Chương 40 - Beetle Trong Tòa Tháp
eptimus đẩy cửa buồng để chổi chìm trong tường và thận trọng nhìn ra ngoài. Nó đợi cho đến khi một nhóm nhỏ các Pháp sư Thường đẳng bàn tán về thời tiết đi qua, sau đó mới cùng Beetle lên ra ngoài. Là Học Trò của bà Marcia, Septimus biết rằng mình có dư quyền vào buồng để chổi trong tháp Pháp Sư nếu nó muốn, nhưng nó không muốn đám pháp sư ngồi lê đôi mách sẽ xì xào không dứt về lý do tại sao Học Trò của Pháp sư Tối thượng lại chọn vào đó mà ngồi.
“Nhanh lên, Beetle,” Septimus giục.
Beetle không đáp. Cậu đang đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn ngây vào sàn nhà sặc sỡ. “Nó viết tên anh kìa!” Beetle chuyển từ giọng cộc lốc thường ngày thành một tiếng the thé đầy phấn khích. “Sàn nhà viết tên anh – nó nói, CHÀO MỪNG, BEETLE. Thật quái dị.”
“Ồ, nó vẫn thế mà,” Septimus nói một cách hờ hững, quên phéng đi đã sửng sốt đến thế nào khi lần đầu tiên điều này xảy ra với nó.
“Bây giờ nó viết, CHÀO MỪNG CÔNG CHÚA. Cô ấy sắp đến đây hả, Sep? Có thật không?” Beetle vẫn thường thấy Jenna đi trên đường Pháp Sư nhưng cậu chưa bao giờ dám mơ đến việc gặp cô thực sự.
“Ai, Jenna á? Em không nghĩ thế, Beetle, Jenna vừa mới về nhà.”
Những cánh cửa bằng bạc của tháp bắt đầu mở tung, Và Beetle kinh ngạc khi thấy Jenna đứng đó, nổi bật trong ánh mặt trời chói chang. Trong thoáng chốc, Septimus cũng ngạc nhiên, không phải vì thấy Jenna – người mà bây giờ đã có mật khẩu của tháp và có thể ra vào khi cô thích – mà vì nắng hè nóng cháy ngoài trời. Nó đã quên mất rằng bên ngoài Đường Hầm Băng, bầu trời đang xanh và mặt trời đang chiếu sáng.
“Chào, Sep,” Jenna nói. “Anh có về thăm mẹ không? Em đã nói với mẹ là anh trở về an toàn rồi nhưng mẹ cứ đòi chính mắt trông thấy anh cơ.”
“Dĩ nhiên anh sẽ về, Jen à. Nhưng anh còn vài việc phải làm trước đã. Simon đang ở đây.”
“Simon… ở đây?”
“Ồ, không phải ngay chỗ này. Anh ta ở… ở dưới kia.” Septimus chỉ xuống dưới.
Jenna có vẻ chẳng hiểu gì. “Cái gì, dưới sàn nhà à?”
Septimus hạ giọng. “Có Đường Hầm Băng dưới Lâu Đài, Jen. Anh ta ở trong đó. Đang trượt băng.”
Jenna cười phá lên. “Đừng có ngớ ngẩn nữa Sep. Đang là mùa hè mà. Không có băng vào mùa hè.”
“Suỵt,” Septimus nhắc nhở. “Tụi anh không muốn người nào nghe được.” Nó vội mỉm cười với mấy vị pháp sư hồi nãy giờ đang quay trở lại. “Chào Pascalle. Chào Thomasinn. Chào mọi người, chào.”
“Chào cậu Học Trò,” tất cả đồng thanh trả lời.
