Chương 40 - Cuộc Gặp Gỡ
ột sự im lặng hoảng hốt rơi tỏm xuống chiếc xuồng Muriel Hai.
Chỉ cách một mái chèo ngắn ngủi, tàu Phục Thù yên lặng nằm thả neo trong cơn mưa phùn đầu buổi chiều, phăng phắc và vững chãi ngay giữa con kênh nước sâu của dòng sông. Con tàu đen kềnh càng quả là một cảnh tượng nổi bật: mũi thuyền dựng vút lên như sườn dốc của một vách đá, với những cánh buồm đen rách tơi tả xếp cụp lại, cùng với hai cột buồm cao sừng sững tựa như những khúc xương đen in lên bầu trời xám xịt. Một sự thinh lặng ngột ngạt trùm quanh con tàu trong ánh sáng âm u. Không một con mòng biển nào dám lượn lờ quanh đó với hy vọng kiếm thức ăn thừa. Những con thuyền nhỏ chạy trên sông nhìn thấy chiếc tàu liền lẳng lặng chạy dọc theo chỗ nước nông gần bờ sông, sẵn sàng thà mạo hiểm bị mắc cạn còn hơn là đến gần chiếc Phục Thù khét tiếng. Một đám mây đen nặng nề hình thành ngay phía bên trên những cột buồm, hắt một khoảng tối đen kịt xuống toàn bộ con tàu, và từ đuôi tàu một lá cờ màu máu đỏ với một hàng ba ngôi sao đen bay lật phật một cách quái gở.
Nicko không cần đến ngọn cờ nói cho nó biết con tàu kia là của ai. Không con tàu nào khác lại được sơn hắc ín đen nhức nhối như tàu của DomDaniel, và không con tàu nào lại bị bao quanh bởi một bầu ám khí quái đản đến như vậy. Nó quýnh quáng ra hiệu cho Jenna và Con Trai 412 chèo lùi lại, và một thoáng sau thuyền Muriel Hai đã ẩn nấp an toàn đằng sau khúc cua cuối cùng của Rạch Nước Sâu.
"Gì vậy?" Jenna thì thầm.
"Tàu Phục Thù đó," Nicko nói thầm. "Tàu của DomDaniel. Anh đoán là nó đang chờ thằng Đồ Đệ. Dám cá con cóc con đã chạy tới đó. Đưa anh cái kính coi, Jen."
Nicko giơ chiếc ống nhòm một mắt lên và thấy chính xác điều mà nó đã lo sợ. Kia kìa, chỗ mảng tối hun hút do thân con tàu đen thùi phủ xuống là chiếc xuồng của Thợ Săn. Nó đậu bập bềnh trên nước, trống trơn và bé thảm hại bên con tàu Phục Thù đồ sộ, được cột vào chân của chiếc thang thừng dài dẫn lên boong tàu.
Đồ Đệ đã đúng hẹn.
"Quá trễ," Nicko nói. "Nó đã tới rồi. Trời, khiếp, cái gì đó? Eo ôi, kinh tởm quá. Vật đó vừa mới trườn từ trong xuồng ra. Nó nhầy nhụa quá kìa. Nhưng nó leo được thang dây. Trông hệt như con khỉ gớm guốc," Nicko rùng mình.
"Anh có trông thấy thằng Đồ Đệ không?" Jenna thì thầm.
Nicko quét ống nhòm lên trên cái thang thừng. Nó gật đầu. Đúng vậy, thằng Đồ Đệ đã lên gần tới boong, nhưng nó dừng lại và kinh hãi nhìn xuống cái Vật đang leo nhanh thật nhanh. Trong phút chốc quái thú Magog đã bắt kịp thằng Đồ Đệ và leo vụt qua người nó, để lại một vệt nhớt màu vàng ệch trên lưng áo thụng của thằng bé. Đồ Đệ hình như loạng choạng một thoáng và suýt buông tay khỏi thang, nhưng nó cố gắng dướn lên mấy nấc thang cuối cùng và đổ sụp xuống boong tàu, nằm bất tỉnh mất một lúc.
