Bích Giới mà nhìn cô, Trịnh Ẩm còn luôn luôn vươn tay thử hô hấp của cô.
“Hô hấp của chị Bích Giới càng ngày càng yếu ớt…” Trịnh Ẩm nhìn Kha Khinh Đằng ở một bên, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.
Khuôn mặt của Arthur và Trịnh Đình vô cùng trấn định trước đó, nay đều đổ mồ hôi, nhưng động tác trên tay vẫn tiến hành cấp bách như trước.
Mà ánh mắt của Kha Khinh Đằng, ngay cả một giây đồng hồ cũng không rời khỏi người Doãn Bích Giới.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú kỳ lạ.
Như là tiếng của máy bay trực thăng.
Tất cả mọi người trên thuyền cứu nạn ngẩng đầu nhìn vị trí trên không tại chỗ bọn họ.
Chỉ thấy liên tiếp ba chiếc máy bay trực thăng đang bay trên không xung quanh bọn họ, hơn nữa so sánh với vận tốc gió mà giảm dần, mỗi một chiếc máy bay đều bắt đầu thả thang dây xuống.
“Kha tiên sinh, đây là?...” Trịnh Ẩm nhìn kỹ ba chiếc máy bay trực thăng kia, trên khuôn mặt đột nhiên lộ ra biểu tình vui sướng, “Mấy chiếc máy bay trực thăng này là phái đến cứu chúng ta sao?”
Máy bay trực thăng cách bọn họ ngày càng gần, mà Arthur và Trịnh Đình cấp cứu giải phẫu cũng xong.
Bầu trời dần dần sáng lại, lúc này có một người từ máy bay trực thăng đi xuống thang dây, nhìn xa xa, người nọ mặt mày anh tuấn ôn hoà, đúng là bạn tốt tri kỷ của Kha Khinh Đằng, từng nắm trong tay giới kinh tế của hắc bang Đông Á, hiện tại là chủ tịch tập đoàn Qua Sam, Trần Uyên Sam.
“Người anh em.”
Trần Uyên Sam động tác nhanh nhẹn leo xuống, cho đến khi chạm đến thuyền cứu nạn, anh ta thấy được cảnh tượng trên thuyền, vẻ mặt nghiêm túc nói với Kha Khinh Đằng, “Trong vòng ba giờ, chúng ta nhất định sẽ hạ cánh tới bệnh viện tư nhân của thành phố S, tôi cam đoan với cậu.”
Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh ta, gật đầu rất nhẹ nhàng.
***
Trung Quốc, thành phố S.
Lúc này trên tầng thượng của bệnh viện tư nhân tốt nhất tại thành phố S cũng đã ở trong không khí sẵn sàng.
Trần Uyên Sam lái máy bay trực thăng, quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, trong vòng ba giờ đưa tất cả bọn họ đến bệnh viện đã chuẩn bị nghênh đón từ sớm, chỉ chờ hạ cánh, bác sĩ có thể đưa Doãn Bích Giới vào phòng phẫu thuật.
Sau khi máy bay dừng lại ổn định, Kha Khinh Đằng trên đường không cho phép ai tiến hành điều trị cho anh, hiện tại ôm Doãn Bích Giới xuống máy bay, bước về phía bác sĩ đã đẩy xe hướng tới bọn họ.
“Bệnh nhân này mất máu quá nhiều, hiện tại phải tiến hành cấp cứu, còn cần truyền máu.” Nhiều bác sĩ có tiếng tăm giúp đưa Doãn Bích Giới lên xe đẩy, dùng tốc độ nhanh chóng đẩy cô đến phòng cấp cứu.
Kha Khinh Đằng không nói lời nào, đi theo sát bọn họ, Trần Uyên Sam ở phía sau nói ngắn gọn an bài hai anh em họ Trịnh, Arthur và Cảnh Trạm đến các phòng cấp cứu khác để điều trị, rồi vội vàng chạy lên.
“Kha Khinh Đằng, vết thương của chính cậu cũng không thể trì hoãn, phải lập tức điều trị, bằng không tình huống sẽ chuyển biến xấu.” Trần Uyên Sam đuổi theo tới bên cạnh anh, vừa đi vừa nhìn sườn mặt anh nói, “Lại còn nước biển và mưa, miệng vết thương thối rữa đến mức độ nhất định thì sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng.”
Trên đường sắp đến cửa phòng cấp cứu, Kha Khinh Đằng mới rốt cuộc lên tiếng lạnh lùng nói nhưng không hề quay đầu lại, “Tôi phải tiến vào phòng phẫu thuật cùng với cô ấy.”
“Cậu làm việc luôn biết lợi hại, khi nãy cô ấy đã được cấp cứu qua, hơn nữa vết thương ở vai không phải vết thương trí mạng, cậu không thể làm phiền bác sĩ cứu chữa, ảnh hưởng quá trình giải phẫu.” Trần Uyên Sam không nhượng bộ chút nào.
“Cô ấy có em bé.” Tĩnh lặng vài giây, Kha Khinh Đằng nói.
Trần Uyên Sam nghe thấy, lông mày lập tức nhíu lại, vừa kinh ngạc, lại càng sầu lo hơn.
Phía trước bác sĩ đẩy xe vào phòng phẫu thuật, có một y tá vừa định muốn đóng cửa, thì đã bị một tay của Kha Khinh Đằng dùng sức ngăn lại.
Sức lực kia gần như có thể nhấc cả người y tá bay ra ngoài, y tá quả thực bị doạ đến choáng váng.
Trong lòng Trần Uyên Sam cũng sốt ruột, môi giật giật, trong lòng anh ta biết tình huống lúc này, ngay cả vua chúa cũng không thể thuyết phục lay chuyển anh, chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi y tá, “Vị tiên sinh này là người nhà của bệnh nhân, anh ấy muốn vào phòng phẫu thuật.”
Các bác sĩ khác nhìn thấy dáng vẻ diêm la địa ngục của anh cũng không dám úp mở phản đối gì, các y tá nhanh chóng tiến lên giúp anh mặc quần áo khử trùng chuyên dụng, rồi đưa anh vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật được đóng lại, bác sĩ bắt đầu tiến hành giải phẫu.
Mà Kha Khinh Đằng mặc quần áo khử trùng, đeo khẩu trang, bất động đứng một bên, nhìn khuôn mặt của người đang nằm trên bàn giải phẫu.
Mỗi một nơi trên mặt mũi cô tỉ mỉ tinh xảo, thậm chí nhắm mắt lại anh cũng có thể vẽ ra bức tranh.
Khi thì cương quyết, khi thì dịu dàng.
Trước kia anh từng nói, cô thật sự không phải là người con gái đáng yêu, cũng không phải là người con gái được lòng người, nhưng anh cũng thật sự có tình cảm ăn sâu vào xương tủy đối với cô.
Cô là cốt trung chi cốt của anh, sinh mệnh của bọn họ liên kết với nhau.
“Nếu anh tìm được em,”
“…Em liền làm Kha phu nhân.”
“Lúc thái dương sắp tan biến, nhìn thấy mặt biển phẳng lặng, em sẽ ở cuối thế giới, đợi anh tìm được em.”
“Đứa con sau này, trừ khi lớn lên nỗ lực, kỳ thật ít nhiều cũng phụ thuộc chỉ số thông minh bởi gien di truyền.”
“Đương nhiên, cũng là con của em…Kha phu nhân.”
“Nếu là một đứa con trai thì sẽ rất tốt, ba mẹ của thằng bé sẽ làm cho nó trở thành một người đàn ông quả quyết dũng cảm nhất.”
“Anh sẽ đích thân dạy dỗ thằng bé, dùng thân phận người cha nghiêm túc, bởi vì là con của chúng ta.”
…
“Vợ tôi, nếu tôi suy đoán không nhầm, hiện tại hẳn là đang mang thai.”
Lúc này, Kha Khinh Đằng đột nhiên ngẩng lên khuôn mặt lạnh lùng, nhìn về phía bác sĩ chủ trì.
Khuôn mặt vị bác sĩ kia kinh hãi, gần như dùng vài giây mới tiêu hoá tin tức này.
“Phu nhân của anh nếu hiện tại thật sự mang thai, như vậy thai nhi trong bụng bởi vì không ổn định và cảm xúc của thai phụ lên xuống, tình huống rất nguy hiểm, nhưng sẽ làm cho tình trạng sức khoẻ của cơ thể người mẹ trở nên nguy hiểm hơn.” Một vị bác sĩ tương đối bình tĩnh lúc này ở một bên cân nhắc lời lẽ mà mở miệng nói, “Vì vậy dưới tình huống này, thai nhi một tuần tuổi nếu có thể bảo toàn trong cơ thể mẹ mà tiếp tục lớn dần, khả năng này gần như là con số không.”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng phẫu thuật dài đằng đẵng như một thế kỷ.
“Cho nên, bây giờ điều các người nên làm chính là loại bỏ tất cả nguy hiểm, cam đoan cơ thể người mẹ tuyệt đối bình an.” Sau một lúc lâu, trong sự trầm mặc của các bác sĩ, anh lạnh giọng nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trời Đất Tác Thành
Tang giới
Trời Đất Tác Thành - Tang giới
https://isach.info/story.php?story=troi_dat_tac_thanh__tang_gioi