Septimus đợi đến khi đám pháp sư đi hẳn ra ngoài nắng mới nói, “Chưa hết đâu, Jen. Đúng thật là Simon có bùa Khing Công – anh đã trông thấy cái bùa. Anh ta bỏ lại nó ở buồng mật. Lẽ ra anh đã lấy nó rồi, nhưng dây thắt lưng của anh ta làm phép Biến Đổi thành một con rắn và …”
“Đường hầm băng… Buồng tuyệt mật… một con rắn?” Jenna nói, mắt cô bé mở to ra hoài nghi. “Sep, anh làm những cái quái gì vậy? Việc của anh chỉ đi lấy một bản sao dạy Rồng Draxx thôi mà.”
“Ừ, rồi anh gặp Beetle và có nhiều chuyện… xảy ra.”
Beetle sượng sùng ngọ nguậy. Cu cậu cảm thấy mình như một con cá ra khỏi nước khi đứng trong tháp Pháp Sư bên cạnh Công Chúa. Mặc dù cô ấy không để ý gì đến mình, dĩ nhiên. Và thằng bạn thân của mình, Sep, bỗng nhiên lại thành một người khác, không còn là cái thằng cho mình có thể bá vai bá cổ và phun Rễ Xèo vào nó.
“Ô chào, Beetle,” Jenna nói, khiến Beetle hết sức ngạc nhiên.
“Gì… gì… sao cô biết tên tôi?” Beetle lắp bắp.
“Tôi đọc nó dưới sàn nhà,” Jenna cười tươi rói. “Tôi đoán đó là anh. Anh trông đúng như Sep nói.”
“S… Sep nói với cô về tôi à?” Beetle đỏ rần mặt.
“Dĩ nhiên. Anh là bạn thân của anh ấy mà.”
“Ồ…” Beetle không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói. Beetle bước theo Septimus và Jenna khi chúng đủng đỉnh đi tới cầu thang và anh chàng suýt chút nữa thì té ngửa vì ngạc nhiên khi cầu thang xoắn ốc bạc bắt đầu xoay. Lên được tới đỉnh thì Beetle cũng đã thấy chóng mặt khủng khiếp. Thảy lại tôi vào Đường Hầm Băng đi thôi, cậu nghĩ, khi lệch thệch theo sau Septimus và Jenna. Và rồi Beetle phải khó nhọc nuốt nước bọt khi bất chợt trông thấy cánh cửa đồ sộ màu đỏ tía dẫn đến dãy phòng của bà Marcia; cậu không thể tin nổi – thế là mình đã ở đây, trên tầng trên cùng của tháp Pháp Sư, ngay bên ngoài căn phòng của Pháp sư Tối thượng. Không một người nào, thậm chí đến cả lão Foxy, được lên tới tầng trên cùng. Nếu ai đó cần gặp Pháp sư Tối thượng thì thường vẫn chỉ được gặp ở đại sảnh. Không bao giờ được lên cầu thang.
Catchpole đang gà gật im ru trên ghế. Septimus bước qua hắn, và như thường lệ, cánh cửa nặng nề đỏ tía nhận ra Học Trò. Nó bung mở ra và Septimus thân thiệt đẩy Beetle qua ngưỡng cửa. “Nhanh lên, Beetle.” Nó cười tít. “Ở đây chẳng lịch lãm đến thế đâu.”
Quả là không thế thật. Căn phòng vốn thường được chăm nom cẩn thận của bà Marcia đang ở trong tình trạng hỗn độn, tanh bành. Một lô đồ đạc đổ vỡ tung tóe khắp nền nhà, được rải lên trên bằng ấm, chén, dĩa với bình cắm bông.
Beetle không nói gì. Cậu vẫn nghe nói nơi ở của Pháp sư Tối thượng lúc nào trông cũng như thế này, và cậu đã từng nghe vài câu chuyện về cung cách sống của những pháp sư từ ông cậu của mình, người làm nghề quét dọn nhà cửa ở khu Mở Rộng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Jenna thở hốc.
Septimus nuốt nước bọt. Có cái gì đó đã mất đi; cái thứ gì đó đã choán chỗ căn phòng trong suốt gần một năm qua giờ biến đâu mất rồi. Và sau đó thì Septimus nhận ra rằng cái thứ ấy vẫn còn ở đó – có điều đã rời ra từng mảnh. “Két Nhốt Vong,” nó điếng hồn. “Bị rã ra. Còn … còn bà Marcia đâu?”
“Có lẽ Vong bắt bà rồi, Sep…” Jenna thì thào. Bất thần cô bé chụp lấy cánh tay Septimus. “Nhìn kìa …” cô sợ rúm, chỉ vật gì đó đang động đậy dưới một đống những rèm cửa đỏ tía đã bị giật rách tan khỏi cửa sổ, “Vong… Vong. Nó ở dưới đó đó.”
“Nhanh, chúng ta hãy ra khỏi đây,” Septimus nói. Nhưng khi Septimus, Jenna và Beetle lùi về phía cửa. Cái vật dưới đống màn gió đỏ tía xồ về phía chúng, lướt vèo qua một đống gối đệm nhung rách tơi tả và đâm sầm vào cái bàn chỉ dùng vào những dịp đặc biệt, tống nó đổ ầm xuống sàn nhà. Sau đó một cái đuôi xanh lá cây dài thòi ra, lia đổ cái bình bông cuối cùng chưa vỡ.
“Ối, Khạc Lửa, con rồng khỉ gió,” Septimus há hốc miệng với cảm giác vừa khiếp đảm vừa nhẹ nhõm. “Mi làm gì vậy?”
Nghe thấy tên mình, Khạc Lửa từ dưới đống rèm cửa bèn ló ra. Con rồng, giờ đã to cỡ một con ngựa nhỏ, nhảy cà tưng qua phòng để mừng Septimus, cái đuôi quất từ bên này sang bên kia đầy phấn khích khi gặp Người In Dấu của mình.
“Ngồi xuống, Khạc Lửa, ngồi!” Septimus quát, không có tác dụng tí ti nào. Khạc Lửa dụi đầu vào cái áo chẽn của Septimus và quật mạnh cái đuôi xuống sàn nhà nghe một tiếng phịch vang dội, khiến cho bồ hóng từ ống khói đổ ào xuống như thác.
“Đây là con thú cưng mới của con à, Septimus?” Một giọng quen thuộc phát ra từ đống bồ hóng. Ngài Alther lồm cồm đứng dậy từ vĩ lò và bay phập phều ra khỏi lò sưởi. “Ta ngạc nhiên hết sức là con đã xoay sở thuyết phục được bà Marcia cho phép con để một con rồng ở đây. Ta ngả mũ bái phục con đó… ờ, nếu ta có một cái mũ. À, xin chào, Công Chúa. Vàng chàng trai từ Phòng Sao lục.”
“Chào, cụ Alther,” Jenna nói, cảm kích vì ngài Alther, như mọi khi vẫn thế, đã xuất hiện đúng lúc chúng đang cần ngài. Còn Beetle, thành á khẩu luôn, mãi mới hé được một nụ cười yếu ớt.
Septimus không nói gì. Nó đang bận giằng co với con Khạc Lửa để giành lại một mảnh Két Nhốt Vong mà con rồng nhất quyết phải nhai. Septimus giật mạnh một thanh dài màu đen thoát khỏi cú ngoạm của Khạc Lửa, nhưng con rồng giật phắt lại và quất đuôi xuyên thẳng qua đầu gối của ngài Alther.
Ngài Alther không thích bị xuyên qua. Điều đó luôn làm ngài muốn bệnh. “Thật tình con phải có một cuốn dạy Rồng Draxx đi thôi,” ngài nói, có phần hơi bực.
“Con biết,” Septimus trả lời, đãng trí. Nó và Khạc Lửa đã đạt được một thỏa hiệp. Con rồng có nửa thanh, và Septimus có nửa còn lại, và nó cứ nhìn trừng trừng vào đó với vẻ kinh hãi.
“Ngài Alther,” Septimus thảng thốt, “có gì đó ở giữa cái này – trông như một khúc xương.”
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công