Đáng đời, Nicko nghĩ.
Cả bọn quyết định đi bộ tới để quan sát tàu Phục Thù gần hơn. Chúng buộc xuồng Muriel Hai vào một tảng đá rồi bước dọc tới chỗ bãi cát, nơi mà chúng cùng mấy người lớn đã cắm trại ngoài trời khuya vào cái đêm mà họ trốn khỏi Lâu Đài. Khi quẹo qua khúc cua, Jenna bỗng giật nẩy mình. Có ai đã ở đó rồi. Cô bé dừng phắt lại và lùi ra nấp đằng sau một thân cây già. Con Trai 412 và Nicko đâm sầm vào cô bé.
"Gì vậy?" Nicko thì thầm.
"Có người trên bãi cát," Jenna thì thầm. "Có lẽ là người đến từ con tàu. Để canh gác."
Nicko ló mắt ngó ra khỏi thân cây.
"Không phải là người từ con tàu," nó mỉm cười.
"Sao anh biết?" Jenna hỏi. "Dám lắm chứ."
"Bởi vì đó là ngài Alther."
o O o
Ngài Alther Mella đang ngồi trên bãi cát, nhìn đăm đăm vào làn mưa phùn một cách sầu thảm. Ngài đã ở đó nhiều ngày rồi, hy vọng ai đó từ ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm xuất hiện. Ngài cần nói chuyện khẩn cấp với họ.
"Ngài Alther?" Jenna reo nhỏ.
"Công chúa!" Khuôn mặt mệt mỏi vì lo lắng của ngài Alther rạng rỡ hẳn lên. Ngài lướt tới Jenna và ôm cô bé trong vòng tay nồng nhiệt. "Chà, ta tin chắc là cô có lớn thêm từ lần cuối cùng ta gặp cô."
Jenna đặt ngón tay lên môi mình.
"Suỵt, coi chừng chúng nghe thấy chúng ta, cụ Alther," cô bé nói.
Ngài Alther lộ vẻ ngạc nhiên. Ngài chưa quen với việc Jenna bảo ngài phải làm gì.
"Chúng không thể nghe ta nói được đâu," ngài cười khà khà. "Không, trừ phi ta muốn cho chúng nghe. Và chúng cũng không nghe được các cháu luôn - Ta đã dựng một Màn Cách m rồi. Chúng sẽ chẳng nghe thấy gì cả."
"Ôi, cụ Alther," Jenna nói. "Gặp cụ cháu sung sướng quá. Phải không, anh Nicko?"
Nicko mang một nụ cười toe toét trên gương mặt.
"Quá tuyệt," nó đồng tình.
Ngài Alther thảy cho Con Trai 412 một cái nhìn kỳ quặc.
"Cả người này nữa cũng lớn lên rồi," ngài mỉm cười. "Đám nhóc trong Thiếu sinh quân luôn gầy nhom gầy đét. Rất vui khi thấy cậu đã có da có thịt."
Con Trai 412 đỏ mặt.
"Giờ cậu ấy cũng dễ thương nữa, cụ Alther," Jenna nói với con ma.
"Ta luôn nghĩ cậu ấy dễ thương mà, thưa Công chúa," ngài Alther nói. "Nhưng người ta không được phép dễ thương ở trong Thiếu sinh quân. Điều đó bị cấm."
Ngài cười với Con Trai 412.
Con Trai 412 bẽn lẽn cười đáp lại.
o O o
Họ ngồi trên bãi cát mưa lất phất, xa khỏi tầm nhìn của tàu Phục Thù.
"Ba với mẹ con khoẻ không ạ?" Nicko hỏi.
"Anh Simon nữa?" Jenna hỏi. "Anh Simon giờ ra sao rồi ạ?"
"À, Simon," ngài Alther nói. "Simon đã cố ý trốn khỏi Sarah trong cánh rừng. Hình như cậu ta với Lucy Gringe đã dự định bí mật lấy nhau."
"Hả?" Nicko sửng sốt. "Simon đã cưới vợ?"
"Không. Gringe biết được và báo cho lính bảo hộ."
"Ôi, không!" Jenna và Nicko thở phì phò.
"Ồ, đừng quá lo lắng cho Simon," ngài Alther nói, không thông cảm một cách lạ lùng. "Chẳng biết cậu ta xoay xở như thế nào trong suốt quãng thời gian nằm dưới sự giám sát của lão Bảo hộ Toàn quyền mà lại thoát đi khỏi với bộ dạng như thể vừa mới đi nghỉ mát về vậy, ta không biết. Mặc dù ta cũng có nghi ngờ."
"Ý cụ là sao, cụ Alther?" Jenna hỏi.
"À, không có gì, thưa Công chúa," ngài Alther xem ra không sẵn lòng nói thêm chút gì về Simon nữa.
Dường như Con Trai 412 muốn hỏi điều gì đó, nhưng nó cảm thấy kì quặc khi nói chuyện với một con ma. Dầu sao nó cũng cần phải hỏi, vì vậy nó thu hết can đảm và nói:
"Ơ, à, thưa, có chuyện gì xảy ra với bà Marcia vậy? Bà ấy vẫn khoẻ chứ ạ?"
Ngài Alther thở dài.
"Không," ngài đáp.
"Không?" Ba giọng cùng đồng thanh hỏi lập tức.
"Bà ấy bình phục rồi," ngài Alther nhíu mày. "Bình phục khỏi Bảo hộ Toàn quyền và Sở Bưu Chuột. Lão này đã cài bọn chuột của lão vào đó. Hoặc là chuột của DomDaniel. Cả chúng cũng là một lũ xấu xa. Chúng đã từng điều hành mạng lưới gián điệp ở Vùng Đất Hoang của DomDaniel. Chúng vốn nổi danh là đê tiện. Đến cùng với lũ chuột truyền bệnh dịch cách đây hàng trăm năm. Chẳng tốt tí nào."
"Ý cụ là Chuột Đưa tin cho chúng ta là một trong số bọn chúng?" Jenna hỏi, nghĩ đến việc mình đã hơi thích con chuột như thế nào.
"Không, không. Con chuột đó đã bị tống khỏi Sở Bưu Chuột. Biến mất. Tội nghiệp. Ta không hy vọng là nó thoát được," ngài Alther nói.
"Ôi! Kinh khủng quá," Jenna xuýt xoa.
"Và thông điệp gửi cho Marcia cũng không phải là từ Silas," ngài Alther tiếp.
"Con cũng nghĩ vậy," Nicko nói.
"Đó là từ lão Bảo hộ Toàn quyền," ngài Alther rù rì. "Cho nên, khi Marcia xuất hiện tại cổng Cung điện để gặp Silas thì bọn lính bảo hộ đang chờ cô ấy. Dĩ nhiên, sẽ không có vấn đề gì cho Marcia nếu cô ấy dùng Những phút Nửa đêm của mình, nhưng đồng hồ của cô ấy bị chậm hai mươi phút. Và cô ấy lại cho mượn bùa Hộ vệ mất rồi. Một vụ việc tệ hại. DomDaniel đã chiếm bùa Hộ mạng Akhu, cho nên ta sợ, bây giờ hắn là... Pháp sư Tối thượng."
Jenna và Nicko không thốt nên lời. Điều này tệ hơn bất cứ thứ gì bọn chúng từng sợ.
"Xin lỗi," Con Trai 412 đánh bạo nói, nó cảm thấy khủng khiếp. Đó là lỗi của nó. Phải chi nó nhận làm học trò của Marcia thì nó đã có thể giúp bà. Nếu thế thì hẳn điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
"Bà Marcia vẫn còn... còn sống chứ ạ?"
Ngài Alther nhìn Con Trai 412. Đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của ngài biểu lộ sự thân thiện khi sử dụng thói quen đọc suy nghĩ của người khác, ngài nói:
"Con không thể làm gì được đâu, chàng trai à. Bọn chúng cũng sẽ bắt con thôi. Bà ấy đã ở trong hầm ngục số Một, nhưng giờ thì..."
Con Trai 412 gục đầu vào đôi bàn tay mình trong tuyệt vọng. Nó biết rất rõ về hầm ngục số Một.
Ngài Alther quàng cánh tay ma qua vai nó.
"Đừng phiền não nữa," ngài trấn an. "Ta đã ở bên cô ấy hầu hết thời gian và cô ấy vẫn ổn. Tiếp tục bình phục khá tốt, ta nghĩ vậy. Sau khi cân nhắc kỹ. Cách đây vài ngày ta vừa biến đi để kiểm tra những... dự định lặt vặt mà ta làm trong các phòng của DomDaniel trên tháp. Khi ta trở về hầm ngục thì cô ấy đã đi rồi. Ta đã tìm kiếm khắp nơi. Thậm chí ta còn nhờ những Cổ Nhân giúp. Các con biết đấy, họ là những con ma già thật già. Họ rất mờ nhạt và hay dễ rối trí. Hầu hết họ không còn nhớ rõ đường đi lối lại quanh Lâu đài nữa - cứ hễ đến một bức tường mới hay cầu thang mới là họ liền bị mắc kẹt. Họ không thể tìm đường ra được. Hôm qua ta phải đem một vị ra khỏi đống rác trong nhà bếp. Tất nhiên, chỗ đó đã từng là nhà ăn của các pháp sư mà. Khoảng năm trăm năm về trước. Thành thật mà nói, đám Cổ Nhân rất tốt bụng, nhưng đáng ra họ không nên rắc rối thế," ngài Alther thở dài. "Mặc dù ta tự hỏi..."
"Hỏi gì ạ?" Jenna nôn nóng.
"Xem có phải cô ấy đang ở trên tàu Phục thù không. Rủi quá, ta không thể vào trong con tàu xấu xa đó để tìm hiểu."
Ngài Alther tự cáu với chính mình. Giờ đây ngài sẽ khuyên nhủ bất cứ Pháp sư Tối thượng nào là khi còn sống hãy đi đến càng nhiều nơi càng tốt để lúc trở thành một con ma sẽ không bị cản trở như ngài. Nhưng đã quá muộn cho ngài Alther để có thể thay đổi những gì ngài đã làm khi còn sống; giờ đây ngài đành phải khắc phục khó khăn thôi.
Ít ra thì, khi Alther mới được chỉ định làm đồ đệ, DomDaniel đã nhất quyết đưa ngài đi cùng trong một chuyến đi dài và vô cùng khó chịu tới những hầm ngục sâu thẳm nhất. Vào lúc đó Alther không bao giờ mơ tới chuyện một ngày kia mình lại có thể lấy việc đó làm vui, nhưng giả như lúc trước ngài cũng nhận lời mời đến dự một buổi tiệc tổ chức trên tàu Phục thù như thế... Ngài Alther nhớ lại, với tư cách là một trong những đồ đệ trẻ tuổi, tiềm năng và đầy hứa hẹn, ngài đã được mời dự tiệc trên boong tàu của DomDaniel như thế nào. Alther đã từ chối lời mời đó vì hôm ấy là sinh nhật của Alice Nettles. Phụ nữ không được phép lên tàu, và dĩ nhiên Alther không định để Alice một mình trong ngày sinh nhật cô. Tại buổi tiệc, những đồ đệ tiềm năng đã ẩu đả náo loạn và gây hư hại nặng cho con tàu, điều này khiến họ không còn hy vọng kiếm được việc làm nào tốt hơn là chân lau dọn vệ sinh cho Pháp sư Tối thượng. Không lâu sau đó, Alther được nhận vào vị trí đồ đệ của Pháp sư Tối thượng. Và ngài đã không bao giờ có cơ hội thăm lại con tàu đó một lần nào nữa. Sau buổi tiệc tai hoạ nọ, DomDaniel đã đưa con tàu đến Lạch Hoang Vắng để sữa chữa. Lạch Hoang Vắng là một bãi thả neo rùng rợn, đầy rẫy những xác tàu thuyền mục nát và bị bỏ phế. Thầy đồng Gọi hồn thích nơi đó đến nỗi hắn để con tàu của mình ở đấy luôn và mỗi năm lại chu du đến đó để nghỉ hè.
o O o
Nhóm thất trận ngồi trên bãi cát ẩm ướt. Họ ủ rũ ăn miếng phó mát sữa dê ẩm và những mẩu bánh mỳ kẹp cá hộp cuối cùng, uống nốt bình nước rễ củ cải đường và cà rốt ép còn sót lại.
"Có những lúc," ngài Alther trầm ngâm, "ta thật sự tiếc việc mình không thể ăn được nữa..."
"Nhưng không phải là lúc này chứ ạ?" Jenna kết thúc chuỗi đăm chiêu giùm ngài.
"Đúng thế, thưa Công chúa."
Jenna móc Petroc Trelawney ra khỏi túi quần mình và đút cho nó một cục cá hộp trộn với phó mát sữa dê dinh dính. Petro mở to mắt và nhìn vào phần ăn. Hòn đá cưng ngạc nhiên. Đây là thứ đồ ăn mà nó thường thưởng thức từ Con Trai 412 mà; còn Jenna luôn cho nó bánh bích quy. Tuy nhiên, nó vẫn ăn, trừ miếng phó mát sữa dê dính trên đầu nó và sau đó dính vào bên trong túi của Jenna.
Khi mọi người nhai xong miếng bánh mỳ sũng nước cuối cùng, ngài Alther nghiêm trang nói:
"Nào, vào việc thôi."
Ba khuôn mặt lo lắng nhìn con ma.
"Nghe ta nói đây, tất cả. Các cháu phải trở về thẳng ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm. Ta muốn mọi người bảo Zelda dẫn tất cả tới bến cảng vào sáng sớm mai. Alice - giờ là Trưởng phòng Hải quan ở đó - đang tìm cho mọi người một con tàu. Mọi người sẽ đi tới Vương Quốc Xa Xôi trong khi ta cố thu xếp công việc ở đây."
"Nhưng..." Jenna, Nicko và Con Trai 412 thảng thốt.
Ngài Alther phớt lờ sự phản đối của bọn chúng.
"Ta sẽ gặp tất cả mọi người tại quán Mỏ Neo Xanh trên bến cảng vào sáng mai. Các cháu phải ở đó. Cha mẹ các cháu cũng sẽ đến đó, cùng với Simon. Họ đang trên đường xuôi dòng sông trên con thuyền cũ Molly của ta. Ta e là Sam, Erik và Edd và Jo-Jo không chịu rời khỏi cánh rừng - họ đã thích nghi với đời sống hoang dã rồi, nhưng Morwenna sẽ để mắt tới họ."
Một quãng im lặng buồn bã đổ xuống. Không ai thích những gì ngài Alther nói cả.
"Đó là chạy trốn," Jenna khẽ nói. "Tụi con muốn ở lại. Và chiến đấu."
"Ta hiểu cô nói gì," ngài Alther thở dài. "Mẹ của cô chắc hẳn cũng sẽ nói vậy. Nhưng mọi người phải đi ngay."
Nicko đứng dậy.
"Vâng," nó nói một cách miễn cưỡng. "Chúng cháu sẽ gặp cụ vào ngày mai tại bến cảng."
"Tốt," ngài Alther nói. "Bây giờ, hãy cẩn thận, và ta sẽ gặp tất cả vào ngày mai."
Ngài bay lên và nhìn ba đứa thất thểu bước trở về xuồng Muriel Hai. Ngài nhìn mãi cho đến khi thấy hài lòng là bọn chúng đã đi hẳn vào sâu trong Rạch Nước Sâu, sau đó ngài quầy quả đi khỏi, dọc theo dòng sông, bay thấp và nhanh để ra chỗ thuyền Molly. Chẳng bao lâu sau ngài chỉ còn là một chấm nhỏ tít đằng xa.
Chính lúc đó xuồng Muriel Hai quay đầu lại và hướng thẳng về phía tàu Phục thù
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật