Chương 40 - Đại Thất Giả Kim Và Y Thuật
a ô vòm nhỏ dẫn ra khỏi bến thuyền Giả Kim thuật. Septimus lấy một cây nến từ trên giá xuống. "Lối này," nó thì thầm. "Tốt nhất là đi không nghỉ. Đi từ bến vào Đại Thất là cả một quãng đường dài khó nhọc bởi vì cách duy nhất tới đó là qua mê cung."
"Mê cung?" Jenna hoảng hốt. "Nhưng... anh có biết đường không, Sep?"
"Suỵt!" Septimus nói thầm. "Ta không cần biết đường qua mê cung đâu, Jen. Nó sẽ tự đưa ta đi. Chỉ việc đi theo lối nó dẫn ta đi thì sẽ thấy cái ta tìm kiếm. Tụi mình đi qua ô vòm bên trái nào."
"Thế... nhưng ô vòm kia đi đâu?"
"Ờ, chúng sẽ quăng ta xuống Hồ Lửa," Septimus hờ hững nói.
"Ối. Hay."
"Ổn thôi mà, Jen." Nhưng coi bộ Jenna không an lòng cho lắm.
Septimus ra hiệu cho cả đám đi sát vào nhau. Im thin thít, chúng lùm chùm đi quanh, có ý kiêng nể dè chừng trước không gian quái dị, như hầm mộ của Hồ Nước Ngầm và thứ ánh sáng xanh da trời từ vòm đá lapis lazuli lung linh phản chiếu ra.
"Cứ đi tiếp," Septimus hạ thấp giọng. "Chúng ta phải im lặng và bám sát vào nhau. Có những đường hầm khác ăn thông vào đường hầm này và chúng ta không muốn ai đó nghe thấy tiếng mình rồi tới xem có chuyện gì không. Chị canh chừng con báo, Snorri. Đừng để nó gừ hay làm gì. Nếu có ai thấy hay nghe chúng ta là tại chúng ta nói trước đó. Rõ chứ?"
Cả đám gật đầu. Đôi mắt xanh của Ullr loé lên và Snorri liền vuốt ve nó. "Yên, Ullr. Yên."
Chúng theo Septimus chui qua ô vòm và bắt đầu đi hàng một, với Ullr Đêm bước sau cùng. Những đệm chân bự của nó bước nhẹ ru khi cả bọn rón rén qua kẽ hở hẹp, nhưng có tiếng kêu kinh ngạc oà lên bị nghẹt lại khi chúng vào tới mê cung. Trước mặt chúng, ánh lửa từ ngọn nến Septimus cầm toả ra những dải sáng xanh da trời và vàng óng. Mê cung được lát toàn đá lapis lazuli từ sàn tới mái, những mối vân vện màu vàng kim.
Septimus dấn bước nhanh hơn và cả đoàn bám theo nó, bước đi trong sắc màu xanh da trời điểm những tia vàng óng và xanh lá cây rực rỡ nhất. Thoạt tiên mê cung đưa chúng hướng ra, và sau bao nhiêu là khúc ngoặt, Jenna tin là cả bọn bắt đầu đi về phía trung tâm. Ánh sáng xanh da trời đậm dần trở nên có ma lực thôi miên, và Jenna cảm thấy buồn ngủ khi đôi mắt tập trung và cứ dán tịt vào những bức tường xanh da trời. Thỉnh thoảng cô bé bừng tỉnh khỏi trạng thái mê muội bởi một ô vòm đen kịt cắt xoẹt ngang, báo hiệu lối vào một đường hầm. Mỗi lần như vậy là Septimus chậm bước lại, nghe ngóng coi có bước chân ai không, nhưng bọn chúng may mắn; giờ vẫn là ban đêm và ngay cả thợ chép giả kim thuật đôi khi cũng phải ngủ.
Như một nhúm cừu nhỏ trung thành, Jenna, Nicko, Snorri và Ullr Đêm theo sau Septimus qua mê cung xanh da trời, chậm bước ở những khúc quanh kéo dài, cúi gập người và lại ngoặt qua khúc quanh dích dắc theo trình tự đối ngược, mãi tới khi cả bọn, nhất là Nicko, cảm thấy chóng mặt và ước gì được bung ra ngoài trời thoáng đãng. Sau đó, ngay khi Nicko tuyệt vọng rằng suốt đời mình sẽ không bao giờ thấy gì khác ngoài những bức tường xanh da trời, thì chúng đi tới trung tâm của mê cung, và bước vào Đại Thất Giả kim và Y thuật.
"Oa... aa." Nicko huýt sáo. "Kỳ diệu quá."
Septimus không còn nghĩ Đại Thất lại có gì quyến rũ nữa. Hàng ngày nó ngồi trên bệ Hoa Hồng của nó ở sát bên Marcellus - bệ Mặt Trời của ông kê ở đầu chiếc bàn đặt chính giữa Đại Thất. Ngày nào cũng như ngày nấy, đều là ngày làm việc đối với Septimus.
Nhưng với Jenna, Nicko và Snorri, Đại Thất thật chói lọi. Chúng bị hoa mắt bởi ánh sáng rực rỡ của vô số bề mặt bằng vàng bắt ánh sáng từ cây nến nhảy múa trên tay Septimus. Nhưng những đồ vật vặt vãnh bằng vàng không khiến chúng lưu tâm, mà chúng bị xáo động bởi hai khối vàng khổng lồ gắn vào bức tường đối diện với lối vào mê cùng - Cổng Thời Gian.
"Đây là nơi em đã đi vào," Septimus thì thào, ngó quanh quất Đại Thất, phập phồng thợ có thợ chép nào đó đang rình trong bóng tối.
Ở mỗi bên cánh cổng, đứng bên trong hốc tường thụt vào lát đá lapis lazuli, đều có một bức tượng to cỡ người thật cầm gươm tuốt trần.
Jenna trố mắt nhìn cánh cổng. Cô bé nghĩ về cái mà Septimus kể nằm đằng sau chúng, Tấm Kính Thời Gian Đích Thực, trong lòng cô bé dấy lên niềm khao khát cháy bỏng được trở về nhà và mọi thứ sẽ lại như xưa: Septimus ở trong tháp Pháp sư với bà Marcia, Nicko làm việc ở xưởng thuyền của Jannit Maarten. Còn mình sẽ trở về với Cung Điện của mình, thoát khỏi nữ hoàng Etheldredda, và ít ra Cung Điện sẽ trở lại là nơi thân thiện, chan hoà, là nhà cho Silas và Sarah đi lang thang và thỉnh thoảng bị lạc.
"Tụi mình cần phải có chìa khoá," cô bé nói. "Phải có."
Nicko, vốn thực tế, đang nhìn cánh cổng đôi bằng con mắt của thợ đóng thuyền. "Anh chắc chắc là có cách nào đó mở nó. Những bản lề kia anh thấy rất mỏng manh."
"Chúng không phải là cửa bình thường đâu, Nik," Septimus bảo. "Chúng được Khoá rồi và chìa khoá Marcellus cầm." Nicko không tin. Cậu rút cái tua vít trong túi quần ra và thọc luôn vào một trong những bản lề. Hai bức tượng lập tức vung gươm lên, chĩa vào Nicko.
"Ái, trời," Nicko phản đối. "Không cần kích động thế."
Ullr gừ. "Suỵt." Snorri vuốt cổ Ullr và kéo sát nó vào người mình, nhưng cái đuôi chỏm cao của Ullr Đêm cứ xù ra như đuôi của một con mèo nhà tức giận, lông cổ nó dựng đứng.
Quái dị là những giọng nói bị truyền tải qua mê cung. Đi vòng vo khắp những đường hầm rồi hiện ra ở trung tâm, rõ mồn một và to hệt như người nói đang đứng ở ngay bên cạnh chúng vậy, nhất là giọng nói đó có âm sắc xuyên xoáy như cái khoan của nha sĩ. Chính vì vậy mà cả đám trong Đại Thất Giả kim và Y thuật đột nhiên giật nảy mình, nháo nhác khi cái giọng ngoa ngoắt của nữ hoàng Etheldredda xộc vào Đại Thất. "Ta có muốn nghe những khó khăn của ngươi, Marcellus. Ta cần tiên dược ngay bây giờ. Ta trì hoãn lâu vậy là đủ rồi. Đêm nay đừng có giương cái ngu đần ra với ta, và ta sẽ không chịu đựng thêm cái dốt nát của ngươi nữa. Hừ, cái mê cung chán ngắt này còn vòng vèo bao lâu nữa, hả?"
"Lâu chừng nào đủ, mẹ."
Giọng nói cấm cẳn của Marcellus thúc giục Septimus hành động. "Họ đang tới," nó lầm thầm. "Nhanh lên, vào phòng chưng cất. Tụi mình phải chờ cho tới khi nữ hoàng Etheldredda đi khỏi."
Septimus mở cửa một buồng lớn ăn vào tường và thổi tắt ngọn nến đang cầm đi. Chỉ với ánh sáng từ Nhẫn Rồng soi đường, cả đám ép mình nhồi vào trong cái buồng bốc mùi nồng nặc và Septimus kéo cửa đóng lại.
"Ối, đồ chết tiệt," Septimus nguyền rủa, chiếc nhẫn của nó chiếu rõ cái mà Jenna chắc mẩm là một cuộn dây thừng đen ở trên kệ phía sau buồng. "Anh quên mất là có rắn trong đây."
"Rắn?" Jenna láp ngáp.
"Ừ. Nhưng không sao, không phải tất cả đều là rắn độc."
"Không phải tất cả đều là rắn độc tức là độc thế nào, Sep?" Nicko hỏi, cậu đang đấu tranh với ý muốn phải mở tung cửa và bươn ra ngoài.
Nhưng không đứa nào nghe thấy tiếng đáp của Septimus. Nữ hoàng Etheldredda càng đảm bảo điều đó
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật